Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 541: Mỹ lệ ôn nhu hương

Vào thời khắc ấy An Lâm chìm trong cơn mơ màng, hắn chưa từng học qua thuật pháp thoát khỏi ảo cảnh mà!

Chẳng lẽ lại... dùng sức mạnh để phá!

Dùng sức mạnh tuyệt đối để phá vỡ cái ảo cảnh này sao?

Nhẫn không gian của An Lâm lóe lên, kiếm Thắng Tà xuất hiện trong tay.

Vẫn may, dường như sức mạnh và tu vi đều không bị ảnh hưởng, như vậy thì cũng thuận tiện hơn rồi.

Giờ phút này, hắn muốn phá ra một lỗ thủng trong cái khung cảnh này!

"Ông xã!" Cũng vào thời khắc ấy, một giọng nói cực kỳ êm tai lại vô cùng quen thuộc truyền đến.

Toàn thân An Lâm run lên, quay người lại để nhìn.

An Lâm vừa nghe thấy thế, ôi má ơi! Thật phấn khích quá đi!!

An Lâm không kìm được mà gật đầu: "Được, anh sẽ kiềm chế lại một chút!"

"Hứa Tiểu Lan, em... em gọi anh là ông xã?" An Lâm há to miệng, lời nói có vẻ khá lộn xộn.

Nhưng mà cả người hắn vừa mới nhào đến thì lại bị Hứa Tiểu Lan dùng bàn tay trắng nõn đẩy ra, mặt cô hơi đỏ lên, nói khẽ: "Đang ở trên đường lớn thế này, nhiều người như vậy, anh có thể khiêm tốn một chút được không hả?"

Cô gái xinh đẹp đó vừa mới xuất hiện, có thể nói là đã triệt để lay động cả cõi lòng An Lâm.

"Hả? À ừ... bà xã tốt, bây giờ chúng ta cùng đi mua đi!" An Lâm sững sờ trong chốc lát, sau đó nói.

Ở chỗ đó, một cô gái váy xanh cười đến mi mắt đều cong, khuôn mặt nhỏ thanh lệ dưới ánh mặt trời trông thật long lanh rung động lòng người.

Nói xong, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Hứa Tiểu Lan, bắt đầu dạo bước trên đường.

Mà danh xưng kia, lại càng khiến cho An Lâm phải hít sâu một hơi!

Cô chỉ đứng im ở nơi đó, tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên không còn quan trọng nữa, trong mắt An Lâm chỉ có mỗi bóng dáng của cô.

"Bà xã!" An Lâm hưng phấn nhào tới.

"Bà xã..."

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy liền hơi nhăn đôi mày liễu, có chút oán trách: "An Lâm, anh có ý gì? Em không gọi anh là ông xã, thì nên gọi anh là gì bây giờ?"

"Lại sao nữa?"

Hứa Tiểu Lan không hề từ chối mà lại nhìn An Lâm chăm chú, giọng điệu dứt khoát: "Em bảo anh mua vật liệu luyện khí, anh đã mua chưa?"

Hứa Tiểu Lan hơi trợn mắt liếc An Lâm một cái, rồi kéo hắn đi đến cửa hàng bán tinh thạch.

Loại cảm giác hạnh phúc này... thực sự khiến cho người ta cảm động đến mức rơi cả nước mắt!

"..., bệnh thần kinh!"

Thứ khiến mọi người chú ý nhất chính là tòa tháp cao màu đen trong thành thịkia, nó chọc thẳng vào tầng mây, dưới sự chiếu rọi của mặt trời, ấy vậy mà lại tán sắc ra thành ánh sáng năm màu.

"..."

Từng tiếng pháo nổ vang lên, một vị tân lang thành thục ổn trọng cưỡi ngựa đi trên đường, phía sau chàng ta là đội ngũ hôn lễ hoành tráng. Tám kiệu phu nâng một chiếc kiệu lớn được trang trí tinh xảo đi theo phía sau tân lang, cả đoạn đường đều vang lên tiếng nhạc mừng vui hoan hỷ.

"Không có gì, chỉ muốn gọi nhiều hơn mấy lần mà thôi."

"Bọn họ cũng là một đôi do trời đất tác hợp, mười hai năm ở bên nhau, cuối cùng hôm nay cũng tu thành chính quả."

"Là thiếu gia Trần Chiến của nhà họ Trần, hôm nay muốn cưới Vương Nhạc Nhạc của nhà họ Vương!"

"Ôi, đây là nhà nào có tin mừng thế này?"

"Em cũng thử gọi thêm mấy câu ông xã đi mà, anh rất muốn nghe!"

Đúng vậy, địa điểm của ảo cảnh này cũng chính là ở thành Kỵ Lâu.

Hai ông lão mặc đồ đỏ dường như cũng không hề ẩn giấu những thứ này đi, chính là đang muốn cho hắn biết, hắn đang sống ở đâu, trải qua loại cuộc sống như thế nào...

"Đùng đùng, đùng đùng..."

An Lâm rất vui vẻ, bởi vì hắn và Hứa Tiểu Lan ấy vậy mà đã thực sự trở thành vợ chồng của nhau rồi.

Còn có một số kiến trúc được dựng bằng bạch ngọc, cao khoảng chừng năm sáu tầng lầu, mặt ngoài khắc một số họa tiết không rõ tên, trông cũng vô cùng xinh đẹp.

Phần lớn nhà cửa xung quanh đều là kiến trúc bằng gỗ với hai màu vàng và trắng, trông vô cùng tinh xảo đẹp mắt.

Hắn biết, đây chỉ là một ảo cảnh. Nhưng loại hoàn cảnh không hề chân thực, con người cũng không hề chân thực chút nào này lại khiến hắn cảm thấy luyến tiếc, hắn thật sự rất muốn hưởng thụ khoảng thời gian này nhiều hơn chút nữa...

"Nghe nói bọn họ có đặt tiệc rượu tại Phúc Mãn lâu, tất cả mọi người trong thành đều có thể tham dự."

"Vậy thì còn chờ gì nữa, đi, nhanh qua đó giành chỗ thôi!"

Người vây xem trên đường bàn tán xôn xao, An Lâm cũng chịu ảnh hưởng của bầu không khí vui mừng đó, bàn tay nắm lấy tay Hứa Tiểu Lan cũng không khỏi tăng thêm chút sức, trong lòng tràn đầy vui vẻ và ngọt ngào...

Dưới bầu trời sao, tòa tháp cao màu đen vẫn đứng vững như cũ.

Bên ngoài cửa tòa tháp, một nhánh cây màu đen không biết tên đang trói chặt ba người và một con Tuyết Hồnthú.

Bọn họ đều đang nhắm chặt mắt, trên mặt đều là ý cười bình thản, có vẻ như đang chìm trong một giấc mộng đẹp.

Lão già mập lùn không ngừng tấu một khúc nhạc, bên trong không gian vẫn còn dư âm không dứt, phảng phất như cả vùng trời đất này cũng không muốn để khúc nhạc kết thúc.

"Đi thôi, Lữ Thành, khiêng tất cả bọn họ đi." Lão già mập lùn mở miệng nói.

Lão già cao gầy nghe thấy vậy liền gật đầu, quơ ba người một thú đang chìm trong trạng thái ngủ say trên mặt đất vào trong hư không.

Hắn nhanh chóng mỉm cười làm lành, nói: "Được được được... vậy chúng ta về nhà rồi nói!"

"Ái..." An Lâm bị đau, Hứa Tiểu Lan không hề nhẹ tay chút nào.

"Anh... sao anh có thể nói ra những lời này ngay trên đường phố? Anh điên rồi!" Cô có chút oán trách trừng mắt với An Lâm, ngón tay trắng mảnh khảnh đặt trên phần eo An Lâm hung hăng bấm một cái.

Có vẻ như Hứa Tiểu Lan đã hiểu ra An Lâm đang nói đến cái gì, khuôn mặt trắng nõn bỗng dưng hiện lên một chút đỏ bừng, giống hệt quả táo đỏ thơm ngon động lòng người, khiến cho người ta không kìm được chỉ muốn hôn một cái.

"Cái kia ấy... là loại vận động mà các cặp vợ chồng vẫn thường làm vào buổi tối ấy..." An Lâm thấp giọng nói.

"Cái nào cơ?" Hứa Tiểu Lan chớp chớp đôi mắt rung động lòng người nhưnước mùa thu, có chút hiếu kỳ hỏi.

"An Lâm, sao em cứ luôn cảm thấy anh có gì đó khang khác." Hứa Tiểu Lan nắm tay An Lâm, đôi mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn sang An Lâm.

"Bà xã, gọi anh là ông xã!" An Lâm nghiêm túc nói.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Bà xã, em cảm thấy anh có chỗ nào khang khác cơ?" An Lâm có mấy phần hứng thú.

"Anh trở nên càng bỉ ổi hơn trước kia!" Hứa Tiểu Lan cười nói.

An Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên: "Có ai lại nói ông xã của mình như em không?!"

Hứa Tiểu Lan khoát tay áo: "Được rồi! Được rồi, quan tâm anh có bỉ ổi hay không làm gì, dù sao cũng đã gả cho anh rồi, đànhchỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi, chúng ta về nhà đi!"

An Lâm nghe xong lời này, thực sự rất cảm động!

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Bà xã... Vậy tối nay chúng ta có thể làm cái kia hay không?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi đến cửa hàng tinh thạch mua một đống vật liệu luyện khí xong, bắt đầu trở về nhà.

Đột nhiên, trên mặt lão già mập lùn có một chút mê mang: "Ừm? Là ảo giác sao? Vẫn luôn cảm thấy có một chút gì đó khác biệt..."...

"Con người trên đời này, sống không phải là vì để vui vẻ, để thực hiện những suy nghĩ trong lòng sao? Nếu như tất cả những suy nghĩ trong lòng đều có thể được thực hiện trong ảo cảnh, mà giác quan trong ảo cảnh lại giống hiện thựcnhư đúc, vậy thì ảo cảnh và hiện thực đâu có khác gì nhau? Có lẽ cũng chỉ khác nhau ở mỗi chỗ, ảo cảnh càng hạnh phúc hơn?"

"Ôn nhu hương... Đây chính là một nơi dù có biết là giả, nhưng cũng cam nguyện chìm sâu vào..."

Lão già mập lùn thu nhạc cụ hình dạng cổ cầm về, ánh mắtthâm sâu nhìn về phía bầu trời đầy sao.

Nhánh cây màu đen chuyển động, mang theo ba người ngủ say trên mặt đất bay lơ lửng. Lão già cao gầy bắt đầu đi vào trong tòa tháo cao màu đen, ba người một thú cũng bị nhánh cây màu đen buộc chặt, chậm rãi đi chuyển theo phía sau, chui vào trong hắc ám không còn thấy bóng dáng.

"Đúng rồi, nhà chúng ta ở đâu thế?" An Lâm lấy lại tinh thần, đột nhiên hỏi.

Hứa Tiểu Lan: "..., cho nên anh không chỉ trở nên bỉ ổi hơn, mà ngay cả đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi?"

Tuy câu nói của Hứa Tiểu Lan có hơi phàn nàn, nhưng cô vẫn dẫn An Lâm đi về nhà của họ.

Đó là một sân viện rất lớn, nhìn rất quen, còn cóbảng tên là Lan Lâm Viện nữa...

"A... An Lâm thiếu gia trở về rồi! Thiếu gia có muốn ăn anh đào không, gần đây anh đào chín rồi, chúng em mua rất nhiều, đang để ở trong nhà ăn!" Một cô gái trẻ bộ dạng xinh đẹp đi tới, cười hì hì mở miệng nói.

Cô gái này trông cũng rất quen mắt...

An Lâm ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra.

À! Tên là Tiểu Thu!

"Anh An, sao hôm nay thời gian anh đi mua đồ lại lâu vậy, mọi người đều đang chờ anh ăn cơm này, gâu!" Đại Bạch chạy ratừ trong đình viện, nói vớivẻ mặt oán giận.

An Lâm nhìn đám thú sủng quen thuộc của mình, Tiểu Hồng đang lúc lắc cái đầu đỏ rực, nhàn nhã thoải mái tiến hành việc quang hợp. Tuyết Trảm Thiên đang giả ngây thơ với bốn cô gái thị nữ Xuân Hạ Thu Đông, Tiểu Sửu xấu moe đang cầm một quả chuối tiêu trêu đùa Tiểu Lang, không ngừng truy đuổi nhau trong đình viện.

Tất cả mọi thứ đều bình thản tốt đẹp đến vậy.

"Lâm, Tiểu Lan, mau vào đi, Ngữ Điêp đã làm xong cơm cả rồi, là món giò kho tàusở trường của bà ấy!" Một giọng nói trầm ổn cẩn trọng vang lên, An Minh Xuyên bước ra khỏi cửa phòng, híp mắt cười nói với An Lâm.

An Lâm nghe thấy vậy khẽ giật mình, đôi mắt mở to, hô háp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

"Cha... Cha, cha vừa mới nhắc đến ai cơ?" Giọng nói của hắn có chút run run.

"Lâm, con còn sững sờ ở ngoài đấy làm cái gì, mau vào đi, đồ ăn sắp sửa lạnh đến nơi rồi." Một giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên.

Ngay sau đó, một người phụ nữ bước ra.

Bà mặc một bộ váy màu trắng, cười dịu dàng nhìn về phía An Lâm, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và sự yêu chiều.

An Lâm ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một trận sóng to gió lớn. Trí nhớ sâu tận trong lòng hắn ngày càng trở nên rõ ràng, chẳng biết từ lúc nào nước mắt của hắn đã trào mi lăn ra ngoài.

"Mẹ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận