Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 421: Vua khoác lác Hắc Phượng

Sau khi An Lâm nghe thấy lời của Hắc Phượng, cũng không tức giận, ngược lại mở miệng nói: "Vậy nếu ông không đè chết được chúng tôi bằng một ngón tay thì sao? Khoác loác mà không làm được thì phải trả giá chứ nhỉ?"

Hắc Phượng đờ người ra, trong lòng dĩ nhiên dâng trào một cảm giác bị sỉ nhục.

Ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh lùng cười nói: "Muốn dụ tôi vào tròng sao? Loài giun dế như các người không xứng đáng trả giá với tôi."

An Lâm lắc đầu thở dài: "Không có bản lĩnh khoác lác thì đừng nói ra những lời kiểu như một ngón tay đè chết người khác kia, kẻ khoác lác có tiếng không có miếng thì chỉ là kẻ đần độn mà thôi."

Ánh mắt cảu Hắc Phượng đột nhiên tụ lại trên người An Lâm, trong ánh mắt có cảnh tượng đất trời sụp đổ, một luồng khí tức đáng sợ của hung thú viễn cổ như sóng lớn ào ạt đánh vào người An Lâm.

An Lâm nhìn Hắc Phượng, toàn lực phóng ra thuật Thần Uy. Hai con ngươi ẩn chứa thần uy cuồn cuộn, như vương giả cao thượng trên chín tầng trời, bất biến từ thời vạn cổ nhìn xuống chúng sinh hèn mọn.

Cả hai ánh mắt chạm nhau, vậy mà lại dẫn đến hiện tượng đất trời biến sắc, cuồng phong sấm chớp kéo đến.

Hắc Phượng cười, ánh mắt kiêu ngạo bễ nghễ, mở miệng nói: "Giỏi lắm! Cậu chỉ là một con giun dế tương đối mạnh thôi. Hắc Phượng Thần Tướng tôi cứ thích ra tay với bọn giun dế thích ra vẻ như các người đấy. Vẫn là câu nói đó, tôi chỉ cần dùng một ngón tay thì đã có thể đè chết các người. Nếu không đè chết thì tôi sẽ thả số người đang bị trói trên Ma Phong Đằng kia ra"

Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn ba người đứng cách đó không xa, vươn một ngón tay ra, cười nói: "Bây giờ thì tôi sẽ bóp chết các người!"

Hắc Phượng rất hài lòng với phản ứng và vẻ mặt nghiêm túc của ba người trước mặt.

Nhưng họ cũng không dám khinh thường. Chưa nói tới việc có thể đánh thắng nổi tên Hắc Phượng tự xưng chỉ cần dùng một ngón tay kia hay không, cho dù đánh thắng được thì cũng khó đảm bảo Hắc Phượng kia sẽ tuân thủ lời hứa. Bất kể như thế nào, họ đều chỉ có thể dốc toàn lực để đảm bảo con đường này có thể đi tiếp.

Đầu ngón tay có năng lượng đen kịt tích tụ, không gian bắt đầu rung động méo mó. Chỉ mới là sóng năng lượng tiêu tán ra mà đã khiến mặt đất trong phạm vi trăm mét không chịu nổi, hóa thành phấn vụn.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ vẻ mặt vô cùng kỳ quái nhìn Hắc Phượng, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Hai mắt Hắc Phượng ngẩn ra, năng lượng trên đầu ngón tay ầm ầm bộc phát, hóa thành một tia sáng màu đen thâm thúy, mang theo sức mạnh hết sức đáng sợ làm xuyên thủng không gian, khiến đất trời tối sầm lại giống như màn đêm đang buông xuống.

An Lâm cũng cười: "Hi vọng ông sẽ không nói một đằng làm một nẻo."

Hắn mở miệng giải thích: "Chiêu này tên là Đọa Uyên Chỉ. Trong thời kỳ đỉnh cao, tôi đã từng dùng chiêu này để đánh trọng thương một tên Chân Vương của Hắc Vũ tộc."

Một suy nghĩ dâng lên trong lòng họ, tên Hắc Phượng này là kẻ khoác lác đần độn thật sao?

Sau đó, An Lâm truyền âm kể lại lời hứa hẹn của Hắc Phượng cho Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ nghe.

Nguyên khí trong khuôn viên vài dặm bắt đầu phun trào, năng lượng khổng lồ giống như gió lốc ngưng tụ trên đầu ngón tay của Hắc Phượng.

"Ầm ầm!"

Hắc Phượng dang rộng đôi cánh, ngọn lửa u tối bao phủ toàn thân, sâu thẳm như muốn nuốt chửng vạn vật, ngay cả ánh sáng cũng hoàn toàn bị hút vào.

Tia sáng màu đen và cục gạch đen va chạm vào nhau, phát ra âm thanh ầm ầm kinh động trời đất.

An Lâm chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu nói: "Thời kỳ đỉnh cao mới có thể đánh Chân Vương bị thương sao? Vậy là rất lợi hại rồi sao? Khi tôi là Đạo Chi Thể đã có thể chém Chân Vương rồi đấy."

Cục gạch đen của An Lâm biến lớn khoảng ba trượng, che chắn hoàn toàn Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ ở phía sau.

Ầm ầm! Tiếng va chạm dữ dội kèm theo âm thanh của vũ khí sắc nhọn.

Nhưng đột nhiên, thế giới của hắn đắm chìm vào một khoảng không gian đen kịt.

Phía trên bầu trời, ánh kiếm như cầu vồng của Thượng Quan Nghệ hóa thành sao băng màu xanh lao thẳng vào đầu của Hắc Phượng

Năng lượng màu đen bao phủ và nuốt chửng khắp tám hướng, như những con thú khổng lồ đang gào thét.

An Lâm cũng bị vòi rồng ngọn lửa này ép lui, nhưng trong quá trình lùi lại, quanh người hắn bỗng nhiên xuất hiện một sợi lông vũ đỏ rực như lửa, khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo.

Trong giờ khắc này, mặt đất sụp đổ, một vực thẳm khổng lồ xuất hiện trên tuyến đường của tia sáng màu đen kia.

Hắc Phượng khinh miệt nhìn Xích Thần Tiễn đang lao tới: "Chỉ dựa vào loại Viêm thuật hạ đẳng của cậu cũng muốn xông phá vòi rồng Hắc Ám của tôi à. Mãi mãi cậu cũng không thể nào hiểu được cuối cùng sự chênh lệch phẩm chất của ngọn lửa thể hiện điều gì đâu! Đó chính là hàng vạn ngọn lửa không thể phá vỡ! Đó chính là hàng vạn ngọn lửa phải thần phục. Đó là..."

Xích Thần Tiễn vừa xuất hiện đã làm kinh động đất trời. Đầu mũi tên màu tím như ánh sao xuyên thấu vào hư không, năng lượng nóng rực thiêu đốt vạn vật, để lại một đường quỹ tích lạnh lẽo như Lam Hải.

Lông vũ hội tụ lại thành mũi tên, Tinh Ma Viêm biến thành đầu mũi tên, Đại Nhật Viêm làm thân tên, Lạc Nguyệt Viêm thành đuôi tên, Hư Không Viêm thành áo giáp của mũi tên. Xích Thần Tiễn lần đầu tiên dung hợp với bốn loại lửa thần!

"Kết thúc rồi." Hắc Phượng chắp tay sau lưng, nét mặt không vui không buồn.

"Chẳng qua là ánh sáng đom đóm mà thôi, làm sao có thể tranh giành phát sáng với Hạo Nguyệt của tôi!" Hắc Phượng hét lớn một tiếng, ngọn lửa u tối trên người càng cháy rực, tạo thành vòi rồng nuốt chửng đất trời, xông thẳng lên trời cao!

Thanh đao đỏ của Mạc Hải chém vào vòi rồng của ngọn lửa màu đen, nhưng lại bị lực hút đáng sợ của nó nuốt chửng.

Thượng Quan Nghệ ở trên không trung thì bị vòi rồng phóng thẳng lên trời kia đập vào người đến nôn máu văng ra.

"Thú vị đấy." Hắn xoay người, giơ ngón trỏ lên, chỉ vào một nơi nào đó trong bóng tối.

Mạc Hải tay cầm thanh đao lớn màu đỏ, lấy khí thế sấm sét, bộc phát toàn bộ sức lực chém phía sau lưng của ông ta!

Chính trong lúc hai người đang giằng co với nhau, phía sau lưng Hắc Phượng đột nhiên xuất hiện một luồng sáng màu đỏ rực rỡ.

Đất trời bừng sáng trở lại, kiếm Thắng Tà của An Lâm chém vào ngón trỏ của Hắc Phượng, càng không có cách nào tiếp tục chém xuống.

Hắn còn chưa nói xong thì vòi rồng màu đen đã bị nổ ầm ầm tạo ra một cái cửa hang, ánh sao màu tím mang theo uy lực của sao trời xuyên thấu qua ngực của Hắc Phượng, rạch một đường nóng rực nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo...

Ầm ầm!

Mặt đất phía sau Hắc Phượng cũng bị mũi tên bắn ra làm nứt nẻ, sâu không biết bao nhiêu phân.

Máu đen bắn tung tóe. Hắc Phượng ngây người ra, không thể tin được bản thân mình đang bị thương thật.

Sau khi nhìn thấy dòng máu tươi chảy ra, sắc mặt Hắc Phượng lần đầu tiên có chút dữ tợn.

"Cậu dám làm tổn thương tôi? Giống như đám nhân loại hèn mọn như lũ kiến hôi kia, lại dám làm tôi bị thương..."

"Tôi muốn cậu phải chết!" Hắc Phượng dang đôi cánh màu đen ra, không khí xuất hiện cuồng phong dữ dội.

Thân thể của hắn biến thành một vệt đen xông về phía An Lâm, chỉ trong phút chốc đã đến trước mặt An Lâm, dùng tay điểm một cái.

Ngón trỏ đâm xuyên qua đầu An Lâm, làm cho ngọn núi cao hơn vài trăm mét phía sau cũng bị xuyên thủng tạo thành một lỗ hổng lớn.

"Cậu cho rằng mình thắng rồi à?"

Hắn cười: "Ha ha... Hắc Phượng ta đường đường là Thần Tướng của Thương Khung, bây giờ gặp nạn ở đây, lại bị mấy tên tiểu bối ép đến bước đường này..."

Sắc mặt Hắc Phượng đọng lại, sau đó nhìn về phía mũi kiếm đâm xuyên qua tim mình, ngơ ngẩn một lát.

Ba người An Lâm, Thượng Quan Nghệ, Mạc Hải đều vực dậy tinh thần, nhìn về phía kẻ địch hùng mạnh kia.

Trường kiếm màu đen đâm xuyên vào tim Hắc Phượng, máu lần nữa văng tung tóe.

"Xì xì!"

Mạc Hải cầm đĩa Phong Phạt trong tay, trên mặt mang ý chí kiên quyết, liên tục dồn sức lực vào bên trong chiếc đĩa cổ.

Bên dưới chiếc cổ trắng như tuyết của Thượng Quan Nghệ, mặt dây chuyền hình giọt nước điên cuồng thôi thúc năng lượng.

Lưỡi kiếm sắc nhọn của thanh trường kiếm màu lam kéo dài hơn ngàn mét, vạch ra một đường kiếm đáng sợ, làm cho mặt đất trong phạm vi ngàn mét hóa thành sương. Nơi mà thanh trường kiếm đó vừa đi qua cũng chính là đầu của Hắc Phượng.

Hắc Phượng cắn răng dùng ngón tay chặn đường kiếm lại, một cái khiên tròn màu đen xuất hiện trước cơ thể.

Nhát kiếm vô cùng sắc bén, tưởng chừng như cắt được cả không khí kia cắt cái khiên đen vỡ ra thành hai mảnh, sau đó chém vào đầu ngón tay của Hắc Phượng.

Hắc Phượng nhìn vết máu xuất hiện trên ngón tay. Thanh trường kiếm màu lam kia đã chém sâu vào ngón tay.

Gió thổi nhè nhẹ, An Lâm nhảy ra từ trong bóng đen, lưỡi kiếm quấn quanh bởi một luồng gió, đâm vào trái tim của Hắc Phượng!

Kiếm lóe sáng lên đâm thẳng tới, nhanh đến mức Hắc Phượng không có cách nào né tránh!

Kiếm Thắng Tà là tiên khí cao ấp. Trong khoảnh khắc đâm về phía trước, mũi kiếm xuất hiện một luồng sáng màu đen quỷ dị, sức hủy diệt âm thầm không một tiếng động nhưng mạnh mẽ như chém chết vạn ma.

Lần công kích này ẩn chứa lực lượng ý chí viễn cổ cực kỳ đáng sợ, đánh thẳng vào Hắc Phượng làm hắn văng ngược lại!

Ầm ầm!

Nhưng chính trong lúc này, một ảo ảnh phượng hoàng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau của hắn, đột ngột đánh tới.

Hắc Phượng đưa mắt nhìn sang một hướng khác, đầu ngón tay bỗng nhiên phun trào ra ngọn lửa đen ngòm với sức mạnh khủng khiếp, bao phủ khắp xung quanh.

"Cậu trốn không thoát đâu."

An Lâm hóa thành sương mù tiêu tán, biến mất tại chỗ.

Bỗng nhiên Hắc Phượng nắm chặt kiếm Thắng Tà, xoay đầu 180 độ, quay về phía An Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn: "Cậu cho rằng đâm xuyên qua tim tôi thì tôi sẽ chết sao?"

An Lâm giật nảy mình, nhìn Hắc Phượng đứng trước mặt, nuốt nước miếng một cái.

Hắc Phượng tiếp tục cười gằn nói: "Những thứ hạ đẳng như các cậu mãi mãi cũng không thể nào lý giải được loại đẳng cấp sức mạnh sinh mệnh của tôi đâu, cũng vĩnh viễn không có cách nào đánh bại tôi đâu!"

An Lâm chớp chớp mắt: "Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tạo sao ông phải ra tay nắm lấy kiếm của tôi?"

"Trước khi chiến đấu đã giao hẹn trước là chỉ có thể dùng một ngón tay, ông dùng cả bàn tay thì chẳng phải đã làm trái lời hứa rồi sao? Có phải là nên thả người rồi không?"

Lời nói của An Lâm vang vọng bốn phía. Không gian xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.

Hắc Phượng: "..."

Tay đang nắm kiếm Thắng Tà của Hắc Phượng khẽ run lên, một cảm giác tức giận khó nói nên lời xộc lên não.

"Chết!"

Hai mắt của hắn bắn ra sát ý, hét lớn một tiếng.

Toàn thân Hắc Phượng điên cuồng phun trào ra khói đen, đột nhiên nổ tung lên.

Ngọn lửa màu đen vô tận nuốt chửng vạn vật, giống như vầng mặt trời màu đen, bao phủ lấy toàn bộ không gian trong phạm vi trăm trượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận