Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1811: Phía sau vết nứt

"Ha ha, thật có bản lĩnh, chỉ một nhóm năm tên nguyên soái Thiên Nhân tộc chạy đến mà cũng phá ra vết nứt lớn thế này, gần như đục mở cả lớp chắn rồi..." Ánh mắt An Lâm càng lúc càng lạnh.

Nếu như Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải có thể xuất hiện ở địa cầu với lượng lớn, vậy thì hàng rào gia cố của Nữ Oa có tác dụng gì? Cảnh giới Hợp Đạo không thể đi vào, chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào Phản Hư cảnh để ngăn chặn kẻ địch?

"An Lâm đạo hữu, bình tĩnh đã!" Na Tra thấy vậy, chân đạp Phong Hỏa Luân nhanh chóng đuổi theo.

"Anh An, chờ tôi một chút! Gâu!" Đại Bạch vội vã theo phía sau.

Quân đội không gian nhìn thấy một con chó lớn lông trắng toát lại có thể tùy ý chạy qua lại trong vũ trụ, chuyện này đã khiến quan niệm của họ sinh ra một sự chấn động cực lớn.

Họ từng thấy cảnh tượng bay trên trời ẩn mình dưới đất của các tu sĩ nhưng quả thật chưa từng thấy một con chó cũng có thể tùy ý bay ra khỏi địa cầu mà không cần mặc trang phục phòng hộ...

An Lâm bay đến trước khe nứt cực lớn, cảm nhận luồng khí tức bá đạo hỗn loạn trước mặt.

Đây là khí tức được phóng ra khi cưỡng ép phá vỡ con đường thông giữa hai giới.

"Phân thân thật mạnh mẽ!!" Na Tra từ đằng xa bay tới bị khí tức của phân thân kia khiến cho chấn động.

Người nước An Lâm nhìn thoáng qua An Lâm, tâm thần lĩnh hội, thô bạo xông vào bên trong khe nứt đen kịt, tiến hành vượt qua hai giới, hắn muốn xem thử xem phía sau thông đạo này rốt cuộc là thứ gì!!

Ầm ầm!!

Không sai, đây chính là phân thân nước do An Lâm sử dụng công pháp Tạo Hóa Thần Dịch ngưng tụ ra!

Trên người hắn đột nhiên xuất hiện một loại chất lỏng, hình thành nên một người nước, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành dáng vẻ của hắn.

"Một luồng sức mạnh đáng sợ có thể chống lại được sức mạnh của Nữ Oa, vẫn luôn duy trì trạng thái mở thông đạo..." Phân thân An Lâm cảm nhận được tất cả mọi thứ của thông đạo, tốc độ tiến vào bên trong lại nhanh hơn mấy phần.

"Vì để phá hỏng hàng rào triệt để hơn, vậy mà xé ra thành vết nứt to đến thế này..." An Lâm phóng ra thần hồn có thể sánh được với cấp bậc Sáng Thế, mạnh mẽ rót vào bên trong khe nứt!!

Con đường vừa hỗn loạn lại không ổn định, bất cứ lúc nào cũng đều bị dòng chảy hỗn độn xé rách thân thể.

An Lâm lại nhỏ một giọt tinh huyết, lại hòa một chút thần hồn của mình lên trên người nước kia.

"Được lắm, kiểu phá vỡ hàng rào thô bạo đến mức độ này đã khiến con đường nối giữa hai giới không còn giới hạn cho Thiên Nhân tộc đi qua nữa rồi..." An Lâm hít sâu một hơi, trong mắt có một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.

An Lâm khẽ gật đầu: "Ngoại trừ việc không thể sử dụng sức mạnh quyền năng và một vài thuật pháp vốn có ra thì lực chiến đấu của phân thân này cũng không kém tôi là mấy. Có thể sánh được với cấp bậc Hợp Đạo hậu kỳ được rồi, chẳng qua chỉ duy trì được trong mười lăm phút đồng hồ...

Bước chân hắn đạp mạnh, vượt qua cánh cửa đó.

Khí tức khủng khiếp được bộc phát từ trên người An Lâm được phân hóa.

Ầm ầm...

Con đường nối cực kỳ không ổn định mở ra, trong đó còn có cả cơ chế tự động co lại để bảo vệ của Nữ Oa, nếu như không có sự một cường giả bạo lực tác động đến, chỉ sợ lối đi này đã sớm được co lại xong rồi.

Rất nhanh, An Lâm đã nhìn thấy một cánh cửa vào đang phát ra thánh quang dìu dịu.

Cây Thần cao đến mấy vạn trượng phát triển dựa vào một ngọn núi lớn không nhìn thấy đỉnh, chỉ nhìn thoáng qua cũng đã đến mấy chục cái cây như thế, phân bố thành hình tròn. Lá cây của chúng có màu hồng, làn gió thổi tới dường như tạo thành biển sóng màu hồng không ngừng đung đưa. Rất nhiều Thiên Nhân tộc nho nhỏ đáng yêu đang bay lượn vòng quanh Cây Thần chơi đùa với nhau.

Mặt đất không ngừng có khí lành chín sắc bay lên, nguyên khí hóa thành từng dòng nước chảy qua đất.

Cuốn hút tầm mắt nhất chính là mảnh đồng bằng đang được thánh quang bao phủ ở một chỗ phía xa xa.

An Lâm nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ khó quên.

An Lâm bị cảnh tượng trước mắt khiến cho chấn động.

Giữa lúc thị giác biến ảo.

Những Thiên Nhân tộc này có một trăm nghìn Luyện Khí Cảnh, ba nghìn Huyền Thể Cảnh, hai trăm Động Thần Cảnh, và ba Thiên Khải Cảnh.

Bởi vì hắn vừa bước qua khỏi cánh cửa liền phát hiện bên ngoài cửa có không ít cường giả Thiên Nhân tộc đang tập trung, bọn họ đều nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt cực kỳ không có ý tốt.

Thế nhưng hắn cũng không có cảm xúc nào tốt.

Dường như hắn đã đặt chân tới một thánh địa thực sự.

Cây cối sinh trưởng phát triển ở chỗ đó cao đến nghìn trượng, chúng thỏa thuê hấp thụ năng lượng của thánh quang, cành lá màu xanh đều rủ xuống, bên trên treo từng viên tròn to như quả trứng. Phần lớn những quả trứng này đều có màu trắng, nhưng cũng có quả màu vàng nhạt, màu vàng đậm, vàng kim, mà một số ít có màu đen.

Nơi đây bao hàm sinh mệnh, vùng đất của đại tạo hóa!!

An Lâm chỉ từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đúng một nơi, đó chính là vùng đất tiên của Đề Na. Mà nơi này còn giống vùng đất tiên hơn thế giới của Đề Na tạo ra, hùng vĩ hơn, hoàn thiện hơn nơi đó!!

Từng tòa cung điện màu trắng xa hoa to lớn nằm trên những khoảnh đất cỏ xanh mọc um tùm, dưới ánh sáng của bầu trời đang phản xạ ra những hào quang rực rỡ.

Trên bầu trời có rất nhiều loài thú hình dạng kỳ lạ mà An Lâm chưa từng nhìn thấy, khí tức phát ra ngoài cũng vô cùng khủng khiếp. Chúng đang bay lượn trên trời, mỗi một lần phun ra nuốt vào có thể phát ra được năng lượng lạ kỳ tẩm bổ cho trời đất.

Thỉnh thoảng còn có một vài gốc cây kỳ quái có thể tự mình cử động, đôi lúc gặm cỏ để ăn, chúng ngập tràn linh tính, đó là thực vật cấp Thần nên đã tự sinh ra thần tính.

Trên mặt đất có đủ loại hoa thơm cỏ lạ nở rộ, cấp bậc mỗi một gốc đều từ cấp Linh trở lên, chúng đang phát ra sóng dao động nồng đậm, thậm chí có thể ảnh hưởng đến trời đất xung quanh.

An Lâm nhìn Thiên Nhân tộc, Thiên Nhân tộc cũng nhìn An Lâm.

Hai bên đều không hẹn mà cùng chìm trong im lặng.

"Khó trách tiểu đội tiêu diệt địa cầu lại thất bại, hóa ra Nữ Oa đã phái anh đi trấn thủ địa cầu..."

Một giọng nói cực kỳ trong veo và dịu dàng truyền đến.

Nhóm Thiên Nhân tộc đồng loạt nhường ra một con đường, vô cùng khiêm tốn cung kính cúi đầu.

Một cô gái mặc bộ váy màu xanh nhạt, mái tóc dài màu xanh đen khẽ bay trong gió, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người nhìn cảm thấy không hề chân thực, bước chân cũng rất nhẹ.

Dường như cô gái ấy hòa thành một thể với toàn bộ thế giới, xinh đẹp mà tự nhiên.

An Lâm biết rõ đối phương là kẻ địch nhưng lại hoàn toàn không sinh ra địch ý.

"An Lâm, anh đến chỗ này của ta làm khách, không chào hỏi trước một tiếng nhỉ?" Đôi mắt màu vỏ quýt của cô gái hơi cong, ý cười không sâu, hơi duỗi bàn tay trắng nõn nà đeo vòng hoa ra, chủ động phát ra thiện ý hữu hảo của cô.

"Cô phái người đến địa cầu của tôi làm khách nhưng cũng không thấy cô gửi lời chào hỏi trước với tôi." An Lâm lờ bàn tay đang chìa ra của cô gái, giọng điệu lạnh nhạt mở miệng nói.

Cô gái tỏ ra ngạc nhiên, lỗ tai nhọn trắng nõn như măng kia của cô lại hơi giật giật.

Rõ ràng cô gái cũng không ngờ phản ứng của An Lâm sẽ là thế này.

"Quả nhiên anh giống hệt lời đồn, người nào cũng không sợ, gặp ta mà vẫn dám oán giận." Cô gái nhìn An Lâm, đôi mắt màu vỏ quýt dường như biết nói đang hứng thú chớp chớp.

"Ngay cả Trời tôi cũng không sợ thì vì sao lại phải sợ cô." An Lâm nói thẳng.

Hắn đã nhìn thấy vòng thần màu xanh trên đỉnh đầu đối phương, nhưng vậy thì đã sao, thiên thần nắm giữ quyền năng mà thôi, hắn cũng đã từng giết không ít, ai mà chẳng có một hai cái vòng thần đây?

"Lợi hại, ngay cả thiên thần quyền hành nắm giữ sinh mệnh tối cao cũng không đặt vào mắt." Cô gái khẽ vuốt cằm, trong mắt có vẻ trầm tư: "Rốt cuộc anh dựa dẫm vào cái gì đây?"

Trong lòng An Lâm run lên, ôi đờ mờ, cô gái này là Thiên Thần Sinh Mệnh?!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận