Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 519: Trời sập

Thượng Quan Nghệ ngự kiếm bay lên, ba Tuyết Nữ đi theo bên cạnh của cô.

Nhiệm vụ của các cô đã hoàn thành, lúc này các cô chỉ cần bảo vệ Thượng Quan Nghệ, sau đó yên lặng trở về là được.

An Lâm nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Nghệ rời đi. Hắn không khỏi buồn bã thở dài khi nhớ tới những cảnh ngộ bất hạnh mà cô gái này đã trải qua.

Hắn trước sau vẫn tin tưởng Thượng Quan Nghệ không tự nguyện ở lại Thánh Địa Băng Hàn, nhưng hắn có thể làm được gì cho Thượng Quan Ngưng đây...

Bầu trời xa xăm, một dải ánh sáng màu hồng nhạt đang nhanh chóng gần.

Lưu Sở Sở nóng lòng đến đây để phân chia chiến lợi phẩm.

An Lâm lấy ra sáu chiếc nhẫn không gian, ba chiếc nhẫn không gian của Long tộc và ba chiếc nhẫn không gian của Tuyết Nữ.

Bởi vì trong lần phân chia nhẫn không gian này đã đến lượt An Lâm và Đề Na chọn trước, cho nên hắn được hai chiếc nhẫn nhẫn không gian của Tích Dịch Long, một chiếc nhẫn không gian của Tuyết Nữ. Lưu Sở Sở thu được một chiếc nhẫn không gian của Long tộc, Lăng Ảnh với Hồng Đấu mỗi người được một chiếc nhẫn không gian của Tuyết Nữ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời, sau đó đều há hốc miệng.

Trời đất vẫn không ngừng chấn động, lực lượng vô hình đánh thẳng vào cơ thể của mọi người, đó là một loại lực lượng phép tắc phá hủy. Cho dù mọi người sử dụng thuật pháp chống đỡ cũng hoàn toàn không có tác dụng, bởi vì lực lượng phép tắc này có thể xuyên qua vạn vật trên thế gian, trực tiếp tác dụng lên cơ thể của sinh vật!

"Hả? Đây là tình huống gì?" Sắc mặt của An Lâm nhất thời thay đổi, hắn vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh.

"Trốn đi!" Lúc này, An Lâm hét lớn một tiếng và không chút do dự lựa chọn rời xa vết nứt!

Nhưng mọi người còn chưa kịp mở nhẫn không gian ra kiểm tra bảo vật thì một trận chấn động mãnh liệt đã xuất hiện.

Vết nứt tùy ý mở rộng, ngay lập tức mấy trăm dặm trên không trung có ánh sáng tím và xanh giao nhau, bắt đầu vỡ tan ra giống như mảnh nhỏ, sau đó sụp xuống, cuối cùng chỉ còn lại bóng tối và hư vô vô tận.

Lưu Sở Sở vốn có thể lựa chọn nhẫn gian của Tuyết Nữ, nhưng trải qua kinh nghiệm phán đoán trong nhiều lần giết người đoạt bảo, Tuyết Nữ thường rất nghèo, mà Long tộc thường rất giàu có, cho nên cô lại lựa chọn nhẫn không gian của Tích Dịch Long.

Điều duy nhất mà đám người An Lâm có thể làm được, chính là liều mạng ời xa phạm vi vết nứt.

Không chỉ có mặt đất đang chấn động, mà là cả không gian cũng đang chấn động!

An Lâm đặc biệt khen ngợi sự phán đoán của Lưu Sở Sở. Trong chuyện liên quan tới nhẫn không gian của Tuyết Nữ, hắn là người có quyền lên tiếng nhất. Dù sao hắn cũng là người từng thu được năm chiếc nhẫn không gian của Tuyết Nữ.

Chỉ thấy trên không trung có vết nứt vô cùng tối tăm, giống như bị lực lượng nào đó xé rách, lỗ thủng không ngừng kéo dài và mở rộng ra, lại giống như mãnh thú không ngừng mở rộng miệng sâu hoắm khổng lồ của nó.

Đám người An Lâm đều bị lực lượng này ảnh hưởng, nội tạng trong cơ thể bọn họ đều bị lực lượng phép tắc phá hủy này ảnh hưởng, bắt đầu bị nghiền nát và tách rời.

"Người khổng lồ An Lâm, mau nhìn lên đỉnh đầu của chúng ta kìa!" Đề Na hét lên một tiếng, kéo tóc An Lâm nói với giọng điệu cấp bách.

An Lâm run lên, trên mặt hiện ra sự tuyệt vọng khó có thể che giấu.

Nhưng tốc độ mở rộng của vết nứt vô cùng khủng khiếp, giống như quả bóng cao su màu đen nén đến mức tận cùng, đột nhiên mất đi lực nén, bắt đầu trắng trợn phình lên và nổ tung vậy.

Lực lượng đáng sợ bắt đầu tản ra trên mảnh trời đất này, xé rách không trung và chôn vùi mặt đất...

"Yên tâm, chúng ta có thể chạy được mà!" An Lâm mở miệng an ủi.

Má nó, đây là vận may gì chứ?

Tuyết Trảm Thiên bay ở bên cạnh An Lâm có vẻ đặc biệt kích động: "Thật không ngờ, Tuyết Trảm Thiên tôi còn chưa chém chết trời, trời này đã tự mình sụp xuống... Ôi... Không nghĩ tới trời cũng yếu ớt như vậy, thật đáng buồn, thật đáng tiếc mà! Điều này làm cho tôi bỗng mất đi mục tiêu phấn đấu, sau này tôi nên chém ai đây?"

An Lâm mơ hồ đoán ra bọn họ rốt cuộc gặp phải tình huống gì, đây là đại lục sụp đổ...

Không trung đang tan vỡ, hư không vỡ nát, từng trận gió hỗn độn hủy diệt cuốn ra, cả vùng đất văng tung tóe, đập vào mắt bọn họ chỉ có một vùng tan hoang và hủy diệt, không nhìn thấy được bất kỳ hy vọng nào.

Tốc độ bay của bọn họ chậm hơn tốc độ của vết nứt mở rộng rất nhiều, nếu tiếp tục như vậy nữa thì bọn họ đều sẽ phải chết!

Sự hủy diệt vẫn đang tiếp tục, cho dù mọi người không nhìn thấy được không trung hoàn chỉnh ở đâu, nhưng vẫn liều mạng bay về phía trước, tranh thủ giành lấy cơ hội sống mong manh kia.

Cái gì là tuyệt vọng? Tuyệt vọng chính là cả trời đất đều đang bị hủy diệt, mà bọn họ lại ở trong lồng giam hủy diệt này, bất kể chạy trốn thế nào thì cũng trốn không khỏi đất trời này.

Vết nứt màu đen đã trở thành hố đen khổng lồ cắn nuốt vạn vật, lực lượng phép tắc đáng sợ ăn mòn cơ thể mọi người, khiến cho mọi người càng lúc càng gần với cái chết.

Cổ vực Thái Sơ từ địa vực ban đầu sụp đổ thành một phần trăm khu vực bây giờ, hiện nay nó vẫn đang tiếp tục sụp đổ, mà bọn họ vô cùng bất hạnh lại gặp phải loại chuyện này...

Tuyết Trảm Thiên vừa nói dứt lời, bỗng nhiên quay sang nhìn An Lâm, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị: "Chủ nhân, tôi cảm thấy chủ nhân rất mạnh! Ọe..."

Tuyết Trảm Thiên vừa nói dứt lời, lại phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng cũng bị phép tắc này làm tổn thương không nhẹ.

An Lâm: "..."

"Hu hu hu... người khổng lồ An Lâm, thế giới bên ngoài thật đáng sợ, đây là thế giới hủy diệt sao..." Đề Na kéo tóc hắn, nhìn thấy đất trời sụp đổ, cô khiếp sợ đến mức thân thể không ngừng run rẩy.

An Lâm: "..."

Máu tươi phun lên một bên vai của An Lâm.

"Hu hu hu hu..." Đề Na còn đang nức nở, đột nhiên miệng nhỏ mở ra, "Ọe..."

Đột nhiên, An Lâm nhìn thấy trong bóng tối phía xa có ánh sáng chớp hiện, giống như ánh sáng hi vọng của lúc hỗn độn sơ khai, thân thể hắn run lên.

"Bay về phía kia!"An Lâm hét lớn một tiếng và bắt đầu thay đổi phương hướng, bay về phía chỗ ánh sáng kia.

Mọi người nghe vậy thì lập tức theo An Lâm, bay về phía nơi ánh sáng yếu ớt lóe lên kia.

Khi càng lúc càng gần, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng tia sáng kia đến từ đâu.

Đây là một ngọn núi!

Một ngọn núi khổng lồ treo ngược trên không trung tối tăm vô tận!

Cả ngọn núi tản ra từng điểm sáng, giống như ngôi sao chói lòa trong trời đêm.

Mọi người thấy ngọn núi này thì giống như người ở trong sa mạc đã sắp chết khát lại chợt nhìn thấy ốc đảo, trong lòng bọn họ lập tức dâng lên hy vọng. Bọn họ không do dự nữa, lập tức dùng hết tất cả sức lực để lao vọt về phía ngọn núi lớn kia.

Ở trong hoàn cảnh khủng khiếp này, ngọn núi lớn lại hoàn toàn không có tổn hại nào, điều này chứng minh ngọn núi này rất đặc biệt, bọn họ sao có thể từ bỏ cơ hội duy nhất có thể tránh né được tọa này chứ?

Đúng lúc này, ngọn núi lớn đang phát ra điểm sáng kia bỗng nhiên lập lòe, như ẩn như hiện, giống như ảo ảnh.

Lưu Sở Sở thấy thế thì nước mắt rơi xuống.

Má nó, vui mừng cả buổi trời, cho rằng mình có thể sống sót, kết quả lại phát hiện cái là giả? Là ảo giác sao?

An Lâm không từ bỏ, hắn vẫn lao về phía ngọn núi lớn như ẩn như hiện kia.

Khi hắn đi tới đỉnh núi của ngọn núi khổng lồ treo ngược trong không trung kia, hắn chợt xông tới!

Ầm ầm!

Lực lượng đáng sợ lập tức bao phủ lấy cơ thể, hắn cảm thấy không gian xung quanh mình chấn động, sau đó là sự xé rách và biến hóa cực kỳ đáng sợ của không gian, sau đó là cảm giác đầu choáng mắt hoa.

Đề Na và Tuyết Trảm Thiên nắm thật chặt lấy An Lâm và hét lớn, sau đó lại mất đi tri giác.

Lưu Sở Sở, Hồng Đấu, Lăng Ảnh, Tuyết Manh Manh thấy thế, đều xông về phía ngọn núi lớn. Theo không gian chấn động, thân hình bọn họ biến mất khỏi trời đất đang tan vỡ này.

Trời đất vẫn đang tiếp tục sụp đổ.

Rất nhanh, không trung bắt đầu hoàn toàn vỡ nát, hỗn độn đã nuốt sạch tất cả mọi thứ gặp phải, mặt đất trở về với hư không, tất cả vật chất và sinh mạng cũng bắt đầu tiêu tan, biến thành sức lực nào đó khuếch tán và mất tích không thấy bóng dáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận