Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1104: Còn rất nhiều điều An Lâm phải học tập

Thiên Đế vốn còn đang duy trì nụ cười, sau khi nghe thấy những lời này của An Lâm, hai mắt không khỏi đanh lại: "Cậu gọi ai là Trâu Bò Đại Vương hả?"

An Lâm thầm giật mình, mới vừa rồi thật sự quá kích động, không cẩn thận để lộ suy nghĩ trong lòng, lúc này mới bị...

Thiên Đế nghiêm nghị nói: "Thiên Đình là đại biểu cho bộ mặt của Nhân tộc, đối phó kẻ địch hiển nhiên phải lấy ra một chút khí thế, không thể để cho người khác xem thường, t hết thảy những chuyện tôi làm, đều là vì Nhân tộc..."

An Lâm gật đầu: "Tôi hiểu được!"

Thiên Đế là vì nhân tộc mà giả ngầu!

Lý do này thật cao thượng và vĩ đại!

An Lâm cảm thấy phần giác ngộ tư tưởng này để hắn học tập.

"Thiên Đế, thật sự là ngại quá mà, lại làm phiền ngài chạy nhiều một chuyến." Hứa Tiểu Lan áy náy mở miệng nói.

"Đi thôi, theo tôi về nhà." Thiên Đế mở miệng nói.

Cứ như vậy, hai người và Thiên Đế cùng nhau trở về thành Linh Sâm.

Thiên Đế nghe xong âm thầm kinh hãi, đánh giá chiến lược của An Lâm và Hứa Tiểu Lan một lần.

Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, lại làm cho người ta có cảm giác an toàn và đáng tin.

Thiên Đế lại liếc mắt An Lâm và Hứa Tiểu Lan đầy ẩn ý, mở miệng nói: "Huống chi, có thể làm cho Y Đăng Đại Đế tức tối như thế, hẳn là lần này hai người cũng đã giết không ít Huyết tộc vì Nhân tộc đi? Đây cũng là chuyện tốt! Mau cẩn thận nói rõ cho tôi nghe, đẫ có chuyện gì xảy ra."

Lăng Tiêu Kiếm Tiên: "..."

"Ha ha... An Lâm chính là chuyên gia gây chuyện, hắn không làm ra chút động tĩnh gì, tôi mới cảm thấy quái lạ đấy, không quen, hai người không có chuyện gì là tốt rồi." Thiên Đế sảng khoái cười một tiếng, hiển nhiên là không để bụng chuyện lần này.

Đầu tường thành Linh sâm, chủ nhiệm lớp Lăng Tiêu Kiếm Tiên, vốn đang tính toán đợi sau khi An Lâm trở về, nhất định phải trực diện khiển trách một cậu sinh viên bốc đồng một trận.

An Lâm nghe vậy, giản lược kể lại mọi chuyện.

An Lâm lại bị nói cho có phần phát ngại.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe vậy, trong lòng lần nữa bị xúc động.

Hắn cung kính hướng về phía trước, nhìn trời đế hành lễ.

Tiến sâu vào hang ổ của kẻ địch, giết mấy vị Phản Hư, chém chết hơn ngàn cường giả Huyết tộc, chỉ riêng những chuyện này thôi, cũng sẽ làm cho người ta phải khâm phục, thử nghĩ xem đã bao lâu rồi chính mình không nhiệt huyết như thế?

Các sinh viên còn lại cũng kích động đến điên rồi, không nghĩ tới có thể thấy Thiên Đế trong truyền thuyết ở chỗ này, lao nhao tiến tới hành lễ, đồng thời trong lòng còn không khỏi cảm khái một phen, chênh lệch giữa người với người thật sự là lớn.

Sau đó, hắn lập tức thấy An Lâm và Thiên Đế vừa nói vừa cười mà bay trở về.

Khiển trách gì đó, thế nào cũng nói không nên lời.

Đại quân Huyết tộc không dám tới thành Linh Sâm, tướng sĩ thành Linh Sâm cũng không chủ động tấn công, tất cả mọi người đều bình an vô sự.

Kiến thức được điều này, An Lâm nhớ kỹ.

Cứ như vậy, An Lâm lại nổi danh rồi.

Không, là Thiên Đế tự mình hộ tống An Lâm và Hứa Tiểu Lan trở lại, thực ngầu muốn chết mất!

Thử hỏi có yêu nghiệt trẻ tuổi nào, có thể làm được như hắn?

Lúc bọn họ vẫn còn đứng ở đầu tường làm cá mặn, An Lâm đã cùng Thiên Đế chuyện trò vui vẻ...

Sâu trong Tây Hải, tại Hải Tâm cung.

Chuyện ở đại địa Hắc Trạch, thậm chí còn truyền đến Tây Hải xa xôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái danh hiệu An Lâm này, không chỉ trở thành mục tiêu mà các tu sĩ trẻ tuổi truy đuổi và sùng bái, mà còn trở thành đối tượng trong mọng của đông đảo nữ tu.

Thiên Đế tỏ vẻ thân thiện với đám thầy trò đầu tường vui vẻ hòa thuận, đơn giản hàn huyên mấy câu với giọng điệu ôn hòa, sau đó liền nhẹ nhàng lướt đi. Vừa ôn hòa, như làn gió xuân, vừa bí ẩn, cao cao tại thượng, làm cho người ta cảm giác đây là một vị thế ngoại cao nhân siêu siêu tốt.

Tên của hắn lại được lưu truyền và lọt vào trong tai các thể lực lớn trên khắp đại lục Thái Sơ.

Cẩn thận tính toán ra, hai năm gần đây, quả thật là có không ít tin tức lớn về An Lâm.

Coi như là ở cả đại lục Thái Sơ, với diện tích vô biên, thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn cũng được coi như là một ngôi sao mới sáng chói nhất. Tuổi còn trẻ mà đã sáng lập được một tông môn lớn mạnh, chiến lực đối địch thông thiên, còn nắm giữ kỹ thuật độ kiếp quan trọng...

Kế tiếp, lại là cuộc sống cá mặn.

Sau đó, người làm ra chuyện này - An Lâm, cũng bị Y Đăng Đại Đế cố ý tung tin ra ngoài, làm lý do chính đáng để ngày sau ông giết chết An Lâm.

Sự kiện Cốt Ma Huyết tông, rất nhanh đã gây chấn động cả đại địa Hắc Trạch, thậm chí còn lưu truyền ở khắp đại lục Thái Sơ. Bốn đại năng Phản đã chết Hư, chuyện này cũng coi như là chuyện lớn ở đại lục Thái Sơ rồi.

Đám người Miêu Điềm, Lạc Tử Bình và Tông Vĩnh Ngôn quấn An Lâm, muốn hắn kể lại sự tích anh dũng ở Huyết tộc. An Lâm không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục giả ngầu, kể ra những sự tích anh dũng của mình.

"Ha ha ha ha... Thật không hổ là anh hùng xuất thiếu niên." Lam Tiên Dương xem tin tức, cười lên ha hả, "Vừa tung hoành ở Siêu Lôi Thiên Thần Chân, bây giờ đã bắt đầu đi bắt nạt Huyết tộc rồi."

Lam Tiểu Nghê hơi lo lắng nói: "Hắn làm như vậy, có thể bị đại năng Hợp Đạo của Huyết tộc theo dõi không?"

Lam Tiên Dương nhìn con gái, cười nói: "Con không tin tưởng lão đại của con ư? Hơn nữa, quả bom mà cha cho hắn còn chưa được dùng đâu."

Bom vẫn chưa được dùng, ông có cảm ứng.

"Cũng đúng! An Lâm lão đại là lợi hại nhất." Lam Tiểu Nghê thoáng lấy lại tinh thần, thay đổi dáng vẻ nhu nhược lúc trước, trở nên kiên định, "Chuyện chúng ta nên làm bây giờ, chính là đem thống nhất lực lượng Tây Hải lại, trở thành lực lượng dự bị của An Lâm lão đại!"

Lam Tiên Dương có chút vui mừng gật đầu, An Lâm xuất hiện, làm cho con gái của ông cũng đã trưởng thành không ít.

Ông có chút cảm khái nói: "Đây đúng là việc phải làm... coi như là một con đường mới đi?"

Ở một màn trời hắc ám, một cái đại lục lơ lửng vô cùng khổng lồ, đang chậm rãi trôi.

Ban ngày bọn họ tồn tại ở dị không gian hắc ám, ban đêm thì xuất hiện ở trên bầu trời của đại lục Thái Sơ, hấp thu thần lực ánh sao trong thiên địa để tu luyện.

Đây là lãnh địa của Hắc Vũ tộc, đại lục di động thiên không.

Giờ phút này các tộc nhân đang khua chiêng gõ trống mà triển khai công việc gầy dựng lại bộ tộc sau chiến đấu, cuộc chiến đấu giữa Hắc Linh Xà và Hắc Vũ Đế Vương, diễn ra long trời lở đất, mảnh đại lục này đều sắp bị bọn họ phá hủy, vì vậy công việc gầy dựng lại cũng hết sức lớn.

"Cái gì, sửa có chút xíu mà bắt tôi phải bỏ mười triệu linh thạch? Ông đừng có quá đáng, Cự Tượng tu sĩ!" Hắc Vũ Đế Vương tức giận ngắt bùa truyền âm, lúc nhìn đến tòa thành Đế Vương đổ nát của mình, lại rơi vào trong sự tĩnh lặng...

Phải sửa chữa lại như lúc ban đầu mới được, thật sự là quá đau lòng.

Chỉ một một cái tòa thành Đế Vương, mà phải bỏ tận mười triệu linh thạch.

Đau lòng quá, lúc này mới đánh một trận, phải tổn thất kinh tế bao nhiêu đây?

Hắc Vũ Đế Vương vô cùng buồn bực mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Lúc này, một cô gái có dung mạo dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng sáng như ánh trăng, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống đầu gối đang chậm rãi bước đến, đi vào nội cung.

Hắc Vũ Đế Vương thấy người tới, vẻ mặt hơi giãn ra, mỉm cười nói: "Nguyệt Dạ Chân Vương, tại sao cô lại trở về, chuyện kiếm Thắng Tà, như thế nào rồi?"

Nguyệt Dạ Chân Vương là người có khả năng đắc lực nhất của ông, cũng là người có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ vao nhất. Nếu như nói, ai có thể khiến cho ông thư thái một chút, thì chính là vị Chân Vương này rồi.

Hắc Vũ Đế Vương cực kỳ tin tưởng cái vị Chân Vương này, mong đợi cũng rất nhiều.

Sắc mặt Nguyệt Dạ Chân Vương trong trẻo lạnh lùng, trong tay cầm một chồng báo chí cùng với tin tức tình báo, giọng điệu êm dịu mờ mịt, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nhiệm vụ này, tôi không làm nữa."

Hắc Vũ Đế Vương: "..."

Đau lòng quá đi, Nguyệt Dạ ơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận