Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 950: Chia ly và rời đi

Mông lung, giữa ảo và thật...

An Lâm phát hiện cả người mình bị nhốt trong lò lửa, ngọn lửa vô cùng vô tận đang đốt cháy thân thể, cảm giác nóng rực cực kỳ đau khổ khiến hắn không nhịn được mà kêu to lên.

Chẳng biết lúc nào, một thùng nước lạnh đột nhiên ập xuống, xối từ đầu đến đuôi.

Thanh sắt cháy nóng đột nhiên bị nước lạnh trút xuống thì có cảm giác như thế nào?

Thân thể của An Lâm rung động, toàn thân co giật, đau đến ngất đi.

Trong bóng tối.

Ý thức dần dần khôi phục, một loại cảm giác mát rượi cực kỳ dịu dàng bao vây thân thể.

Cảm giác nóng rực kinh khủng đau đớn, dường như biến mất, giống như đã rơi vào cái ôm ấm áp, toàn thân sung sướng, khiến người ta thoải mái không muốn thức dậy.

Không cần suy nghĩ, hắn lập tức lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, thay quần áo trong vòng một giây, đồng thời giận dữ nói: "Này, cô mới là kẻ lưu manh! Nhìn thân thể của tôi trắng trợn tới thế thì cô vẫn là người đầu tiên!"

"Tê..." An Lâm hít sâu một hơi, trừng lớn hai mắt: "Tôi nhìn một quả cầu lửa không mặc quần áo, cũng coi như nhìn hết thân thể của Y Lỵ? Chịu trách nhiệm cái em gái cô! Còn có thiên lý hay không!"

An Lâm đưa mắt nhìn sang nơi sương trắng, một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu đi ra khỏi sương trắng, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chặp thân thể An Lâm.

Sau đó, cô lại nói: "Hơn nữa, anh còn thấy hết thân thể của Y Lỵ, sao anh không thừa nhận bản thân mình là kẻ lưu manh? Anh phải chịu trách nhiệm với cô ta chứ!"

Hắn kinh hãi nhìn cảnh tượng xung quanh, quá quen thuộc, đây không phải là hồ Vấn Tâm trong hang mà hắn gặp phải Tiểu Tước Nữ lần thứ hai sao? Mà nơi hắn nằm, là cái hồ nhỏ mà Tiểu Tước Nữ tắm lúc trước!

An Lâm nghe vậy gật đầu nửa tin nửa ngờ, đồng thời cũng hiểu giấc mộng mà mình mơ thấy lúc hôn mê, thật sự là ăn khớp với hiện thực!

Nhưng An Lâm vẫn cố gắng mở mắt, đập vào mắt không phải là cầu lửa đủ để làm mù mắt, mà chính là ánh sáng trong nhàn nhạt, mát lạnh dịu dàng, nhẹ nhàng tĩnh mịch.

Sau đó, hắn lại như ý thức được chuyện gì, kinh hãi nói: "Đúng rồi, chẳng phải tôi ở tầng thứ chín ư? Sao đưa tôi về đây?"

"An lưu manh, cuối cùng cậu cũng tỉnh." Giọng nói dễ nghe bỗng nhiên vang lên.

"Nơi này là..." Tinh thần An Lâm cảnh giác, ngồi dậy khỏi nước.

Tiểu Tước 'Nữ' nghe vậy thì hơi bĩu môi, phản bác: "Y Lỵ mới là người đầu tiên."

"Cám ơn cô, Tiểu Tước Nữ." Bất kể như thế nào, An Lâm vẫn bày tỏ cảm ơn.

Lúc này An Lâm mới lấy lại tinh thần, bây giờ hắn đang trần trụi!

Tiểu Tước Nữ mang vẻ mặt thờ ơ mà phất tay áo: "Anh đã nằm năm sáu ngày trong hồ của tôi, bây giờ căn bản thương thế đã khôi phục hoàn toàn, chuyện người bảo hộ cây mặt trời, cũng coi như là đã qua rồi."

Tiểu Tước Nữ khẽ hừ một tiếng, nâng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lên: "Anh bị Y Lỵ nổ tung nửa chết nửa sống, Y Lỵ không nghĩ ra cách cứu anh, cô ta biết cái hồ nhỏ ở tầng thứ bảy này có sức mạnh thuộc tính Âm nồng đậm, có hiệu quả rất tốt để trị bỏng, cho nên đưa anh tới nơi này."

Đừng tưởng rằng ngủ say thì sẽ không đau, thân thể vẫn sẽ nhớ kỹ cơn đau kia.

Tiểu Tước Nữ nghiêng đầu, gương mặt vô cùng ngây thơ.

Cô mở to hai con ngươi sáng ngời, mang vẻ mặt vui vẻ nói: "Vậy anh thế nào? Có hôn được người bảo vệ cây mặt trời không, cảm giác ra sao?"

Hời hợt qua loa vài câu, hắn quyết định lên đường rời đi.

Phải biết rằng, về chuyện này, trước đó Tiểu Tước Nữ hào hứng thế nào. Nhưng bây giờ, sau khi chuyện này kết thúc, Tiểu Tước Nữ giống như không vui vẻ gì, việc này có vấn đề!

"Không được, tôi còn có rất nhiều chuyện phải đi xử lý nữa." An Lâm mỉm cười lắc đầu: "Đúng rồi, chúng ta trao đổi bùa truyền âm đi."

An Lâm trầm ngâm mấy giây, lúc này mới lên tiếng nói: "Tiểu Tước Nữ, cô không vui vì chuyện tôi phải hôn người bảo vệ cây mặt trời ư?"

An Lâm không lưu luyến nữa, chính thức nói lời tạm biệt với thiếu nữ mang váy lụa màu có dáng người yểu điệu trước mặt: "Tạm biệt, Tiểu Tước Nữ."

Hai người rót khí thế vào bùa truyền âm.

"Được." Tiểu Tước Nữ không cần nghĩ ngợi mà đã đáp ứng.

"À, ha ha..." Tiểu Tước Nữ cười ngây ngốc một tiếng : "Tôi mải trị thương thế cho anh, không kịp hỏi nữa."

Nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn đã không còn lý do để tiếp tục ở lại nơi này.

"Tiểu Tước Nữ, tôi đi đây, nếu cô tới giới Cửu Châu thì có thể liên hệ với tôi." An Lâm vẫy tay từ biệt.

"Đi rồi sao? Không ở lại cây mặt trời chơi thêm một chút à?" Tiểu Tước Nữ đi về phía trước hai bước, ngẩng đầu nhìn An Lâm.

"Tôi không có tư cách gặp người bảo vệ cây mặt trời, là cô ta trực tiếp dùng dịch chuyển không gian để đưa anh tới hồ nước này, lúc ấy tôi thật sự bị dọa đó, anh bị cô ta đánh à?"

Hắn cười lớn rồi đáp: "Hôn được rồi, cảm giác rất bình thường, không cẩn thận bị nổ mấy lần thôi."

Y Lỵ không hề đánh hắn, nhưng còn kinh khủng hơn là đánh hắn...

Nghe được câu nói sau cùng của thiếu nữ, tim của An Lâm như bị đâm một kiếm, lại nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị ngọn lửa của Y Lỵ khống chế.

Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nơi khác: "Lưu manh An, biết cưỡng hôn cô gái khác nguy hiểm cỡ nào rồi chứ? Hi vọng sau này anh lấy đó mà làm gương!"

Khóe miệng của An Lâm run rẩy, chia ly rồi mà còn không quên đâm chọt như thế sao?

"Hẹn gặp lại, Lâm An." Giọng nói vô cùng dễ nghe êm tai truyền đến lần nữa.

"Tiểu Tước Nữ, hẹn gặp lại." An Lâm đạp chân lên hồ Vấn Tâm, bắt đầu trở về.

Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ dừng chân sau lưng, đồng thời mặc niệm một câu trong lòng:

Tạm biệt, Cửu Thải Thần Tước.

Nếu như nói, lúc chiến đấu trên đấu trường với Cửu Thải Thần Tước được ban cho truyền thừa khác thường, đã đủ để khiến hắn nghi ngờ, khi gặp lại ở hồ Vấn Tâm, không hề có năng lực chống cự mà bị đánh tơi bời, và biết chuyện đi tới tầng chứ chín thì đã hoàn toàn chứng minh thân phận của Tiểu Tước Nữ.

Tiểu Tước 'Nữ' nhìn thân thể đi vào đám sương trắng, thì cũng mặc niệm trong lòng một câu:

Tạm biệt, An Lâm.

Sau khi trải quan trận chiến trê đấu trường, cô đã đoán được thân phận của An Lâm.

Nhưng mà hai người đều rất ăn ý mà lựa chọn không vạch trần đối phương, dùng thân phận bạn bè để ở cùng với nhau.

An Lâm dùng chân đạp mặt hồ cả đường, xuyên qua tầng tầng sương trắng, cuối cùng đi tới cửa hồ Vấn Tâm.

"A? Không thấy Hắc Đằng Cách và Bạch Hành Ca?" Hắn nhìn thoáng qua bốn phía.

Thật không ngờ, lúc ấy hai người kia chờ An Lâm đến mức nóng lòng, còn tưởng An Lâm tự tiện xông vào lãnh địa của Cửu Thải Thần Tước, nên đã bị Cửu Thải Thần Tước vỗ chết rồi.

Chúng nó đã sớm chạy đi tự thú, làm gì còn chờ ngây ngốc ở chỗ này.

"Ai, tôi nhớ là Bạch Hành Ca thi thua tôi, hắn còn thiếu nợ tôi ba quả tiên mặt trời ở tầng thứ bảy nữa, tên này chạy rồi, tôi phải đi tìm ai đòi quả đây? Thua lỗ rồi..." An Lâm khẽ thở dài một hơi, đi ra ngoài từ cửa hang.

Quả tiên mặt trời có hiệu quả không tồi, mang một hai quả cho tu sĩ hệ Hỏa như Tiểu Lan nếm thử một chút, cũng rất tốt.

Hắn vừa đi ra khỏi hang, nhìn thấy có một con vẹt to lớn đứng ở cửa hang.

Con vẹt dùng tiếng Thái Sơ cực kỳ tiêu chuẩn mà mở miệng nói: "Xin hỏi, anh là Lâm Đại Tước Nam An tu sĩ đúng không?"

Lâm Đại Tước Nam An tu sĩ?

Cái này là danh hiệu quỷ gì vậy?!

Mặt của An Lâm run rẩy một chút, bất đắc dĩ mà gật đầu nói: "Là tôi, xin hỏi, có chuyện gì à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận