Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 119: Khi cô gái thanh nhã thấy nét vẽ hỏng

Nửa tháng tâm huyết...

Cô gái ngơ ngác nhìn bản phác họa này, rốt cuộc cũng khắc sâu được hàm nghĩa trong câu nói "một cục *ứt chuột hỏng cả một nồi canh".

"Ồ, thì ra nơi này vẫn có người sao?"

An Lâm thấy được cô gái đang vẽ tranh ở dưới gốc cây đào, khẽ giật mình mở miệng nói.

Cô gái này vô cùng ưa nhìn, hai hàng lông mày khói cong cong như đang nhíu lại mà cũng giống như không phải đang nhíu lại, đôi má như hoa đẹp soi trên mặt nước, khiến hắn có một loại cảm giác mảnh mai thanh nhã.

"Xin chào, rất xin lỗi, không được cô cho phép đã tự tiện xông vào như vậy."

An Lâm biết mình đã làm sai trước, lập tức mở miệng nói xin lỗi.

Cô gái kềm chế cơn giận của mình, không nói gì mà chỉ tỉ mỉ đánh giá tên con trai có bộ dáng thanh tú trước mặt này.

An Lâm mở trừng hai mắt, dùng một loại thần sắc "tại sao ngươi lại hỏi một vấn đề tẻ nhạt như vậy" để nhìn cô gái.

Nếu không phải cô gái có tu dưỡng vô cùng tốt, cô đã sớm không nói hai lời mà động thủ đánh người rồi.

"Tôi hỏi cậu, cậu đi lên đây như thế nào?" Cô gái nhàn nhạt mở miệng, thanh âm êm dịu uyển chuyển.

"Tôi hỏi cậu là... vì sao cậu có thể phá vỡ trận pháp của tôi rồi leo lên đỉnh núi!"

Kỳ quái, tu vi của hắn chỉ có Dục Linh sơ kỳ.

Giống như là người khác hỏi bạn vì sao lại có thể làm bài thi toán học được 100 điểm.

Thần thức cường đại cũng được phóng thích ra ngoài, quét qua toàn thân nam tử kia một lần.

"A... là tôi lợi hại, cho nên mới có thể phá vỡ nha." An Lâm liếc cô một cái, mở miệng nói.

Khí Nguyên Tuyệt Không trận còn có thể dễ dàng ngăn cản một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, vậy hắn đã vào bằng cách nào?

Sau đó, chân mày của nàng nhíu càng chặt hơn.

Cô gái nghe thấy câu này thì lồng ngực lập tức khó chịu, lại thấy được thần sắc khinh bỉ kia của An Lâm, càng tức giận đến không có chỗ phát tác.

Hỏi người khác một vấn đề như vậy là có ý gì, đây không phải là đặc biệt coi thường người khác hay sao hả?

"Tôi á? Tôi bay lên đó!"

Đôi má sáng trong của cô gái kia trở nên ửng đỏ, không sai, là bị chọc giận!

Vấn đề này...

Đương nhiên là bởi vì tôi học toán giỏi, cho nên lúc thi mới được 100.

Vì vậy, hắn lời ít ý nhiều thay đổi cách nói: "Tôi tới nơi này chỉ là muốn chơi nhảy núi một lần nhảy từ trên cao xuống!"

Cô gái sững sờ: "Nhảy cầu? Nhảy cầu là gì?"

An Lâm buông tay: "Tin hay không là tùy cô, dù sao tôi cũng muốn nhảy."

Cô gái biết rõ mình không thể nào nói chuyện bình thường với tên con trai này được nữa rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Không thể không nói, con mắt ma tính kia của tiên hạc đã thành công chọc cười An Lâm.

"A, vậy cậu cũng thật lợi hại. Không biết các hạ âm thầm xông lên đỉnh núi là có gì muốn làm?"

Đến tận khi gặp phải An Lâm.

Nàng luôn cho rằng tính tình của mình rất tốt, là một cô gái điềm tĩnh thanh nhã.

"Răng rắc!" Bút vẽ bị bàn tay trắng nõn của cô gái bẻ gãy.

An Lâm vô tư gãi gãi đầu, mở miệng nói: "Tôi tới nơi này, chỉ là muốn chơi nhảy cầu một lần trên đỉnh núi thôi."

Nói xong, hắn liền hành tẩu bốn phía, tìm kiếm địa điểm nhảy núi tốt nhất.

Sau đó, hắn thấy được bản vẽ của cô gái.

"Ha ha ha ha... Con mắt của tiên hạc này bị sao vậy, xấu quá à, ha ha ha ha..."

An Lâm giật mình, cô ấy không phải là đệ tử Thiên Đình, đương nhiên chưa nghe nói qua trò nhảy cầu.

Nói ra có quỷ mới tin ấy!

Lừa đảo, vất vả khổ cực phá vỡ trận pháp để lên đỉnh núi, chỉ là vì chơi nhảy núi một lần?

Cô gái nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Ngươi trêu chọc ta sao?"

Rất tốt... Cơn giận của nàng đã thành công bị khơi ra ngoài rồi!

"Cậu lặp lại lần nữa?" Cô gái tức giận tới mức cắn răng nói.

Đáng tiếc, An Lâm vẫn đang cười, không nghe rõ cô gái nói cái gì.

Hắn tiếp tục nhìn tiên hạc khôi hài trong bức vẽ kia: "Hả? Cô lặp lại lần nữa đi. Vừa nãy tôi không nghe rõ cô đang nói cái gì, ha ha ha ha..."

"Không nghe rõ đúng không?"

Cô gái cười lạnh, mặt như sương lạnh, thân thể mềm mại giống như cành liễu yểu điệu trước gió trong giây lát lại bộc phát ra khí tức cực kỳ kinh khủng.

Toàn thân An Lâm phát lạnh, lập tức tỉnh lại.

Có sát khí!

Tiếp theo, hắn nhìn thấy nắm đấm trắng thuần ở ngay trước mặt.

An Lâm sững sờ, sao cô gái này lại trở mặt nhanh như vậy.

Cô gái cố nặn ra vẻ tươi cười trên mặt: "Xin chào, tôi là Lâm Quân Quân."

Dù sao nôn nóng chính là một điều tối kỵ trong họa đạo, với tư cách là một tiên nữ an tĩnh thanh nhã, sao có thể phạm phải điều tối kỵ này.

Thân thể mềm mại của cô gái run rẩy, không ngừng khuyên bảo bản thân phải bình tĩnh, chớ nôn nóng.

Trời ạ, người nọ là người mà ông trời phái tới để khảo nghiệm đạo tâm của mình sao?

Đúng vậy, tuy rằng hắn không đánh lại cô gái này, nhưng mà khí thế lại không thể hạ xuống, lúc này bắt đầu đối chọi gay gắt.

Nhìn tên con trai mặt mũi bầm dập ngã sấp trên đất, cô gái hoảng hốt một hồi.

Từ khi cô si mê với họa đạo, đã bao lâu rồi không ra tay đánh người?

Không ngờ rằng tên con trai này lại có bản lĩnh khiến cô phải phẫn nộ ra tay, bản sự chọc giận thật đúng là đâm tới chân trời, mấu chốt còn không tự biết, nàng cảm thấy đầu óc của tên tu sĩ này chắc chắn là có vấn đề.

Đối với cô gái "một lời không hợp liền bạo nộ đánh người" này, An Lâm cũng thấy hơi sờ sợ. Hắn cũng không biết bức vẽ kia là bởi vì hắn mới biến thành như vậy, hắn cảm thấy đầu óc của cô gái này chắc chắn có vấn đề.

Sau đó, hai người đều dùng ánh mắt như nhìn bệnh tâm thần để nhìn đối phương.

An Lâm mở trừng hai mắt: "Cô nhìn cái gì?"

Hàng lông mày khói của cô gái hơi nhăn: "Cậu nhìn tôi với ánh mắt này là có ý gì?"

An Lâm nở nụ cười: "Nếu không thì tôi nên dùng ánh mắt gì để nhìn cô, cô dạy tôi đi xem!"

Khẩu khí của cô gái bị chặn: "Cậu...!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của nàng hơi đỏ bừng, thoạt nhìn có thêm vài phần diễm lệ.

Đánh cho An Lâm một hồi đau nhức xong, cơn giận của cô gái cuối cùng cũng tiêu tan không ít.

Rõ ràng hắn là Dục Linh kỳ, lại bị cô gái đánh giống như là đang đánh con gà, đánh đến mức không thể tự gánh vác sinh hoạt.

An Lâm bị đánh như bao cát.

Không có sau đó.

Sau đó...

Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn giới thiệu tên của mình: "Xin chào, tôi là An Lâm."

Nói xong, hắn đứng dậy, từ lấy thuốc tiêu sưng trong nạp giới ra, phối hợp xoa xoa.

Buổi sáng hôm nay mới bôi thuốc này lên mặt, hiện tại lại phải bôi ra toàn thân.

Dùng thật nhanh, vừa mới mua xong...

"Ồ, thế hả, vậy xin hỏi An Lâm đạo hữu, cậu tới đỉnh núi để làm gì vậy?" Lâm Quân Quân tận lực giữ cho mình bình tâm tĩnh khí, ôn nhu mở miệng nói.

Khóe miệng An Lâm co lại, lúc trước không phải hắn đã nói rồi sao, hắn tới nơi này là vì muốn nhảy núi!

Nếu như Lâm Quân Quân đã dễ nói chuyện rồi, hắn cũng không có cách nào, đành phải mở miệng lần nữa nói: "Tôi tới nơi này thật là vì nhảy núi! Nếu không thì cô cho rằng tôi tới đây để làm gì, nơi này chẳng có gì hết, chẳng lẽ là cố ý tới thăm đại mỹ nữ như cô sao?"

Lâm Quân Quân nghe vậy mặt đỏ lên, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng phiền muộn nói: "Vậy cậu nhảy đi!"

An Lâm nhìn Lâm Quân Quân một cái, nhẹ gật đầu: "Ài, rốt cuộc đã giải thích thông."

Lâm Quân Quân nhìn thấy ánh mắt đồng tình kèm theo thương hại của An Lâm, gân xanh đều nổi lên.

Thì ra An Lâm tưởng cô là kẻ ngốc thật rồi sao?

Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh... Mình là một cô gái ưu nhã điềm tĩnh.

Lâm Quân Quân không ngừng ám chỉ trong lòng, hai tay nắm chặt, thân hình mảnh mai hơi rung động.

An Lâm không hề để ý tới nàng, đi một vòng quanh núi, cuối cùng cũng tới một chỗ vô cùng đặc biệt bên bờ vực.

[Tinh Tinh, kiểm tra đo lường thấy kí chủ đã tới vách núi vạn trượng.]

Hắn cười cười, hệ thống vẫn rất là tri kỷ, chuyện này cũng có nhắc nhở.

Hắn vẫy vẫy tay với cô gái điềm tĩnh ở sau lưng: "Làm phiền rồi, sau này còn gặp lại. Nhưng mà nói đi nói lại, cô vẽ con tiên hạc kia thật sự rất buồn cười, ha ha ha ha..."

Nói xong, hắn liền nhảy xuống vách núi, đạt được một tín ngưỡng trước khi nhảy.

Ừm, dù sao cũng sẽ bỏ chạy.

Hắn cảm thấy mình cũng đã bị đánh rồi, khí thế không thể rơi xuống hạ phong.

Hơn nữa, con tiên hạc kia thật sự rất buồn cười!

"Cộp cộp!"

Đầu của hắn đập phải màng chắn vô hình, thân thể ngừng lại.

An Lâm: "..."

Phía trên, truyền đến thanh âm nhu hòa uyển chuyển của Lâm Quân Quân:

"Cậu vừa mới nói cái gì thế, lặp lại lần nữa đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận