Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1027: Một cái bản đồ kỳ quái

Thành Thanh Hồ là một tòa thành không ngủ, người từ nơi khác đều vui chơi đến tận khi trời sáng.

Mấy người An Lâm cũng vui chơi đến trời sáng.

Tiểu Sửu và Bạch Dao cũng vui chơi đến khi trời sáng.

Ừ, những thứ này cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất chính là, cuối cùng An Lâm tìm được cái chốt mở của cái hộp thần bí kia, thành công chứng minh hắn là một người đàn ông có IQ!

Sau khi mở hộp ra, bên trong có một bản vẽ màu lam.

Trên bản vẽ có nguyên một đám điểm trắng và đường cong phức tạp, An Lâm nhìn mà mờ mịt.

"Đây là trận pháp à? Trận đồ? Không giống lắm..." Hắn bị mấy đường cong kia làm cho quáng mắt.

"Thầy nhìn đi, những điểm trắng này đại diện cho những ngôi sao phân bố, đường cong màu trắng đại diện cho quỹ tích chuyển động của ngôi sao, chúng ta ở những nơi khác nhau, ngẩng đầu nhìn lên trời, sao trời nhìn thấy cũng khác rất ít."

"An Lâm, hình như cậu quên mất là có một loại nghề nghiệp, gọi là người xem sao chứ?" Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn linh động, dùng giọng điệu có phần thần bí mà nói, "Có một loại sinh linh như thế này, trời sinh có cảm giác khác thường với sao trời, chúng nó có thể căn cứ vào sự biến ảo của tinh thần để suy diễn lành dữ, dùng mắt sao, nhìn vạn vật trong thế gian."

Lần đầu tiên An Lâm nghe được cách nói này: "Cái gì là bản đồ quỹ tích sao trời?"

An Lâm mờ mịt: "Chuyện này... Sao có thể nhìn ra được? Đại lục Thái Sơ lớn như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải chạy qua từng chỗ ngắm sao, rồi so sánh từng cái sao? Bản đồ này không tu chân!"

Liễu Thiên Huyễn khẽ gật đầu: "Đây chắc là bản đồ quỹ tích sao trời của nơi nào đó!"

Rất huyền diệu.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải xin giúp đỡ từ đồng đội.

"Nói một cách khác, để chúng nó mượn dùng sức mạnh ngôi sao, nhìn bản vẽ này, thay vào bản vẽ này, nói không chừng có thể cảm giác được hướng mà bản đồ chỉ tới!"

Bản đồ quỹ tích sao trời?

"Cái này... Giống như là một cái bản đồ thì phải?" Hiên Viên Thành mở miệng nói.

"Thứ mà bản đồ quỹ tích sao trời định vị chính là, vào nửa đêm, có thể nhìn thấy cảnh tượng sao trời ở chỗ trên bản đồ."

Thế giới này rất lớn, năng lực thiên phú lại càng phong phú.

Tiêu Trạch là người đồ đệ có kiến thức rộng rãi, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của sư phụ: "Bản đồ quỹ tích sao trời, chính là lợi dụng góc độ nào đó để quan sát sao trời, định vị tọa độ nào đó."

Hắn cảm thấy những chuyện không thể nào, nói không chừng lại có kỳ nhân dị sĩ có thể làm được.

Liễu Thiên Huyễn giải thích,

An Lâm vốn thường thấy rất nhiều hiện tượng kỳ quái, rất nhanh đã chấp nhận cách nói này.

Tộc Linh Ngư, Trần Hạo, tộc Hắc Hồ, kết hôn...

Đột nhiên, một suy đoán lóe lên trong đầu của hắn.

Nó làm cho mọi người trên toàn thế giới tuôn ra biển lớn...

Liễu Thiên Huyễn suy nghĩ một lát, trả lời: "Tộc Linh Ngư, tộc Thiên Quy có nghiên cứu rất sâu về xem bói sao trời. Đại năng trong tộc bọn họ rất thích chơi loại bản đồ quỹ tích sao trời này. Sinh linh của hai chủng tộc lớn này, có lẽ có thể giúp được chúng ta."

Hứa Tiểu Lan chú ý tới vẻ mặt của An Lâm, mở miệng nói: "Dưỡng thương cho tốt, rồi mới cho đi."

"Như vậy, mọi người cảm thấy, ai có thể nhìn hiểu bản vẽ này?" An Lâm lại hỏi.

Đến chạng vạng tối ngày hôm sau hôn lễ, Tiểu Sửu mới vịn tường đi ra.

Mọi người nghỉ ngơi một ngày trong hoàng thất Bạch Hồ.

"A." Ngọn lửa trong hai mắt An Lâm vụt tắt, ngoan ngoãn gật đầu.

An Lâm nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

Rất nhanh, hai mắt An Lâm toát ra ngọn lửa cháy hừng hực.

Vua tìm kho báu...

Hắn quyết định rồi!

Đại năng tộc Linh Ngư thích chơi loại vật này, vậy mà Trần Hạo cũng có một cái trong tay.

Hướng mà bản đồ đánh dấu, có phải là một kho báu của một người đàn ông có của cải, thanh danh, quyền lực, tất cả trên thế giới này để lại trước khi chết hay không?

An Lâm bắt đầu rục rịch.

Tất cả những chuyện này, có liên quan gì tới bản đồ trong cái hộp kia không?

An Lâm, Hiên Viên Thành, Đại Bạch, những đồng bào nam giới đều kinh hãi!

Nhìn thấy Tiểu Sửu đi gian nan vậy, mọi người lại không có ai chủ động qua đỡ.

Khốn nạn! Loại người thua cuộc như bọn họ, có gì hào hứng mà đi đỡ một con khỉ thắng cuộc?

Với cái dáng vẻ hạnh phúc kia, không ai tình nguyện đi qua quấy rầy, trái lại có chút ý muốn tạm biệt.

"Tôi quyết định rồi, sau này sẽ cưới một em gái hồ ly làm vợ." Sau khi thấy hồ nữ Bạch Dao sắc nước hương trời như thế, và dáng vẻ vịn tường mà đi hạnh phúc của Tiểu Sửu, cuối cùng Đường Tây Môn ra một quyết định.

An Lâm cười mỉa nói: "Cưới được cũng vô dụng, nhà gái có thể kiên trì lâu như vậy, anh cho rằng anh cũng có thể kiên trì lâu như Tiểu Sửu sao?"

Đường Tây Môn: "..."

Lời này giống như một đòn chí mạng, đánh cho Đường Tây Môn vô cùng xấu hổ.

Tiểu Sửu đỡ eo đi tới.

An Lâm và những người còn lại rơi nước mắt đầy mặt, bọn họ không cần bồi bổ, viên đạn cũng không bắn ra được, còn bồi bổ như vậy, sẽ kẹt nòng đấy!

Hứa Tiểu Lan: "Đến đây, Tiểu Sửu, Tiểu Dao, bồi bổ thêm đi!"

Đêm đó, Hứa Tiểu Lan làm một nồi Thần Hổ Yêu xào lăn lớn!

Mọi người: "..."

An Lâm: "..."

Bạch Dao vừa dịu dàng vừa ngượng ngùng cười, dùng giọng vừa êm ái vừa quyến rũ nói: "May mà có Tiểu Sửu hết lòng hết sức mà vất vả, Hàn Dương Căn của tôi đã không thành vấn đề gì."

"Tới tới tới, hôm nay Tiểu Sửu vất vả rồi, hôm nay tôi sẽ làm đầu bếp, làm đồ ăn đặc biệt phong phú cho mọi người." Hứa Tiểu Lan đã rất có phong phạm của một vị thần nấu nướng, cầm cái chảo, xinh đẹp đứng tại chỗ, bên trong sự xinh đẹp lại lộ ra sự oai phong.

Mọi người nghe vậy thì nghẹn một ngụm máu buồn bực trong lòng.

Vất vả em gái cô ấy, chúng tôi cũng muốn vất vả kiểu này được không?!

Tiểu Sửu vô cùng cảm động, bày tỏ sự cảm kích với Hứa Tiểu Lan.

Không chỉ có chủ nhân đối xử tốt với hắn, đạo lữ của chủ nhân cũng tốt với hắn như vậy!

Đây quả thật là một đại gia đình ấm áp!

Bạch Dao cũng bước liên tục nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới, trên mặt cũng có thêm mấy phần hồng nhuận phơn phớt khác thường.

Hiển nhiên là được làm cho thoải mái.

Hứa Tiểu Lan cười hỏi: "Tiểu Dao, bệnh của cô bây giờ thế nào rồi?"

Vì sao mọi người trước mặt lại nhìn hắn vừa khiếp sợ vừa tự ti?

Hắn vì cứu Bạch Dao, giao hợp âm dương cả ngày, dùng Ám Thần Viêm trung hòa làm lắng sức mạnh kinh khủng của Hàn Dương Căn, chuyện này khiến hắn tiêu hao dương lực.

Tiểu Sửu có chút mờ mịt, hắn nói câu này hẳn là đâu có gì sai đâu.

Mọi người cười mỉa ha ha.

Tiểu Sửu hơi sững sờ, gật đầu nói: "Đúng vậy, mệt mỏi quá, dương lực của tôi tiêu hao rồi."

An Lâm nhìn về phía Tiểu Sửu, khẽ cười gian nói: "Làm mãi cho tới bây giờ sao?"

Thế nhưng có ai có thể hiểu được tâm trạng bị tra tấn thay phiên của bọn họ đây?

Tiểu Sửu vô cùng cảm động, bày tỏ sự cảm kích với Hứa Tiểu Lan.

Không chỉ có chủ nhân đối xử tốt với hắn, đạo lữ của chủ nhân cũng đối xử tốt với hắn như vậy! Ngay cả nấu cơm cũng quan tâm săn sóc đầy tình người như thế.

Đây quả thật là một đại gia đình ấm áp!

Đây là một bữa tiệc tối hạnh phúc xen lẫn bi thương.

Mọi người lại dừng một ngày ở thành Thanh Hồ.

Bạch Dao chia tay với người cả tộc Bạch Hồ, gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, gả khỉ theo khỉ. Vị công chúa Bạch Hồ xinh đẹp đáng yêu này phải trở thành một thành viên của đại gia đình Tứ Cửu Tiên Tông.

"Dao Nhi, sau này có rảnh rỗi, thì hãy thường quay về thăm một chút, nơi này vĩnh viễn là nhà thứ hai của con." Hốc mắt của Bạch Mộ Vũ ửng đỏ, ôm con gái trong ngực và dịu dàng nói.

"Con biết rồi thưa mẹ." Bạch Dao nước mắt như mưa, ôm mẹ đẻ của mình thật chặt.

Tất cả thành viên của Tứ Cửu Tiên Tông leo lên phi thuyền không gian Tinh Linh, sau khi vẫy tay tạm biệt với trai đẹp gái xinh Hồ Tộc, thì bay lên bầu trời, biến mất trên đám mây.

Đám người An Lâm rời đi, sự náo động của sự kiện lớn này chỉ mới vừa bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận