Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 697: Một lần nữa bị chi phối

An Lâm không muốn dây dưa vấn đề này nữa: "Rốt cuộc cô đến tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Quân Quân cười hờ hừng nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chính là đến xem tiểu chiến thần anh hùng của Thiên Đình chúng ta mà."

An Lâm: "..."

Tiểu chiến thần anh hùng của Thiên Đình? Danh hiệu này sao nồng đậm phong cách amine của đám nhóc thế chứ?

"Vậy cô xem đủ chưa?" An Lâm tức giận nói.

"Không đủ, xem thế nào vẫn không đủ." Lâm Quân Quân mím môi mỏng, ánh mắt như nước lại lộ ra dáng vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.

An Lâm nổi da gà.

Nếu như để Hứa Tiểu Lan nghe được câu nói này, sợ rằng cô sẽ lấy Tử Đao hầu hạ hắn.

Phải biết rằng, cho dù khách quan hay chủ quan, hắn vẫn là thổ hào siêu cấp trong giới tu tiên đấy!

"Bốn trăm triệu linh thạch" An Lâm kinh ngạc vui mừng nói.

Lâm Quân Quân cười ha ha nói: "Đương nhiên mua nổi, hơn nữa là của cải mà anh không có cách nào tưởng tượng được đâu!"

"Tôi mang theo số linh thạch này đến." Lâm Quân Quân đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, vẽ trước mắt An Lâm đắc ý nói.

"Ồ, hào phóng như vậy à? Cô xác định có thể mua nổi?"

Lâm Quân Quân: "..."

"Được rồi, xem như tôi phục cô rồi, lần này tính cô thắng, tôi nhận thua, cô mau nói vào chuyện chính đi!" An Lâm than thở một hơi, hơi bất đắc dĩ nói.

Lâm Quân Quân nghe nói thế cơ thể xinh đẹp lảo đảo, mắt đẹp trợn trừng nhìn An Lâm: "Má nó anh đi cướp à? Dựa vào tin tức không ra gì của anh có thể đáng giá bốn trăm triệu sao?"

An Lâm cũng cười, trong nụ cười của hắn lại ngập tràn vẻ hoàn toàn không quan tâm.

"Được rồi, lần này tôi vẫn là đến lấy tin tức của di tích Tử Tinh." Lâm Quân Quân hất cằm, biểu hiện vô cùng tự tin, mở miệng nói: "Một lần lấy hết tất cả những gì còn lại."

Đại năng có nhiều tiền hơn hắn? Đại năng Kỳ Hợp Đạo không dám nói, nhưng mà trong các đại năng Kỳ Phản Hư, ngoại trừ Hằng Nga ra, thì không ai có tiền nhiều hơn hắn.

"Là bốn chục triệu linh thạch sao? Ha, bây giờ nhẫn trữ vật của tôi cũng xấp xỉ gần bốn chục triệu linh thạch rồi." Vẻ mặt thổ hào của An Lâm bình tĩnh nói, hơn nữa còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Quân Quân: "Nói đến cùng vẫn là nghèo túng hạn chế sức tưởng tượng của cô mà, tự cho rằng là của cải tôi không cách nào tưởng tượng được, lại không biết rằng, những của cải này đối với tôi mà nói, hoàn toàn không có sức hấp dẫn."

"Của cải mà tôi không có cách nào tưởng tượng được à?" An Lâm chớp chớp mắt, thật sự bị gợi lên hứng thú rồi.

Lâm Quân Quân cảm thấy trong lòng bị đâm một kiếm mạnh.

"Là cô nói một món của cải không cách nào tưởng tượng được mà, nếu như không phải bốn trăm triệu, vậy thì có gì mà đắc ý chứ?" Vẻ mặt An Lâm không thèm để ý nói.

Cô vốn dĩ còn nghĩ An Lâm đoán là bốn triệu linh thạch đấy, sau đó cô sẽ lại rất khí phách mà nói cho An Lâm biết là bốn chục triệu! Kết quả là An Lâm lập tức nói ra bốn trăm triệu, trực tiếp dọa cô chết khiếp có được không?

Rõ ràng là rất tức, nhưng cô lại không tìm ra được bất kỳ lời phản bác nào. Vì vậy, cho dù cô mang theo bốn chục triệu linh thạch đến, vẫn bị hắn xem là kẻ nghèo khó sao?

Ầm ầm.

Thật ra câu nói này là lời thật lòng, hắn là một người rất dễ thỏa mãn.

"Một, một triệu miếng linh thạch." Lâm Quân Quân đã nhớ lại chuyện kia, nghe nói còn gây ra chấn động không nhỏ ở Thiên Đình nữa, chỉ là lúc đó cô không đổi nó thành của cải, bây giờ nghĩ kỹ lại...

Cô cực khổ lắm mới gom đủ số vốn bốn chục triệu linh thạch, đang dự định một lần lấy được hết tất cả tin tức còn lại của An Lâm cùng lúc hoàn thành nhiệm vụ.

"Ngoài ra, lẽ nào cô không nghe nói chuyện ở cổ vực Thái Sơ kia sao? Tôi thật sự là khoe giàu có trước mặt mọi người, vứt ra chín mươi chín miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, chắc hẳn cô cũng biết một miếng tinh nguyên thế giới màu vàng đáng giá bao nhiêu linh thạch chứ?" An Lâm theo đuổi không buông.

Lâm Quân Quân chau mày giận dữ, trong giọng nói trong trẻo lại mang theo tiếng nức nở.

"Anh lại nhắm vào tôi..."

Kết quả nhận được câu trả lời là không thiếu tiền, không bán!

"Cũng chính là nói, lúc đó tôi đã có của cải một trăm triệu, cho dù cô bày ra trước mắt tôi bốn trăm triệu linh thạch, đây cũng không phải là của cải mà tôi không thể nào tưởng tượng ra được." An Lâm đan hai tay vào nhau, lộ ra ánh mắt khinh miệt nhìn Lâm Quân Quân, cười nhẹ nhàng nói: "Vì vậy...tiên nữ Thiên Vũ của tôi, sau này xin cô đừng có ý định khoe khoang giàu có trước mặt tôi, An thổ hào tôi thật sự không thèm!"

Cũng chính là như vậy, sau khi trở thành nhà giàu mới nổi, hắn lại sống cuộc sống của người bình thường.

Nhiều linh thạch như vậy, rất khó xài!

"Phụt..." Lâm Quân Quân phun một ngụm máu, nhìn An Lâm với vẻ mặt như tro tàn.

Lâm Quân Quân bị những lời nói này nổ tung khiến đầu óc choáng váng.

Nói xong, hắn lại than thở một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mê mang.

"Ồ, không bán." An Lâm khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi không thiếu tiền, nói thật đấy, mấy chục triệu linh thạch trong nhẫn trữ vật của tôi còn không biết nên xài thế nào đấy."

Vẻ mặt Lâm Quân Quân hơi tái mét, nhìn ánh mắt khinh miệt của bộ dáng thổ hào kia, cắn chặt răng, sau đó mở miệng nói: "Tôi, tôi lại không đến để khoe khoang giàu có. Giá cũ, tôi đưa bốn chục triệu linh thạch thu tất cả tin tức còn lại của Tử Tinh!"

Loại cảm giác này giống như tán gia bại sản mới gom đủ một số tiền, dự định đi mua một món bảo vật, kết quả ông chủ nói với bạn, ông đây không thích tiền, không bán, cút!

Lâm Quân Quân cảm thấy mình lại bị hạ gục một lần nữa.

"Tôi thật sự không có nhắm vào cô, linh thạch thật sự không có sức hấp dẫn gì với tôi." An Lâm xoa chân mày, nghiêm túc nói.

"Anh ức hiếp tôi, anh không bán, vậy tôi còn có thể làm sao, anh ức hiếp tôi!" Lâm Quân Quân giận dữ trừng An Lâm, nước mắt long lanh đảo quanh hốc mắt.

Cô cảm thấy lúc này cô vô cùng tủi thân, còn không thể đánh người, cũng không thể bỏ đi, bởi vì tin tức của di tích Tử Tinh bây giờ chỉ tồn tại ở chỗ An Lâm này. An Lâm không bán, vậy cô sẽ không có cơ hội có được, nhiệm vụ đó cũng mãi mãi không cách nào hoàn thành.

An Lâm không nghĩ tới mình lại chọc cho Lâm Quân Quân khóc. Ôi, tại sao lại nói như vậy chứ.

Ừ, tạm thời không quan tâm đến cái này nữa.

Hắn nhìn cô gái sắp sụp đổ trước mặt, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói: "Nếu không như vậy đi, linh thạch thì không hấp dẫn gì tôi, nhưng mà cô có thể dùng bảo vật để trao đổi với tôi."

"Có bảo vật gì mà linh thạch không mua nổi sao?" Lâm Quân Quân tủi thân nhìn An Lâm.

"Có chứ, ví dụ như là nguyên khí Chu Tước, các loại thần khí gì đó, không phải chính là thứ vô giá sao?" An Lâm nghiêm túc nói.

Lâm Quân Quân sắp khóc rồi: "Quá đáng! Những thứ đẳng cấp đó đều là vô giá đấy, tôi làm sao giúp anh lấy được chứ?"

"Có giá đấy, tự tôi có thể mua được." Vẻ mặt An Lâm chẳng sao cả tâm nói.

Lâm Quân Quân gần như là đã gỡ hòa được một ván, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cũng là nhường một bước, nói với An Lâm rất nghiêm túc: "Vậy anh nói với tôi đi, anh muốn loại bảo vật gì, tôi sẽ cố gắng hết sức lấy được cho anh, bảo đảm giá trị bằng với tin tức của anh, sẽ không để cho anh chịu thiệt đâu."

Nếu không phải là sợ Thiên Đế, mỗi phút giây Lâm Quân Quân đều sẽ bị An Lâm đè xuống đất giày vò, để cho cô hiểu cái gì mới gọi là thổ hào thật sự.

Trong lòng An Lâm lầm bầm, lẽ nào không phải sao?

"Đừng khóc!"

Lâm Quân Quân đột ngột nín khóc, nhìn An Lâm với đôi mắt đỏ ửng.

"Khóc không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì đâu, nước mắt của phụ nữ, đối với tôi mà nói là fkhông có tác dụng!" An Lâm khoát tay, vẻ mặt rất ngầu nói.

Lâm Quân Quân lau nước mắt, lầm bầm: "Bỏ đi, tôi vẫn nên khóc cho cha tôi xem vậy, anh ức hiếp tôi!"

An Lâm vừa nghe, trong lòng đã run rẩy.

Bị Thiên Đế biết được mình ức hiếp con gái của ông ấy? Má nó không được đâu à nha!

"Khụ khụ...Tiên nữ Thiên Vũ, chuyện này từ từ thương lượng, đừng khóc nữa được không. Cũng không nhất định phải là thần khí, thứ khác cũng được."

An Lâm chưa cứng rắn được bao lâu, lập tức đã yếu xìu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lấy lòng kiểu chiêu bài của mình.

"Phụt..." Lâm Quân Quân chuyển khóc thành cười, nhìn An Lâm, cười lên như đóa sen trắng trong mưa: "Được rồi, tôi chỉ là dọa anh mà thôi, xem bộ dáng sợ hãi của anh kìa, tôi là loại người động tý là dựa vào cha mình hay sao?"

"Hức..."

Lúc này, cả hai người lại rơi vào vòng tuần hoàn lẩn quẩn...

Lâm Quân Quân trừng mắt với An Lâm, An Lâm cũng nhìn Lâm Quân Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận