Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2394: Quyết chiến kết thúc

Trận chiến đấu tầm cỡ cấp độ vũ trụ, thật ra lại vô cùng yên lặng.

Nhưng cái này đối với hàng tỉ sinh linh tinh vực của tinh vực thì thật sự vô cùng đáng sợ.

Đoạn thời gian trước bầu trời đột nhiên sáng lên, cái này bọn họ còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao cái ánh sáng này thoạt nhìn không chỉ vô hại, mà còn có chút thoải mái.

Nhưng một giây sau, bầu trời đột nhiên biến thành hắc ám thuần túy nhất, không chỉ như thế, còn có cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh kể cả bản thân mình đều có thể biến mất bất cứ lúc nào, loại cảm giác này... Ngoại trừ việc vẫn còn ý thức, thì thật ra cũng không khác người đã chết bao nhiêu...

Chuyện này đặc quả thật quá dọa người rồi! !

An Lâm hoàn toàn làm cho tất cả sinh linh của toàn bộ tinh vực đều cảm thấy kinh hãi.

Các sinh sinh của Tinh vực, cấp cao thì lên tới Sáng Thế Thần Linh, thấp thì là sinh linh bình thường, bất kể là ai thì cả cuộc đời này đều sẽ không thể quên được hiện tượng kì lạ mà bây giờ họ đang nhìn thấy.

| May mắn thay, loại hắc ám dị tượng này cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc mà thôi.

Hắc ám và ánh sáng đều phai nhạt xuống.

Lúc này, trên một hành tinh bị tan vỡ nào đó.

Chỉ có duy nhất tinh hệ nơi mà An Lâm và Nữ Thần Quang Minh chiến đấu, đã biến thành một mảnh hành tinh u ám không còn anh

Tất cả Sáng Thế Thần Linh của tinh vực, đều nín thở, căng thẳng quan sát động tĩnh ở tinh vực này, sợ lại sinh ra loại dị biến nào nữa. Trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu rất rõ ràng, cuộc chiến giữa hai người ở cấp độ này thì chỉ cần một cái hắt xì hơi, cũng có thể làm cho vô hạn tinh vực rung lên bần bật.

Nơi nào là ban đêm thì vẫn là ban đêm như trước, chẳng qua là trên trời đã xuất hiện những vì sao rồi chứ không phải là màn đêm đen thui khủng bố mang lại cảm giác chết chóc như khi nãy...

Hai người này chính là An Lâm và Nữ Thần Quang Minh.

Ngay sau đó, bầu trời lại khôi phục bình thường một lần nữa.

Hai bóng dáng cực kỳ nhỏ bé, nhưng lại có thể làm rung chuyển toàn bộ vũ trụ xuất hiện.

Toàn bộ tinh vực sau khi trải qua một lần dị tượng thay đổi cả bầu trời, lại khôi phục lại như cũ.

Nơi nào là ban ngày thì vẫn là ban ngày như trước.

Nữ Thần Quang Minh với thần thân còn to lớn mênh mông hơn so với một hệ hằng tinh, đã biến mất không thấy gì nữa.

Thần tính của cô ta đang bị xói mòn rất nhanh, đạo lực Quang Minh rất nhanh chảy vào cơ thể An Lâm thông qua kiếm Thắng Tà, sau đó bị Hắc Ám Thần đạo của An Lâm thôn phệ.

sáng, không nói đến vật chất và năng lượng bị mất đi, mà ngay cả vô số quy tắc đều bị nổ nhào nhoẹt.

"Quang Minh, trận chiến này, ta thắng rồi." An Lâm nói.

Người thanh niên mặc bộ đồ màu trắng xuất trần, kiếm Thắng Tà đen nhánh trong tay đã đâm vào ngực của cô gái mặc váy đen.

Đôi mắt của Nữ Thần Quang Minh ảm đạm, kiếm Tàn Phá Thiên Đạo trong tay chẳng biết từ lúc nào đã gãy chi còn một nửa, hơn nữa đang tiêu tán với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng An Lâm cũng chỉ do dự và đau khổ trong một cái chớp mắt, rất nhanh hắn đã bình phục lại.

"Chết chính là không còn cai gi nữa, cho dù ngươi có cứu được toàn bộ thế giới thì lại như thế nào? Đối với ý thức thể của cá nhân ngươi, thì chính là đã vĩnh viễn không còn tồn tại nữa, vĩnh viễn là hắc ám."

"Nhưng ta và ngươi, vẫn không giống nhau đâu."

"Nhưng mà ta đã cứu được tất cả những người và những thứ mà ta yêu quý." An Lâm lắc đầu nói.

Nhìn Cô gái đã từng hoành hành ngang dọc, cường đại đến đỉnh phong ở vũ trụ, chậm rãi vẫn lạc ở trước mặt mình.

Nữ Thần Quang Minh nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, rồi khẽ cười nói: "Thắng? Ngươi thắng cái gì? Ngươi còn không phải muốn cùng ta cùng quy về thiên đạo hay sao, chẳng phải bây giờ ngươi cũng phải nói lời vĩnh biệt với tất cả những người thân yêu của ngươi đấy hay sao?"

An Lâm biết, quyền hành hắc ám của mình lớn mạnh như vậy cũng liên quan đến việc hấp thu lực lượng của Tam đại chí cao quyền hành lúc trước, hấp thu xong đã giúp đạo lực của hắn tăng hơn một chút, cũng quyết định thắng bại cuối cùng.

Nhưng việc này cũng không đại biểu Hắc ám là sự tồn tại cao hơn Quang Minh.

Hắc ám đúng là vẫn có thể chiến thắng được Quang Minh.

"Ngươi thật sự đã cứu được tất cả mọi người sao? Kể cả người mà người coi trọng nhất?" Nữ Thần Quang Minh nhìn An Lâm, nhìn sự đau đớn trong đôi mắt của người thanh niên kia, trong nụ cười mang thêm vài phần mỉa mai "Đừng dùng cái lí do là mình hi sinh để cứu với những người khác để tự an ủi mình nữa, ta và người đều là những người có ý thức thể rất mạnh, càng hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh là đáng trân quý như thế nào."

"Ta đưa ra lựa chọn của ta, cũng thành công làm được, mà người thì không thể."

"Ngươi phụ lại trời, ta lại không phụ chúng sinh."

An Lâm bình tĩnh mà nhìn người trước mắt mình, ngữ khí bình thản nói.

"Cho nên ta đã thua rồi." Nữ Thần Quang Minh nở nụ cười, cười rất vui vẻ, "Nhưng ngươi cũng không thắng, trái lại, ngươi cũng giống như ta mà thôi, mất đi tất cả."

Đạo lực bị hút ra khỏi cơ thể, tạo thành sự thống khổ không cách nào hình dung được, làm cho người có tinh thần cứng cỏi như Nữ Thần Quang Minh, cũng nhịn không được run rẩy toàn thân, thậm chí là đau đớn kêu lên thành tiếng.

Kiếm Thắng Tà lại càng trào ra hắc ám nồng nặc hơn, từng vòng hắc ám rung động ảnh hướng đến mấy trăm tinh hệ, Chung Đạo chi lực phóng thích đến mức cực hạn, điên cuồng thôn phệ đạo lực của Nữ Thần Quang Minh.

"Đúng vậy, ta xác thực rất không cam lòng, cũng rất không nỡ đi chết, thậm chí nội tâm cũng tràn đầy thống khổ."

Thần Hoàn của Nữ Thần Quang Minh đã vỡ nát hoàn toàn, Cô ta hiện giờ giống như một cô gái yếu đuối bình thượng đang bị trọng thương, khóe miệng chảy ra máu tươi đỏ thẫm, sinh mệnh cơ năng của thân hình hoàn mỹ bắt đầu héo rũ tan tác rất nhanh.

Giống như là một đóa hoa đã từng nở rộ vô cùng rực rỡ, nhưng cũng có ngày phải héo rũ tàn lụi.

Quang Minh Nữ Thần biết rõ mình không thể sống nổi nữa, đôi mắt đen láy lại trở nên vô cùng thanh tịnh và hiền lành, giọng điệu bình thản hỏi An Lâm như thể đang nói chuyện với một người bạn vậy: "An Lâm... Ngươi hối hận không?"

"Thật ra, lúc đầu ta thật sự không có ý định giết người và Nữ Thần Thiên Tước đâu."

"Các ngươi đã vượt qua phạm trù của Nhân tộc rồi, ta chỉ muốn tru diệt những người còn, cùng với phá hư kế hoạch Phá Thiên, sau đó ta sẽ tu sửa lại Thiên Đạo, thật ra ngươi cũng có thể lựa chọn ở cùng với Nữ Thần Thiên Tước vĩnh viễn..."

Lời nói của Nữ Thần Quang Minh như một mũi dao nhọn đâm vào trái tim An Lâm.

Trái tim của An Lâm kịch liệt Có rút đầy đau đớn, hắn thậm chí có thể nghĩ đến mọi người sẽ có phản ứng như thế nào nếu như hắn

không còn trên thế gian này nữa.

Hứa Tiểu Lan sẽ bị thương thành bộ dáng gì? Hứa Tiểu Lan có thể chờ đợi hắn ròng rã suốt một trăm năm trong lúc tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết. Hứa Tiểu Lan đương nhiên cũng có thể vì hắn vẫn lạc mà còn làm ra nhiều chuyện khiến người khác đau lòng hơn nữa... Còn có Tiểu Na, Lam tiểu đệ, cha và những người khác nữa...

"Sinh mệnh, thật sự rất tốt đẹp..."

"Đúng vậy..."

An Lâm nhìn trống rỗng hư vô trước mắt, khẽ gật đầu.

Vừa dứt lời xong, thân hình của Nữ Thần Quang Minh đã biến mất hoàn toàn.

Cô gái mấp máy môi, rốt cục vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Sinh mệnh... Thật sự là một thứ rất tốt đẹp đấy..."

Thân hình hóa thành từng điểm sáng nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn lại phần đầu là chưa biến mất.

Cho nên, cô ta ngây ngẩn cả người, vô cùng chút khó hiểu mà nhìn An Lâm.

"Ta không hiểu..." Nữ Thần Quang Minh nói.

Tất cả những người được coi là bạn bè ấy, thì đối với những người có được tuổi thọ vô hạn như An Lâm và Hứa Tiểu Lan, thì khoảng thời gian làm bạn với họ cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, về phần Nhân tộc diệt tuyệt, kỳ thật thân là Sáng Thế Thần Linh, thậm chí có thể chứng kiến mấy lần Nhân tộc sinh ra rồi lại bị diệt tuyệt ấy chứ, cái này đối với An Lâm, thật sự lại quan trọng như vậy sao?

An Lâm nhớ lại từng chút từng chút kí ức với tất cả mọi cười, Tiểu Na hồn nhiên, Thành Ca chân thành, Tô Tô nhu thuận, Đại Bạch nhỏ nhen, Tiểu Hồng lười biếng, Liễu sư tỷ nhanh nhẹn...

Nghĩ đi nghĩ lại, thì không khỏi nở nụ cười.

"Ngươi chưa từng nhìn thấy cầu vồng."

"Tự nhiên sẽ không biết được sự đẹp đẽ của nó."

An Lâm nhìn thân hình dần dần biến mất của Thiên Thần Quang Minh, nói: "Thân là Quang Minh, đáng lẽ ra người nên hiểu rõ cái đạo lý này hơn Hắc ám như ta mới đúng chứ.. Vì sao người chỉ nghĩ rằng cầu vồng cuối cùng cũng sẽ mất đi, nhưng người lại không hiểu được sự hạnh phúc lúc được ngắm nhìn nó vậy..."

Đôi mắt của Thiên Thần Quang Minh khẽ run lên, đôi mắt lóe sáng lên như đã hiểu ra điều gì.

Mặc dù đạo lực của Nữ Thần Quang Minh đã mất hết, nhưng mà cô ta vẫn có thể nhìn ra được, sự thẳng thắn thành khẩn của An Lâm vào giờ phút này.

Thật ra An Lâm cũng không cần chần chừ quá lâu, cho dù đau lòng như cắt, cho dù hắn cũng không nỡ, hắn vẫn rất kiên định lắc đầu, cười nói: "Không hối hận."

Hắn có hối hận không?

Và cũng chính là vấn đề mà hắn tự hỏi mình vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Đây là thắc mắc của Nữ Thần Quang Minh.

Ngươi có hối hận không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận