Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1262: Vấn đề của người đá

Đại Bạch giật thót trong lòng.

Hơi thở của người này lạnh nhạt và im ắng quá, hắn đi đến trước mặt mà cũng không phát hiện ra sự có mặt của người kia!

"Tiền bối?"

Hứa Tiểu Lan nghĩ rằng người đá không nghe thấy lời cô nói nên lại nhẹ nhàng gọi thêm một lần.

Tảng đá có hình người trước mặt này chính là người của Thạch Thông tộc, một trong mười chủng tộc bảo vệ thế giới.

Cô có thể cảm nhận được một loại hơi thở cực kỳ nhẹ nhàng trong cơ thể của sinh linh trước mắt.

"Tôi có thể nghe thấy lời nói của mấy người, nhưng xin chờ tôi một lát, chờ tôi chào tạm biệt vầng thái dương kia đã." Một giọng nói trầm khàn chậm rãi vang lên.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lại ngơ ngác.

Suốt một giờ, sinh linh của Thạch Thông tộc giống như một tảng đá chân chính, không nhúc nhích mảy may, không chỉ không cảm nhận được hô hấp mà ngay cả dao động của năng lượng lẫn sóng sinh mệnh cũng bị hạ xuống thấp nhất.

Trông thấy dáng vẻ này của hắn, mọi người cảm thấy thật vi diệu.

Không thể không nói cảnh tượng chiều tà buông xuống này quả thật rất đẹp.

Người đá cứ ngồi yên trên đất như vậy, khi bông hoa nhỏ trên đầu đung đưa theo gió, hắn không động; khi tuyết bay rơi xuống người hắn, hắn không động; khi côn trùng trên mặt đất bò dọc theo cánh tay leo lên cổ hắn, hắn không động...

À, biển mây bây giờ thực ra còn nằm dưới tầm mắt của bọn họ.

Trên không trung, trời sao lấp lánh và hai vầng trăng tròn thay thế cho mặt trời.

Chào tạm biệt vầng thái dương á?

Mặt trời dần dần biến mất sau tầng mây, rơi vào đường chân trời.

Ngọn thần sơn này thậm chí còn cao hơn cả biển mây.

Bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía đường chân trời, ở nơi đó, mặt trời đang khuất dần sau những tầng mây, mây trắng như bị lửa thiêu thành một vùng đỏ rực.

Nếu mọi người không đặc biệt chú ý đến tảng đá trước mắt thì rất có thể sẽ coi thường hắn, xem hắn chỉ là một khối đá không có mạng sống.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan: "???"

An Lâm biết bây giờ hắn có thúc giục thì cũng không có tác dụng gì nên liền lẳng lặng ngắm mặt trời lặn cùng người kia.

Không phải nên gọi là ông mặt trời sao?

Trời đất bắt đầu trở nên ảm đạm tối tăm.

Sinh linh Thạch Thông tộc đột nhiên than khẽ một tiếng: "Gặp lại sau nhé chị mặt trời."

An Lâm: "..."

"Không sao, cảnh chiều tà đẹp vô cùng, chúng tôi cũng thích xem." An Lâm cười nói.

Người đá nghe vậy, nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, chậm rãi nâng tay lên: "Giọng nói của tôi, tôi kêu lên, tôi theo đuổi, ngàn vạn vì sao trên trời có nghe thấy hay không?"

Sau khi vị người đá này tạm biệt chị mặt trời xong, cuối cùng cũng đứng lên, phủi sạch sương tuyết bám trên người, tò mò nhìn về phía mấy người An Lâm, chậm rãi nói: "Mọi người khỏe chứ, những người khách đến từ phương xa của tôi, vừa làm chậm trễ chút thời gian của mọi người, thật ngại quá."

Lúc này, người đá lại đột nhiên mở miệng: "Nếu mọi người có thể trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ trả lời lại một câu hỏi của mọi người."

Nhưng thôi, dù sao cũng chưa ai trông thấy mặt trời thực ra là cái gì nên gọi thế nào cũng là đúng.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không hỏi mọi người ba câu hỏi thuộc cấp bậc khó khăn vĩnh hằng của Thạch Thông tộc." Người đá cười cười, mở miệng.

"Nhưng tuyệt đối đừng hỏi mấy câu đại loại kiểu như là tôi là ai, tôi đến từ đâu, tại sao tôi lại còn sống đấy nhé." Hứa Tiểu Lan bổ sung.

"Mời tiền bối nói." An Lâm nghe ra một chút hi vọng, cuối cùng cũng có chút hứng thú.

Phải chờ hẳn một giờ mà nói là chậm trễ chút thời gian?

An Lâm: "???"

Cho nên bọn họ đang bị xem nhẹ đó à?

An Lâm có chút tức giận, muốn xoay người rời đi.

"Chị mặt trời của tôi lúc nào cũng rất xinh đẹp, mỗi ngày tôi gặp chị vào lúc sáng sớm và chào nhau khi đêm tối." Người đá chậm rãi nói.

Sau đó An Lâm nhìn về phía người đá, thân thiện hỏi: "Tiền bối, chúng tôi đến đây để tìm một thế lực đang ẩn náu trên ngọn thần sơn này. Ngài ở trên núi này đã lâu, không biết có phát hiện ra chỗ nào đặc biệt hay không?"

"Hỏi chút thông tin đã, chắc hẳn là người đá này sẽ biết một ít chuyện." An Lâm cảm thấy anh chàng đầu đá trước mặt này vẫn có ích lắm.

"An Lâm, người đá này trông giống kẻ ngu quá, hay chúng ta đi chỗ khác đi." Hứa Tiểu Lan không nhịn được len lén truyền âm sang.

Mọi người giật mình, hóa ra trên đời này thật sự có sinh linh suy nghĩ mấy vấn đề này sao? Còn mẹ nó trở thành ba vấn đề khó khăn vĩnh hằng của Thạch Thông tộc?

Nghe có vẻ rất trâu bò!!!

Người đá ngồi trên vách đá, nhìn ánh sao đầy trời, cuối cùng đưa mắt nhìn sang hai vầng trăng tròn sáng ngời trên không trung, chậm chạp mở miệng hỏi: "Tôi thường ngồi ở chỗ này, không biết nói chuyện cùng ai, cho nên thường nghĩ đến một ít vấn đề kỳ quái."

An Lâm, Tiểu Lan, Đề Na và Đại Bạch cùng vểnh tai nghe.

Người đá nói: "Thế giới rộng lớn, vô biên vô hạn, vũ trụ huyền bí, vô cùng vô tận..."

"Nói vào điểm chính đi." An Lâm mất kiên nhẫn.

Người đá khoan thai nói: "Trong thế giới rộng lớn này nhất định sẽ có những người mạnh mẽ vượt qua cả tưởng tượng của tôi và cậu, Đạo không có cuối, có nghĩa là không có người mạnh nhất. Vậy thì, liệu có sinh linh này đi đến cuối cùng, hoàn toàn khám phá ra Đạo hay không? Nếu hoàn toàn khám phá ra Đạo thì có thể trở thành Thần không gì không biết, không gì không thể hay không?"

"Tiền bối, lúc trước ngài bảo hỏi một câu, nhưng giờ lại có đến hai vấn đề!" Hứa Tiểu Lan giơ cao tay ngọc, lên tiếng phản đối.

Người đá gãi đầu một cái, mở miệng nói: "Vấn đề này của tôi có hai câu hỏi nhỏ."

Nhưng vào lúc này, người đá sau khi suy tư lại nói: "Cái này tuy có thể giải thích vấn đề của tôi nhưng không thể thuyết phục tôi được, cho nên mọi người còn có câu trả lời nào khác không?"

Trông thấy ánh mắt khiếp sợ của hai người, Đại Bạch đắc ý nâng đuôi lên, cảm giác mình rất tài giỏi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan càng nhìn Đại Bạch với ánh mắt khác xưa, không ngờ hắn lại triết học như vậy?!

Người đá mỉm cười, nhìn Đại Bạch đầy thưởng thức.

Nhưng đôi mắt của người đá lại sáng lên, suy tư ngẫm nghĩ: "Hóa ra là thế, lấy cái mình nghĩ, cái mình thấy là thế giới chân thực mà mình công nhận, còn bản thân mình lại là trung tâm thế giới. Chuyện không tồn tại trong thế giới chân thực của mình thì nghĩa là không có, giải thích rất tốt!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng bị dọa cho giật mình, cảm thấy Đại Bạch điên rồi.

Giống như An Lâm lúc trước chỉ là người thường, ngay cả người tu tiên còn chưa trông thấy, nếu có ai đó nói với hắn nhân loại chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể dời non lấp biển, đánh chết hắn thì hắn cũng không tin.

Đứng ở độ cao nào quyết định tầm mắt rộng đến độ nào.

Một tu sĩ như An Lâm bây giờ còn chưa dám phán đoán bừa vè chuyện liên quan đến việc khám phá Đạo đến tận cùng...

Hứa Tiểu Lan cũng thế, không chỉ là cô, ngay cả người chú đã đến cảnh giới Hợp Đạo của cô cũng không dám khẳng định có hay không có sinh linh đi đến cuối của Đạo.

Nhưng lúc này Đại Bạch lại mở miệng trả lời luôn hai vấn đề: "Không có bất cứ sinh linh nào đi đến cuối của Đạo, cũng không có Thần không gì không biết, không gì không thể!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan sợ.

Người đá lại hăng hái hỏi lại: "Ồ? Tại sao cậu lại nói vậy?"

Đại Bạch đứng thẳng lên, dùng móng vuốt vỗ vỗ lồng ngực mình, hỏi: "Bởi vì tôi chưa từng gặp! Những gì tôi nhìn thấy chính là thế giới, tôi chưa từng thấy có nghĩa là họ chưa từng tồn tại trong thế giới của tôi, cho nên họ không tồn tại, gâu!"

Còn có thể giải thích như vậy nữa hả?

Dù sao trong số mọi người ở đây chưa có một ai đạt đến độ cao ấy, làm sao biết sinh linh ở tầng bậc kia như thế nào?

Có ai có thể đi đến cuối của Đạo hay không á, cái này ai mà chắc chắn được!

Mọi người bắt đầu tự hỏi vấn đề đầu tiên.

Lời nói vô lại này sao lại quen tai như thế?

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Còn cần câu trả lời khác nữa hả?!

Trong lòng hai người chợt trở nên lạnh lẽo, còn tưởng rằng câu trả lời của Đại Bạch đã đủ để thông qua, nhưng giờ xem ra là không được rồi.

Đại Bạch càng tức giận hơn, đây rõ ràng là đang bắt nạt Đại Bạch nó!

Ngay lúc hai người một chó đang bó tay hết cách thì một giọng nói thanh thoát dễ nghe vang lên.

"Này, Tiểu Na có một đáp án đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận