Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1416: Chủ nhân tốt nhất trên đời này

An Lâm sửng sốt mấy giây ngay tại chỗ, lúc này mới hắn mới bay đi về phía ba cái quan tài lơ lửng.

Xem ra Ám Mang Đại Đế thật sự bị kích thích không nhẹ, bằng không thì cũng sẽ không để cái quan tài quan trọng như vậy ở nơi này, không thèm cất quan tài thì đã chạy mất dạng rồi.

An Lâm đi tới trước mặt ba cái quan tài màu đen, thử mở nó ra.

Không ngờ nắp quan tài dán chặt quan tài như là nối liền thành một thể vậy, hoàn toàn không thể dịch chuyển nó ra.

An Lâm không có cách nào, đành phải sử dụng thuật Thần Giám lần nữa.

Một đoạn thông tin xuất hiện trong đầu.

Tịch Diệt Hồn Quan: Gia tăng sức mạnh Thần Đạo của Ám Mang Đại Đế, quan tài có sức mạnh phong trấn cực mạnh, Tiên Khí cấp trung, có thể phong ấn tất cả sức mạnh của sinh linh, khiến cho sinh linh rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu muốn mở quan tài ra, cách thuận tiện nhất là lấy thứ mà sinh linh trong quan tài thích nhất thuở bình sinh làm vật dẫn, thức tỉnh sinh linh trong quan tài, Tịch Diệt Hồn Quan sẽ tự động mở ra.

An Lâm nhìn thấy thông tin này, trên mặt có vẻ vui mừng, quan tài là để phong ấn, không phải để chôn người, chuyện này chứng minh đám người Khả Khả Tư Đế còn chưa chết!

"Máu! Máu cực kỳ ngon!!"

Khả Khả Tư Đế xinh đẹp diêm dúa, Tháp Bá vóc người to con, Mạch Luân với dung mạo tuấn tú, ba vị Huyết tộc Thánh tử bay ra, không nói hai lời đã liếm máu tươi trên nắp quan tài.

Ba tiếng nứt toác giống như là tiếng nổ vang truyền đến.

"Đó là thứ mà ta theo đuổi, giá trị cuộc đời của ta!"

Không phải hắn tự kỷ, nhưng không có Huyết tộc nào có thể chống cự sự cuốn hút của máu tươi của hắn!

Mang khuôn mặt ghét bỏ nói.

Về phần vật mà sinh linh trong quan tài thích nhất thuở bình sinh?

An Lâm: "..."

Quả nhiên, rầm rầm rầm!

An Lâm yên lặng vẫy ba giọt máu tươi trong tay lên mặt ngoài nắp quan tài.

"Hương vị cực kỳ quyến rũ..."

Thân thể mềm mại của Khả Khả Tư Đế nằm sấp trên quan tài run lên, nghiêng đầu, nhìn về phía An Lâm, trên gương mặt xinh đẹp có vẻ kinh ngạc, giống như vừa mới phản ứng được.

Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, mở quan tài mà đứng lên, khuôn mặt lộ vẻ nóng rực.

Rất nhanh, đôi mắt mê hoặc lòng người của cô trở nên đỏ và hiện đầy hơi nước.

"Vất vả lắm mới cứu các người ra, không chào hỏi tôi trước thì đã liếm như chó, coi có ra gì không?" An Lâm thu lại máu tươi trên nắp quan tài trong nháy mắt,

Tính năng của máu tươi mới chưa ổn định, còn chưa thể để mấy cô uống được.

"Tuân mệnh!"

An Lâm thực sự chịu không được cảnh tượng buồn nôn này, vội vàng cắt ngang: "Được rồi, trước tiên đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi ra ngoài trước, thoát khỏi nơi này rồi nói sau."

Ba vị Thánh tử vừa ngoan ngoãn đi theo sau An Lâm sau lưng, tiến đến cửa ra vào Huyết Tổ Thánh Địa.

"Huyết tộc còn điều động bốn đại Đế Vương, không ngờ ngài còn làm việc nghĩa không chùn bước mà chạy tới cứu chúng tôi. Có thể tưởng tượng được ngài đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian nguy... Ngài chính là chủ nhân tốt nhất trên đời này!" Mạch Luân cũng lau nước mắt một bên, trong lòng chỉ cảm thấy đi theo một chủ nhân như vậy thì thật tốt.

Ba vị Thánh tử hít vào một ngụm lớn khí lạnh.

"Chủ nhân!" Cô kêu một tiếng rồi nhào về phía An Lâm, đôi cánh tay ngọc ôm chặt, vùi đầu vào ngực người đàn ông và khóc lớn: "Tôi cho là tôi sẽ không còn được gặp lại ngài nữa, không ngờ ngài thật sự tới cứu chúng tôi, còn cứu chúng tôi ra thành công, hức hức hức..."

An Lâm móc Huyết Manh Manh ra.

"Ồ, các cô nói thứ này à? Nó đã nhận tôi là chủ."

"Thánh Tổ, Thánh Tổ, trước đó chúng tôi phát hiện trong thánh địa có thi thể Huyết Tổ, ngài có muốn đi qua đó thử vận may không, lỡ như có thể lấy nó ra..."

"Ngay cả đại quân mười vạn Huyết tộc, bốn vị Đại Đế Huyết tộc, cũng không thể ngăn cản bước chân của Thánh Tổ. Đó là bá khí cỡ nào, khí thế ngất trời cỡ nào! Có thể đi theoThánh Tổ của chúng ta, là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời ta!" Tháp Bá là đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ chảy nước mũi đầy mặt.

"Thánh Tổ, Thánh Tổ, Ám Mang Đại Đế thế nào rồi?"

"Bị tôi dọa chạy rồi."

"Tê..."

"Đúng vậy, Thánh Tổ Đại Nhân!"

An Lâm dùng ta đẩy cô ra: "Đừng hòng chiếm lời ông đây!"

Khả Khả Tư Đế còn bám trên người An Lâm, bộ ngực lớn cọ cọ, mềm mại co dãn.

"Chủ nhân..."

"Tê..."

Ba vị Thánh tử hít vào hai ngụm khí lạnh lớn.

"Thánh Tổ thật không hổ là Thánh Tổ, trâu bò quá!"

"Tôi đã nói Thánh Tổ không gì là không làm được mà, quả nhiên không sai."

"Ngay cả Huyết Tổ cũng trở thành người hầu của Thánh Tổ, còn có ai trên thế giới này có thể cản nổi bước chân của Thánh Tổ?"

Ba vị Thánh tử sợ hãi thán phục liên tục, mặt mũi đầy nóng rực nhìn người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng.

Huyết Manh Manh thì cao ngạo nâng đầu lâu lên: "Ta là do di thể của Huyết Tổ biến thành, tên là Huyết Manh Manh! Các ngươi đã gặp ta thì sao còn không mau quỳ xuống?"

"Huyết gì?" Khả Khả Tư Đế mờ mịt một chút.

"Huyết Manh Manh!" Bộ xương mang áo bào đỏ mang vẻ mặt uy nghi nói.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một Thần Ma toàn thân đỏ thẫm, thân thể cao hơn ngàn trượng, có tám cánh tay, cầm một thanh Thần binh đang điên cuồng thét lớn.

Năng lượng do sóng âm hình thành mang tính thực chất, khiến mặt đất nứt trong phạm vi hơn mười dặm!

"Rống!" Một tiếng rống giận rung trời, đột nhiên nổ ra từ nơi không xa.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng trận chiến giữa hắn và Y Đăng Đại Đế lúc trước, cung điện màu máu vẫn không bị gì, cũng đủ để thể hiện mức độ chắc chắn của nó đáng sợ cỡ nào.

Sắc mặt An Lâm cũng trở nên nghiêm túc.

"Nó có trận pháp bảo hộ cực mạnh câp bậc Hợp Đạo, rốt cuộc là bị ai phá hủy một cách thô bạo như thế?" Tháp Bá đồng cũng mang vẻ mặt kinh hãi.

Ba vị Thánh tử nghe do An Lâm đặt tên, lập tức không cười nữa, dùng sức khen cái tên Huyết Manh Manh dễ nghe cỡ nào, nghe hay ra sao, là một cái tên cao quý tràn ngập tình yêu.

Vẻ mặt của Huyết Manh Manh hơi hòa hoãn, về nhẫn không gian của An Lâm lần nữa.

An Lâm đặt cái tên này, thật ra là có suy xét riêng, ngoại trừ êm tai ra, còn phải thông qua việc gọi Manh Manh nhiều lần, để hóa giải sát khí nồng đậm của di thể Huyết Tổ này.

Cứ gọi "Manh Manh" nhiều lần, sẽ mang đến tác dụng biến đổi ngầm, khiến tâm linh của nó được thanh lọc, tràn ngập tình yêu với thế giới này...

Được rồi, không bịa nổi nữa.

An Lâm và đám người Khả Khả Tư Đế, lên đường bình an vô sự, thuận lợi đi tới cổng không gian Huyết Tổ Thánh Địa, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì thấy cung điện màu máu đã hóa thành phế tích.

Chỉ còn cổng không gian thông giữa hai thế giới mà Huyết Tổ để lại là còn đứng vững, tất cả những thứ còn lại đều đã biến thành đá vụn gạch ngói vụn trên mặt đất.

"Thánh điện Huyết Tổ lại bị phá hủy!" Sắc mặt Khả Khả Tư Đế thay đổi.

"Sao vậy, tên buồn cười lắm à? Mấy người đang chất vấn trình độ đặt tên của tôi sao?" An Lâm trừng mắt ba Thánh tử đang cười nắc nẻ, cả giận nói.

Sự tương phản mãn liệt khiến ba vị Thánh Tử thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.

Huyết Tổ đã từng tung hoành cả đời tối cao tối thượng, cuối cùng lại tự xưng là Huyết Manh Manh...

Khả Khả Tư Đế cố nén ý cười, khen: "Tên rất hay!"

"Ha ha ha..." Mạch Luân cũng buồn cười.

"Phụt phụt..." Tháp Bá không nhịn được mà bật cười đầu tiên.

Một cánh tay của nó cầm thanh đao lớn nhuốm máu, dùng một đao bổ về phía chiến hạm tinh hỏa cách đó không xa.

Lưỡi đao kéo dài hơn trăm dặm, cuốn lấy sát khiến cao tận trời, nhuộm đỏ cả vùng trời. Một đao giáng xuống, sát thế vô vực, trực tiếp phá vỡ tầng bảo hộ trùng điệp của chiến hạm tinh hỏa, xé ra một lỗ thủng to lớn bên hông chiến hạm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận