Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1080: Một An Lâm không có kẽ hở?

An Lâm vừa nói xong, liền quay về phía các cao thủ Linh Ngư tộc và Thiên Quy tộc, gửi cho bọn họ một lời mời mang tính thế giới...

Người thanh niên đứng giữa đám đông, ôm lấy cả thế giới kia, vừa cao ngạo, vừa chói lóa, lại vô cùng uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Lam Tiêu Nghê nhìn thấy cảnh này, liền không thể kìm được mà vỗ tay.

Nói thật, Lam Tiêu Nghê thực sự không có ngờ tới, đám cao thủ vừa muốn giết An Lâm này, lại trở thành người mà An Lâm muốn mời để thực hiện sự nghiệp phục hưng nhân tộc...

Tình cảnh của An lâm, Lam Tiêu Nghê có hiểu biết sơ sơ, hiện giờ cô cũng không biết An Lâm có thực sự là thiên thần Siêu Lôi hay không. Dù gì thì lời nói của An Lâm cũng vô cùng chân thật, quả thực không chê vào đâu được!

Ngay cả Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng, cũng rơi vào sự hoài nghi tương tự.

"Cẩn thận nghĩ lại, sức mạnh của An Lâm cũng thực sự rất đặc biệt..."

"Tôi vẫn luôn cảm thấy chủ nhân không tầm thường, nhưng lại không ngờ rằng, chủ nhân thực sự không phải người bình thường thật! Ôi trời...Đừng nói chủ nhân không thực sự là..."

Hai vị Hợp Đạo cao có địa vị cao nhất trong hai tập đều liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thời bắt đầu cung kính hành lễ với An Lâm.

Hai vị Đại Tế Ti đều thừa nhận thân phận của An Lâm, tất cả những người khác đều không còn do dự, đều hướng về phía thanh niên áo trắng cung kính hành lễ.

Như Phi Ngư hít sâu một hơi, giọng run run: "An Lâm có quyền năng hệ Lôi là sự thật chín mươi tám phần trăm! Địa vị của hắn và thiên thần Hải Dương thực sự ngang nhau, cùng là do Thiên Đạo phân hóa, những lời nói của hắn đều có tính chính xác đến chín mươi phần trăm!"

"Ngư Phi Ngư, bái kiến thiên thần Siêu Lôi!"

Ngư Phi Ngư và hai vị Đại Tế Ti, am hiểu nhất chính là thuật suy diễn tin tức.

Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng không cần bái lạy, bọn họ vốn dĩ đã là thú sủng của An Lâm rồi.

Trình độ lừa dối của An Lâm, không chỉ khiến quân địch tin tưởng, mà ngay cả quân mình cũng tưởng thật luôn.

Trong tình cảnh thế này, đến kẻ ngu còn biết, thà rằng tin là có, còn hơn không tin.

Đối với tin tức An Lâm vừa tiết lộ, sau khi bọn họ tiến hành suy diễn xong, đều vô cùng sợ hãi.

Không chỉ như thế... ngay cả hắn, cũng khiến chính bản thân hắn tin là thật, càng nói càng cảm giác bản thân mình thực sự siêu việt như thế. Đúng vậy, chẳng biết tại sao, nhưng đến hắn cũng cảm thấy tin tưởng bản thân chính là thiên thần Siêu Lôi luôn rồi...

"Cổ Dữ, bái kiến thiên thần Siêu Lôi!"

Cứ như thế, tất cả cao thủ bên trong kết giới đều cung kính nâng An Lâm lên tận trời xanh, sùng bài vô cùng. Tất cả mọi người đều tỏ thái độ đồng ý quy thuận An Lâm hoàn thành đại nghiệp phục hưng nhân tộc, bảo vệ toàn bộ thế giới này...

Cổ Dữ thì thào mở miệng: "Tôi đã dùng thuật suy diễn để phân tích, xác suất còn cao hơn cả của ông, theo thứ tự là chín mươi chín phần trăm và chín mươi mốt phần trăm..."

An Lâm nhìn tất cả các cao thủ đang cung kính như thần linh, mỉm cười.

Huống chi, sự việc kinh người còn xảy ra ngay trước mắt, bọ cũng có phán đoán riêng của mình.

Lam Tiêu Nghê là đàn em, chỉ cần hô cổ vũ là đủ rồi, tất nhiên cũng không cần bái lạy.

Chuyện An Lâm nói này là chuyện đương nhiên, tất cả mọi người đều thề sẽ giữ kín việc này, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi. Hai tộc đều nghe theo Thiên Đạo, đều hướng về thời đại tương lai huy hoàng sắp tới...

Hình như có hơi vượt ra ngoài dự tính, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn lao cả.

Những người không có cơ hội nghe được tin tức đều vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng nụ cười này của An Lâm, thực ra lại là nụ cười chiến thắng.

"Tiểu hữu An Lâm, không bằng ngày mai hãy đi, cậu vừa mang bí mật từ cổ mộ ra ngoài, đương nhiên Linh Ngư tộc tôi cũng có chuẩn bị một phần quà tạ lễ đơn giản..." Lam Tiên Dương mang vẻ mặt thoải mái, mở miệng nói.

Người khác có lẽ nghĩ nụ cười của hắn đầy từ bi, bác ái, thần thánh, đại biểu cho sự tán thành của Thiên Đạo.

Cổ Dữ trong lòng mắng bản thân không hiểu chuyện, trên mặt lại hiện lên nụ cười hiền lành: "Đạo hữu Lam Tiên Dương nói có lý, tiểu hữu An Lâm cũng có ơn với Thiên Quy tộc chúng tôi, chúng tôi đương nhiên cũng có chuẩn bị một ít quà cảm ơn."

Trời mẹ nhà nó, chút nữa là quyên sạch chuyện này rồi.

Trong lòng An Lâm mừng rỡ muốn chết, trên mặt cũng chỉ xuất hiện nụ cười khẽ: "Ha ha ha...tiền bối Lam Tiên Dương khách khí rồi, vậy thật khiến tôi xấu hổ."

Ôi trời mẹ! Rốt cuộc ông đây cũng vượt qua được kiếp nạn nguy hiểm này rồi!

Trời ơi...Rốt cuộc những người này đã trải qua chuyện gì thế? Sao cứ có cảm là lạ?

"Tiểu hữu An Lâm, giờ cậu muốn quay về giới Cửu Châu sao? Để lão quy tiễn cậu một đoạn đường nhé?" Cổ Dữ vui tươi hớn hở mở miệng nói, dường như đã quên mất bản thân là Đại Tế Ti cao cao tại thượng của Thiên Quy tộc.

"Được, vậy phải làm phiền tiền bối Cở Dữ rồi." Vẻ mặt An Lâm hiện lên nụ cười vô hại.

"Vẫn còn một chuyện, chuyện tôi có quyền năng Thiên Đạo này, mong là mọi người sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Sức mạnh của tôi khi hóa người phàm đã bị áp chế, còn chưa hoàn toàn khôi phục, Trong khoảng thời gian này đều phải hành sự khiêm tốn, tiếp tục nghe theo sắp xếp của tôi."

Sau đó, bọn họ liền thấy những người bên trong kết giới khuôn mặt đều tràn đầy sắc xuân, dường như giống với việc vừa được rửa tội, vô cùng kì vọng về tương lai sắp tới.

Trên bờ biển, những người bị kết giới ngăn cản đều mang vẻ mặt hiếu kì và mong đợi nhìn những người bên trong kết giới. Dường như muốn đoán ra tình huống gì đó từ sắc mặt của bọn họ.

Kết giới từ từ biến mất.

"Tiền bối thật là khách khí, nhất thiết đừng tặng quà gì quá quý giá, bằng không tôi không dám nhận." Vẻ mặt An Lâm hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng lại thầm nở hoa.

Tất cả mọi người bên ngoài kết giới đều rơi vào trạng thái mơ hồ, rốt cuộc họ đã thu thập được gì, mà sao có cảm giác đại cao thủ của cả hai tộc đều vô cùng khách khí với An Lâm.

Đề Na, Cốt Ngọc Tiên Trùng, Lam Tiểu Nghê, ba người đều không dám nói gì, sợ lại bị vẻ mặt giả vờ thiên ngoại phi tiên của An Lâm khiến cho bật cười.

Cứ như vậy, An Lâm lại tạm ở lại hòn đảo này một đêm.

Hai đại lão của hai tộc tự mình đi tặng lễ vật.

Cổ Dữ vượt qua không gian, đi thẳng đến hòn đảo Thiên Tinh phù không, trong lòng không nhịn được cảm khái một phen.

Trước kia Cổ Dữ chỉ dùng thuật suy diễn bói được, An Lâm là nhân vật then chốt ảnh hưởng đến vận mệng của hai tộc, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh như thế, thoáng cái đã trở thành người phát ngôn của Thiên Đạo, mang đến tương lai huy hoàng cho hai tộc?

Không đúng, dựa theo cách nói kia, dù An lâm tự xưng là Thiên Đạo cũng không quá đáng.

Rõ ràng là một vương giả, lại bị Cổ Dữ phán đoán thành đồng thau, điều này khiến cho Cổ Dữ lại lần nữa cảm thấy hoài nghi về thuật chiêm tinh của mình. Cớ thực sự thích hợp là Đại Tế Ti hay không? Có muốn từ chức về nhà nuôi heo hay không?

Cung Hải Tâm ở Tây Hải, Lam Tiên Dương đã bắt đầu chăm chú chọn lễ vật.

Trong một gian phòng khác, một mỹ nhân ngư dáng người yểu điệu, đang chăm chú trang điểm trước tấm kính.

Trên người cô nàng khoác một tấm áo nước biển màu xanh nhạt mỏng, vừa tinh xảo lại vừa có chút mát mẻ, lộ ra vòng eo trắng như tuyết nhỏ nhắn mịn màng. Làn tóc đen tuyền búi thành búi nhỏ, dùng trâm ngọc cố định.

Đôi môi đỏ thắm, đẹp như chu sa. Sau khi suy nghĩ chọn lựa chọn vòng tay san hô huyễn quang cùng với vòng hồng ngọc một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định chọn vòng tay san hô huyễn quang, trắng như tuyết, đỏ như lửa, thực sự khiến người ta cảm thấy tươi đẹp.

"Công chúa, sau khi cô trở lại, liền nghiêm túc lựa chọn trang phục, ngày mai cô muốn đi gặp ai à?" Một nha hoàn nhân ngư dáng dấp xinh đẹp đứng một bên vô cùng tò mò mở miệng hỏi.

Cô hầu hạ công chúa lâu như vậy, chẳng bao giờ thấy được công chúa hao tổn tâm tư vào trang phục như vậy.

Công chúa nhân ngư nhìn vào tấm kính, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lắm rồi, nay lại được cô vẽ thêm một đường mày nữa, làm xong cô mới từ tốn đáp: "Ngày mai, đương nhiên là đi gặp chàng trai đẹp nhất nhất thế gian rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận