Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 848: Hành trình tỏ tình của Tiêu Trạch

Tiêu Trạch rất cảm động, cậu cảm nhận được sự quan tâm và yêu quý của An Lâm dành cho cậu.

Đó là sự trả giá âm thầm, sau đó đột nhiên trao cho cậu một sự yêu mến sâu đậm đáng kinh ngạc.

Bạn nghĩ xem, nếu đột nhiên có một người đưa người tình trong mộng của bạn đến trước mặt bạn, liệu bạn có cảm động không?

Dù sao thì Tiêu Trạch cũng cảm động đến mức không kiềm chế được, thế nhưng những vạn vật khác lại không như thế.

Tầng cao nhất trong tháp Lưu Ly bảy màu.

"Rắc... Cạch!"

Hai tay của bóng người màu vàng trực tiếp làm vỡ vòng bảo vệ.

"Bình tĩnh... Đừng xúc động! Đa Mễ Ni Khắc, bình tĩnh lại trước đã, nhìn hướng đi tiếp theo của sự việc ra sao... Nếu như, nếu như Phân Ny thật sự... thì tôi sẽ đi làm thịt bọn họ!"

"Anh..." Tay Phân Ny run rẩy chỉ thẳng vào An Lâm, cảm xúc cực kỳ dao động, vẻ mặt chịu thiệt, nói: "Sau anh lại có thể làm như thế? Sao anh có thể bắt nạt tôi như vậy?!"

Đám người nhàn rỗi vây xem: "..."

Người thầy thế này... bọn họ cũng rất muốn!!

Phân Ny: "..."

Không có cách nào, chuyện An Lâm muốn Phân Ny làm thật sự là làm người đời kinh hãi.

Một chàng trai có sừng rồng đẹp đẽ, da trắng mắt đen đẹp trai xuất hiện trước mặt Phân Ny.

Bóng người màu vàng tự lẩm bẩm nói một mình, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình.

"Nhưng mà..." Phân Ny cắn môi dưới: "Cậu ấy vẫn còn là một cậu bé..."

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cách thức đánh cược như thế này, tìm bạn gái giúp đệ tử!

Giờ phút này, trên đài thi đấu yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

An Lâm lập tức không vui: "Sao lại nói là bắt nạt cô? Đi nơi nào tìm được một người ưu tú như Tiêu Trạch hả? Ngoài tôi ra, còn có ai ưu tú hơn cậu ấy đâu?"

Phân Ny: "..."

Hứa Tiểu Lan không nhịn được xoa trán, cách nghĩ và hành động của An Lâm một lần nữa đổi mới cái nhìn của cô. Nói thật ra, An Lâm không sợ bị Đan Thánh đánh chết à?

An Lâm: "..."

Phân Ny vừa dứt lời, người Tiêu Trạch chợt tỏa ra tia sáng.

Trên mặt chàng trai vẫn còn sự ngây ngô: "Chuyện này... đạo hữu Phân Ny... Thật ra tôi đã đến tuổi giao phối, trước đó thu nhỏ lại hoàn toàn là vì như vậy có thể trông giống với sư phụ hơn một chút..."

"Tôi là một con rồng đã ru rú ở nhà bao nhiêu vạn năm, không giỏi ăn nói ... Tôi đã nặn ra một Tiểu Long Nữ bằng tinh nguyên thế giới màu vàng theo như hình dung hoàn mỹ nhất trong mơ của tôi, Tiểu Long Nữ ấy đã đồng hành cùng tôi vượt qua thời gian vô tận..."

Hiếm có khi Phân Ny cúi đầu, hai ngón tay nõn nà đan vào nhau.

Hơi thở của Phân Ny hơi loạn nhịp, hai ngón trỏ không ý thức được đan vào nhau, lén nhìn Tiêu Trạch rồi lại chuyển mắt sang hướng khác.

Ngay sau đó, Tiêu Trạch như là cố lấy dũng khí dùng đôi mắt đen sinh động nhìn Phân Ny: "Tôi không giỏi biểu đạt tình cảm của mình cho lắm, nhưng mà, lần đầu tiên tôi nhìn em, tôi đã... tôi đã cảm thấy em là người ấy."

Đờ mờ kỹ năng nói ngọt của Tiêu Trạch đã cao siêu đến mức này rồi cơ à!!!

Mẹ nó thần linh ơi, đã tới độ tuổi giao phối, cậu còn có thể trắng trợn hơn không?!

Lúc này Tiêu Trạch chỉ hai ngón tay lên trời: "Tôi có thể thề với trời!"

Rốt cuộc Phân Ny mới mở miệng, giọng điệu đã không còn cảm xúc chịu thiệt và mâu thuẫn, mà là có thêm bất an và một sự tò mò khó có thể diễn tả bằng lời: "Cậu, cậu nói thật sao? Tình cảm của cậu đối với tôi, cả những chuyện trước đó nữa, có phải thật không?"

An Lâm rất vui mừng, tôi giúp cậu đến đây, cậu cũng không làm mất mặt tôi, thả thính với mục tiêu của cậu cuồng nhiệt như thế, thật sự đúng là ăn ý như thần.

Hai người cứ nhìn nhau như thế.

Thiếu nữ giống như nai con chạy loạn, xấu hổ không biết làm sao.

Mọi người vây xem, kể cả An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều nghệch mặt ra, trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt.

Mẹ nó thế này mà còn nói là không giỏi ăn nói?

Đây là lần đầu tiên có người khác phái tỏ tình với cô ở nơi công cộng, không nói rõ được là cảm giác thế nào, nhưng mà tim đập nhanh hơn.

Ánh mắt Tiêu Trạch chân thành trông mong nhìn Phân Ny.

"Em kiêu kỳ, tự tin, xinh đẹp, mạnh mẽ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười vui của em đều giống như thứ đẹp đẽ nhất trên trần này. Tôi nghĩ đây có lẽ là duyên phận, mơ mộng bao nhiêu vạn năm, rốt cuộc trời xanh cũng để em xuất hiện trước mặt tôi, em... có thể làm bạn với tôi không?"

"Cho đến một ngày, dường như tôi đã thấy Tiểu Long Nữ thật sự đang tồn tại. Phân Ny... trừ chuyện em không có sừng rồng, em giống y hệt như Tiểu Long Nữ trong mơ của tôi!"

Phân Ny khẽ mím môi, trong lòng ngại ngùng nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: "Đã đánh cược thua thì phải chịu, vậy tôi sẽ... sẽ cho cậu một cơ hội vậy..."

Bang!

Câu trả lời này một lần nữa làm không biết bao nhiêu người ở đây phải kinh ngạc như bị sét đánh.

Đám trưởng lão Đan Tháp cuối cùng cũng bùng nổ.

"Tuyệt đối không thể được! Phân Ny!" Có trưởng lão Đan Tháp hốt hoảng la lên.

"Phân Ny, xin cô nghĩ lại đi!" Bạch Sắc Hỏa Diễm Nhân khuyên.

"Con rồng to gan kia, dám dòm ngó con gái của Đan Thánh!" Trưởng lão Tinh Hồng Tri Chu cũng nhằm vào Tiêu Trạch, nhưng lại nhìn thấy Đông Phương Tráng Thực đang đứng gần đó thì lập tức sợ đến không dám cử động.

"Thân phận của con gái Đan Thánh cao quý cỡ nào, sao lại có thể để các người làm vấy bẩn!" Có trưởng lão thở hổn hển, chuyện này quá lớn, bọn họ thật sự không chịu nổi hậu quả đâu.

Lúc này An Lâm mới đứng dậy, chỉ thẳng mặt đám trưởng lão Đan Tháp mà lớn tiếng nói: "Người ta trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, sao lại đến lượt đám yêu quái như mấy người đi phản đối?!"

Chúng ta không thể bằng được trình độ của Tiêu Trạch!

Tất cả người xem ở đây đều hít một hơi lạnh vào.

Đa Mễ Ni Khắc: "..."

Mọi người hóng chuyện: "..."

An Lâm: "..."

Khuôn mặt Phân Ny hơi đỏ lên: "Con... con thấy anh ấy rất dũng cảm..."

Bóng người màu vàng duỗi tay búng trán Phân Ny: "Con bé ngốc, thế này là con thua luôn cả bản thân rồi!"

An Lâm nhìn về phía bóng người màu vàng, phát hiện ra ông ta cũng vẫn có ngoại hình như con người, mày kiếm mắt sáng, mặt mũi nhìn qua rất đẹp, chỉ là làn da màu vàng.

Cha của Phân Ny cũng chính là Đan Thánh được gọi là Đa Mễ Ni Khắc, tên tuổi rất vang danh, cũng là một anh đại ở giới Bỉ Ngạn. Hơn nữa, suy nghĩ của ông cũng rất bao dung, rất tiến tới, cách đối xử với các tộc khác trên đại lục cũng có thể nói là công bằng, vậy nên mạng lưới qua lại rất rộng, nhân duyên đặc biệt tốt.

An Lâm nghĩ ngợi một chút, thấy xem vẫn nên giúp đệ tử giành lấy hạnh phúc.

Không ngờ là hắn còn chưa nói chuyện, Tiêu Trạch đã mở lời trước.

"Cha! Cha hãy cho con và Phân Ny một cơ hội đi, con sẽ dốc sức biểu hiện thật tốt!" Ánh mắt Tiêu Trạch rất chân thành, nói.

An Lâm: "..."

Mọi người hóng chuyện: "..."

Đa Mễ Ni Khắc nhìn Tiêu Trạch, rồi lại đưa mắt sang nhìn Phân Ny: "Con rồng không biết xấu hổ như thế mà con cũng chịu được?"

"Cha!" Phân Ny khẽ mím môi, nói với vẻ mất mát: "Xin lỗi, con phụ lòng mong chờ của cha, con không giành được chức vô địch, còn tự tiện đánh cược, thua mất..."

An Lâm: "..."

"Ta là cha của Phân Ny!" Bóng người màu vàng trả lời.

An Lâm liếc mắt nhìn vị khách không mời mà đến: "Ông là ai mà có quyền?!"

"Ồ? Vậy nếu như là tôi phản đối thì sao?" Một bóng người màu vàng bỗng nhiên xuất hiện giữa Phân Ny và Tiêu Trạch, dáng người nhàn nhã, thẳng tắp đứng không chút e sợ.

Đám Trưởng Lão giận tím mặt.

"Là con gái của Đan Thánh, từ xưa đến nay chưa từng có ai có can đảm nói những lời như thế với con."

"Anh ấy biết thân phận của con nhưng vẫn không chùn bước đứng ra bày tỏ tình cảm của anh ấy như trước. Bởi vậy có thể thấy được, anh ấy có một trái tim nóng với con..."

"Với cả, con thua cược rồi, cho anh ấy một cơ hội thì sao đâu, con không hối hận."

Lần đầu tiên Phân Ny nói liên tục nhiều lời như thế, mắt cô nhìn thẳng cha mình.

"Cha... Con muốn thử xem..."

Cả người Đa Mễ Ni Khắc run lên, nhìn con gái mình với vẻ mặt hãi hùng.

Bao nhiêu người vây xem hóng chuyện cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô gái ấy.

Đa Mễ Ni Khắc thấy được sự kiên quyết và chờ mong trong mắt cô.

Hóa ra... con bé không ghét sao?

Ánh mắt như thế này, xem ra con bé đang nghiêm túc!

Đa Mễ Ni Khắc đảo mắt nhìn về phía Tiêu Trạch, cũng nhìn thấy bộ dạng cực kỳ nghiêm túc y như thế.

Tuy mọi chuyện tiến triển theo hướng hài kịch, nhưng mà không thể hiểu được là hai nhân vật chính đều rất nghiêm túc... Chẳng lẽ đây thật sự là duyên phận?

Đa Mễ Ni Khắc vỗ đầu nghĩ mà sợ, duyên phận quỷ quái gì, tại sao mọi chuyện sẽ đi đến nước này?

Hắn không nhịn được chuyển mắt sang thanh niên tuấn tú đứng một bên, tông chủ Tứ Cửu tiên tông, An Lâm.

Người thanh niên này đang tràn ngập vui mừng nhìn đồ đệ yêu dấu của mình, trong mắt có cổ vũ và yêu mến, cũng có sự thờ ơ và tự tin khi bày mưu tính kế.

Người này, quá đáng sợ rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận