Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 829: Cơn giận dữ của Thần Bức Đại Đế

Trong bùa truyền âm của An Lâm, giọng nói của Áo Ngưu vẫn còn vọng lại.

Vẻ mặt của đám người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Thao Thiết, Tiêu Trạch cùng trở nên vô cùng nặng nề, dù sao bây giờ người bắt tay hành động chính là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo.

Đại năng Phản Hư hậu kỳ nắm giữ sức mạnh Thần Đạo, đối với bọn họ mà nói đã vô cùng vướng tay vướng chân, bây giờ lại còn có Thần thú cảnh giới Hợp Đạo nhìn chằm chằm vào bọn họ, căn bản là không cách nào phản kháng được.

Chỉ có thể chạy trốn!

"Mau chóng rời khỏi nơi đó! Bây giờ chúng ta chạy liền đi!" An Lâm mở miệng nói.

"Ọ...không thể đi được mà, đường lùi đã bị tượng đất Ác Mộng phong tỏa rồi..." Áo Ngưu nghẹn ngào nói.

An Lâm: "..."

Hắn không nói lời nào, bấm gọi truyền âm của Đông Phương Tráng Thực, điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là bùa truyền âm được nhận ngay lập tức, bên trong truyền đến giọng nói vô cùng bình tĩnh của Đông Phương Tráng Thực: "A lô, An Lâm đạo hữu, có chuyện gì thế?"

Trong hố trời.

Xẹt xẹt xẹt!

Ngoài ra mộng ảnh mê hoặc và tiếng kêu điên cuồng hết đợt này đến đợt khác.

Thân thể của tượng đất Ác Mộng một lần nữa bị Đông Phương Tráng Thực xé nát.

An Lâm không ngắt bùa truyền âm, nghe thấy bên trong đó truyền đến tiếng năng lượng va chạm vào nhau ầm ầm.

Cho dù tượng đất Ác Mộng đã bị ngược hàng trăm ngàn lần, nhưng không biết tại sao vẫn có một loại cảm giác ưu việt say mê, dường như rất cam chịu, cũng là một loại vinh dự.

"Ông biết chuyện của Đại Đế Phúc Thần rồi chứ? Bây giờ các người thật sự bị bao vây rồi?" An Lâm lo lắng nói.

Cơ thể bị xé nát giống như bùn một lần nữa dung hợp, khóe miệng của tượng đất Ác Mộng chảy máu tươi, khí tức cực kỳ ủ rũ, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười thắng lợi.

"Ha ha ha... Ma Huyết Kỳ Lân, ngươi cứ ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, đừng giãy giụa nữa!" Trong bùa truyền âm truyền đến giọng nói của tượng đất Ác Mộng.

"Ha ha, không sao đâu, chỉ là ảo giác của tượng đất Ác Mộng mà thôi, đợi tôi một phút...không nửa phút là được..."

Mộng ảnh đen ngòm che kín đất trời.

Đông Phương Tráng Thực nghe thấy lời của tượng đất Ác Mộng, lại nhịn không được cười rộ lên: "Sinh mạng? Ngươi cảm thấy ta không hiểu sinh mạng sao? Có phải ngươi đã quên danh hiệu Ma Huyết Kỳ Lân của ta từ đâu mà đến rồi sao?"

Cho dù là cách bởi bùa truyền âm, cũng khiến cho tinh thần của đám người An Lâm nảy sinh dao động.

Trong đầu của tượng đất Ác Mộng xuất hiện một dự cảm nguy hiểm.

"Ha ha ha...cho dù ngươi có làm tổn hại ta mười nghìn lần thì thế nào? Tuy ta sẽ bị thương nặng, nhưng mà trước khi Thần Bức Đại Đế đến, ngươi không thể giết được ta đâu! Ngươi biết sinh mạng là gì không? Lực sinh mạng của ta không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được đâu?"

Thật ra... chuyện này cũng không trách nó được, dù sao nó cũng chỉ có thể lấy ra được chiêu này thôi...

"Vô dụng thôi, lúc ta sử dụng móng vuốt kỳ lân xé nát cơ thể của ngươi thì đã sớm truyền huyết ma kia vào trong cơ thể của ngươi rồi..." Khóe miệng của Đông Phương Tráng Thực nhếch lên, lộ ra nụ cười khát máu.

"Phụt!" Lúc này, tim của nó bỗng nhiên đập dữ dội.

"Ta đã từng dùng một giọt ma huyết đã có thể độc chết một tòa thành, đổ mưa máu đã có thể cướp đoạt sinh mạng của một bộ tộc, nhờ đó đạt được danh hiệu Ma Huyết Kỳ Lân, ta có thể không hiểu sinh mạng sao?"

Trên móng vuốt kỳ lân vẫn còn máu của nó, máu đó từ từ trở thành màu đen vặn vẹo, sau đó sụp đổ thành các hạt siêu mịn mà thần hồn không cách nào nắm bắt được.

Vẻ mặt của Thổ Bạt Thử, Áo Ngưu, Độc Thần Oa ngu ngơ nhìn Đông Phương Tráng Thực trên bầu trời. Lúc này hắn đâu còn dáng vẻ của người có văn hóa nữa chứ, hoàn toàn chính là ma đầu diệt thế đội lốt người mà! Mà điều này sợ rằng mới là bộ mặt thật sự của Đông Phương Chân Thực!

Ánh mắt của nó tập trung trên móng vuốt kỳ lân của Đông Phương Tráng Thực, không biết tại sao lại rùng mình.

Đông Phương Tráng Thực cầm bùa truyền âm vẫn chưa ngắt lên: "Xử lý xong rồi, bây giờ tôi đến chỗ các người."

Tượng đất Ác Mộng tuyệt đối không ngờ tới, lồng giam do mình hao tốn sức lực xây dựng ra hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Bởi vì lựa chọn của Đông Phương Tráng Thực là trực tiếp giết chết hắn, sau đó nghênh ngang rời đi.

"A...!" Theo tiếng thét chói tai, hơi thở của tượng đất Ác Ma cuối cùng cũng đứt đoạn, sức mạnh Thần Đạo tan ra, lồng giam sụp đổ, ánh sáng mặt trời một lần nữa chiếu xuống thế gian.

Con ngươi của Tượng đất Ác Mộng co lại, sức mạnh của cái chết thật đáng sợ.

Cơ thể của tượng đất Ác Mộng không ngừng sụp đổ, nhưng nó lại hoàn toàn không cách nào dừng lại được sức mạnh này đang hoành hành, đó là sức mạnh diệt cỏ tận gốc, hoàn toàn cướp đoạt tất cả sức sống!

"Đừng mà, ta không muốn chết, ta không muốn chết!" Tượng đất Ác Mộng tuyệt vọng hét lên, ánh mắt nhìn Đông Phương Tráng Thực càng lúc càng khủng hoảng.

Đôi mắt của Đông Phương Tráng Thực lóe lên ánh sáng khát máu, thưởng thức sự sụp đổ của tượng đất Ác Mộng, há miệng phát ra tiếng cười cực kỳ vui vẻ, cực kỳ ma tính: "Ha ha ha...ngươi cứ hưởng thụ niềm vui của cái chết đi, đây sẽ là giây phút ngươi cảm nhận sâu sắc nhất về sinh mạng."

Vẻ mặt của tượng đất Ác Mộng thay đổi mạnh mẽ, nó bắt đầu điên cuồng lùi về phía sau.

Đông Phương Tráng Thực đứng ở đó, hoàn toàn không để ý đến tượng đất Ác Mộng sẽ chạy trốn, hắn cười nói một cách tàn nhẫn: "Ta không hiểu sinh mạng à? Ta đã từng dùng máu tươi để sáng tạo ra quân đoàn thú tộc Huyết Ma, lẽ nào tao lại không hiểu sinh mạng chứ?"

Sinh mạng của tượng đất Ác Mộng bắt đầu sụp đổ từ bên trong, không chỉ là thể xác và kinh mạch, ngay cả khí hải, thần hồn cũng bắt đầu suy tàn và sụp đổ.

"A...!" Sự đau khổ giày vò tâm can đột nhiên truyền khắp cơ thể.

Địa điểm vụ nổ bên ngoài hố trời, An Lâm cạn lời cầm bùa truyền âm trong tay.

Tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy trận chiên đấu kia, nhưng thông qua tiếng đánh nhau, hắn cũng biết được trận chiến thê thảm như thế nào, à không, đối với tượng đất Ác Mộng mà nói đó là thê thảm, nhưng đối với Đông Phương Tráng Thực mà nói đó là vui vẻ!

Hắn đã có thể thông qua tiếng cười mà tự tưởng tượng ra vẻ mặt cười vui vẻ ma tính của ông bác kia, hình ảnh thật sự là vô cùng đẹp...

Lại lặng lẽ tính toán thời gian, dường như vẫn thật sự chưa đến một phút.

Đông Phương Tráng Thực thu nhẫn không gian của tượng đất Ác Mộng làm chiến lợi phẩm, sau đó liền dẫn Thổ Bạt Thử, Áo Ngưu, Độc Thần Oa vượt qua không gian, xuyên không tới chỗ đám người An Lâm.

Đám người An Lâm và Hứa Tiểu Lan đợi ở đó, An Lâm không ngừng lấy linh thạch ra, đút cho Đạt Tam Đạt Tứ ăn để nạp năng lượng.

Thực lực của Đạt Tam Đạt Tứ rất dũng mãnh, lượng thức ăn còn dũng mãnh hơn, chỉ nháy mắt đã nuốt hết vài chục viên linh thạch của An Lâm, thật sự là khiến hắn đau lòng muốn chết...

"Răng rắc..."

Không gian bị xé toang, Đông Phương Tráng Thực dẫn ba con Thú tộc dở sống dở chết đến trước mặt An Lâm.

"Xem ra chúng ta biểu hiện cũng không tệ mà, tiêu diệt tất cả kẻ địch." Đông Phương Tráng Thực nhìn hố trời cực kỳ hoành tráng, vô cùng hài lòng mở miệng nói.

"Đừng cứ lo vui vẻ! Mau dẫn chúng tôi tìm đường chạy!" An Lâm vô cùng sốt ruột hối thúc.

Thực lực trước mắt của Đông Phương Tráng Thực, nhưng không phải là đối thủ của Thần Bức Đại Đế.

Ba con tiên thú bắt đầu liên hệ với Tiên thú các nơi, đại trận Thiên Nhãn được khởi động!

"Dạ!"

Thần Bức Đại Đế nổi trận lôi đình, rõ ràng đã phẫn nộ đến cực hạn.

Bọn họ có Đông Phương Tráng Thực, vốn dĩ nền tảng vô cùng đầy đủ, nên đã lựa chọn con đường giết địch trước này. Trên thực tế bọn họ đã thật sự làm được, khổ nỗi có đồng đội heo đã nhận bùa truyền âm kia...

Đông Phương Tráng Thực dẫn đám người An Lâm cùng lúc sử dụng thuật xuyên qua không gian, rời khỏi nơi đó.

Bây giờ ông ta có thể phát huy thực lực Phản Hư đỉnh phong, cũng đủ dùng để chạy trốn.

Hai phút sau, một vết nứt cực kỳ lớn xuất hiện trên hố tử thần.

Thần Bức Đại Đế xuống thế gian, sau lưng còn có ba con đại năng Phản Hư hậu kỳ theo cùng.

Nó nhìn vào hố tử thần hoang tàn, nhìn vào lối đi xoáy nước đỏ như máu sắp sửa hợp lại, cả người nó giận dữ run lên: "Bọn chúng đều chết rồi... Ma Huyết Kỳ Lân cũng chạy rồi..."

Ầm ầm! Giờ phút này, trên bầu trời trở nên tối tăm, giống như chứa đựng cơn giận dữ vô cùng vô tận.

"Bọn chúng cũng chạy không xa đâu, thông báo cho các Tiên thú, phong tỏa Thú ngục, khởi động đại trận Thiên Nhãn!"

"Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được bọn chúng."

Cho nên chuyện An Lâm có thể làm là vừa ra ngoài lập tức chạy trốn, hoặc là hoàn toàn giết sạch kẻ địch sau đó chạy trốn, cách thứ nhất đã bị tượng đất Ác Mộng ngăn chặn, nguy cơ bị Thần Bức Đại Đế truy kích là rất lớn. Mặc dù cách thứ hai độ khó hơi cao, nhưng nếu thật sự làm nguy hiểm sau này sẽ ít đi rất nhiều.

Trước khi ra khỏi bí cảnh, mọi người đã thảo luận qua, với thực lực của tượng đất Ác Mộng, chắc chắn sẽ phát hiện sự tồn tại của đám người Đông Phương Tráng Thực, đến lúc đó nó sẽ liên hệ với Thần Bức Đại Đế.

Nếu thật sự bị bắt lại, bọn họ đều tiêu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận