Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 876: Tôi không thích uống trà

Ông chú không còn tự làm tổn thương bản thân mình thêm nữa, tháng nào cũng đều sẽ đến trà viên uống trà với Đông Phương Mộng Khiết.

Ngày qua ngày vẫn luôn thanh thản tự tại như vậy.

Mối quan hệ của hai người cũng có phần hơi tế nhị, có lẽ tối thiểu cũng vượt qua mức bạn bè tốt cùng chủng tộc.

Tại Thú Ngục Ác Linh, hắn là Ma Huyết Kỳ Lân thống lĩnh cả một vùng đất rộng lớn, hiệu lệnh quần hùng, khiến cho các đại hung thú chỉ vừa mới nghe tin đã sợ đến mất mật.

Ở tòa thành nhỏ phía đông nam biên thùy, hắn lại là một ông chú có sừng kỳ lân, một ông chú nhã nhặn lễ độ ưa thích việc phẩm trà luận đạo.

Lúc mới đầu, Đông Phương Tráng Thực vẫn luôn biến thành hình dạng kỳ lân những lúc ở Thú Ngục Ác Linh, còn tại thành Linh Cô thì sống trong hình dạng con người. Nhưng hiện giờ thì bất luận là ở nơi đâu, hắn cũng đều thích xuất hiện trong hình dạng con người.

Có vẻ như hắn thích làm con người hơn, làm một con người thích nói lý lẽ.

Kiểu tình huống này, quả thực đã khiến cả đám cường giả Thú tộc ngớ hết cả người.

Mối quan hệ giữa bọn họ tựa như khe nhỏ sông dài, dần dần chảy vào trong trái tim.

Dù sao thì có đại năng còn muốn ở bên nhau hơn vạn năm, hoặc có khi đến chục vạn năm mà, nếu chỉ mới một hai năm mà đã xác nhận quan hệ đạo lữ thì là chuyện gì? Đó là loại thái độ không chịu trách nhiệm với tình cảm!

Tướng lĩnh tiên thú đơ toàn tập, kiểm điểm cái gì cơ chứ, từ trước đến giờ bọn họ vẫn đều làm như thế hết mà! Lại nói đến chuyện công thành đoạt đất, đấy chẳng phải là chuyện thường gặp nhất của Thú tôc hay sao? Nói lý lẽ thuyết phục cái lông ý! Sợ rằng đây là Kỳ Lân đại đế giả mạo rồi?

Đối với loại tình huống như thế này, An Lâm tỏ vẻ rằng chuyện tình yêu kéo dài mấy trăm năm đối với một tu sĩ là điều quá bình thường.

"Chuyện này..." Tướng lĩnh tiên thú nghe thấy vậy liền sững sờ: "Vì... Vì để mở rộng lãnh thổ ạ."

Ngay chính bản thân An Lâm cũng không thể nhìn nổi được nữa.

"Kỳ Lân đại đế! Chúng tôi đã đánh hạ bảy thành phía tây, tất cả những thế lực Thú tộc phản kháng đều bị diệt trừ sạch sẽ." Một tướng lãnh tiên thú cảnh giới Phản Hư quỳ một gối trên mặt đất, báo cáo lại tình hình chiến đấu.

Cũng chính vì vậy, hắn thật sự cũng không có bất kỳ một chút ý kiến nào đối với ước hẹn trăm năm giữa mình và Tiểu Lan.

"Không đủ thuyết phục, vì để mở rộng lãnh thổ mà lại đi tiến đánh lãnh thổ của người khác, đây là một hành vi không có chút thú tính nào, ngươi hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!" Ông chú phẫn nộ nói.

"Hửm? Nói thử xem, vì sao lại muốn tấn công bảy thành phía tây?" Ông chú chau mày nói.

Rất nhiều năm qua, nhìn thì có vẻ như không có điểm đột phá nào đặc biệt, nhưng thực chất thì khoảng cách đang được từ từ rút ngắn.

Ngay tức khắc ăn liền mấy cái tát vang dội.

Không quan tâm đến tên tiên thú mặt ủ mày chau lui ra ngoài nữa, ông chú lại suy nghĩ về khoảng thời gian gặp mặt với cô gái kia, cần phải chuẩn bị kỹ càng một chút mới được.

Ông chú thì có vẻ thích thú, còn Đông Phương Mộng Khiết thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà, cách thức ông chú này theo đuổi con gái người ta quả thực quá khó coi.

Ví dụ như mang đặc sản đến tặng thì cũng coi như cho qua, chứ cờ mờ nờ mang loài sên ngon nhất Thú Ngục đến để tặng là cái loại chuyện gì hả?

An Lâm: "..."

"Ừm, vậy thì đừng đi nữa, bảo quang cũng chẳng có gì hay ho mà xem." Ông chú nhẹ nhàng an ủi.

Ông chú vẫn như cũ đi đến trà viên có khung cảnh lịch sự tao nhã để uống trà.

"Cô muốn đi sao?" Ông chú hỏi.

Ông chú nghe thấy vậy liền sững sờ, bàn tay đang cầm chén trà khẽ run, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, dám tặng hoa sao? Giết hắn ta!

Lại ví dụ như một hôm nào đó, Đông Phương Mộng Khiết đột nhiên nhắc rằng năm ngày nữa một tòa thành nào đó sẽ tổ chức lễ Vạn Hà Bảo Quang, đến lúc đó sẽ có rất rất nhiều bảo quang đủ loại màu sắc phủ kín cả bầu trời, trông vô cùng đẹp mắt.

"Anh ta ấy hả..." Cô gái chống cằm, trong mắt như hiện lên rất nhiều loại sắc thái khác nhau: "Bề ngoài khá trong sáng tuấn dật, tư chất cũng rất tốt, hiện giờ đã là cảnh giới Hóa Thần rồi."

Trong lòng hắn chợt nghĩ đến, cô gái trước mặt mình đây muốn hắn phải làm một con người có văn hóa lý lẽ, cho nên nhất định không được xúc động, phải ưu nhã...

"Ồ? Hắn là ai vậy, tôi cũng không biết rõ." Ông chú mỉm cười nói.

"Không phải rất muốn, không có ai đi cùng cho nên cũng lười luôn." Cô gái khẽ thở dài một tiếng.

Hoa rơi đầy đình viện, còn có cả cơn mưa nhỏ tí tách.

Đông Phương Mộng Khiết vẫn mặc bộ vày màu vàng nhạt như cũ, đôi tay xinh đẹp đang loay hoay với đống dụng cụ pha trà, tiếng nước tra chảy xuống như âm thanh khi ngọc thạch đập vào nhau, leng keng giòn vang, hương thơm trà xanh khiến người ngửi cũng thấy vui vẻ.

"Hôm nay con trai Lưu Văn Quang của thành chủ tặng tôi hoa." Cô gãi khẽ cười nói.

Cô gái: "..."

Một buổi sớm.

An Lâm đã biết được rát nhiều lịch sử đen tối có liên quan đến Đông Phương Tráng Thực, nhiều đến mức khó có thể ngờ tới.

Ài, dù sao thì những chuyện đã qua này của ông chú, thật sựu khó có thể nói hết trong một lời được.

Ông chú cười ha hả: "Bình thường thôi mà."

"Mấu chốt chính là anh ta là đệ tử nòng cốt của Đan Tháp, thuật luyện đan rất lợi hại luôn đó!" Trên mặt cô gái xuất hiện vẻ tán thưởng hiếm thấy.

Cô vốn dĩ chính là Luyện Đan Sư, vẫn luôn luôn ôm thái độ thưởng thức đối với người có thể tiến vào được Đan Tháp - thánh địa luyện đan trong truyền thuyết.

Ông chú nghe thấy vậy liền có một chút cảm giác khó chịu, uống liền mấy ngụm trà, nhưng lại không thấy ngon chút nào.

Thật ra thì loại Thần thú tùy tùy tiện tiện như hắn cũng không hiểu chuyện thưởng trà, uống có thấy ngon hay không đều chỉ toàn dựa vào tâm trạng.

"Tiến vào được Đan Tháp thì rất lợi hại? Chỉ cần tôi muốn, tôi cũng có thể bước vào Đan Tháp!" Ông chú nghiêm túc nói.

"Anh?" Cô gái nhìn về phía ông chú, không kìm được liền bật cười một tiếng: "Thiên phú luyện đan của anh thì khỏi cần phải nói nữa được không, không thể nào đâu."

"Nếu tôi có thể tiến vào được Đan Tháp thì sao?" Ông chú nhìn về phía cô gái.

Đông Phương Mộng Khiết mặt đối mặt với ông chú, hé miệng cười một tiếng: "Vậy thì tôi sẽ đồng ý với anh một việc!"

"Yên tâm đi, ngoại trừ sử dụng mánh khóe trên tuổi tác ra, những thứ khác đều phải nhìn vào thực lực!"

"Ừm, tôi chờ anh, không được phép dùng mánh khóe nha."

"Vậy được, đợi tôi trở về báo tin vui!"

Đông Phương Mộng Khiết khẽ cười: "Đương nhiên nhớ rồi."

Ông chú sắc mặt trịnh trọng nói với Đông Phương Mộng Khiết: "Tôi sắp sửa tham gia cuộc thi đấu trnh vị trí mới xuất sắc nhất được tổ chức mười năm một lần của Đan Tháp... Cô có còn nhớ rõ ước định lúc trước không?"

Sau một thời gian ngắn, vẫn tại tòa đình viện nho nhỏ lúc trước.

Cô gái sững sờ: "Đừng đùa thế chứ, mỗi lần thấy anh đến chỗ này, anh đều uống rất vui vẻ mà."

Cảm xúc của ông chú cũng hơi kích động: "Không nói đùa, sở dĩ tôi uống đến vui vẻ như vậy, la bởi vì tôi thích..."

Đôi mắt cô gái sáng ngời, nhìn người đàn ông trước mặt mà không hề chớp lấy một cái.

Mưa bụi khiến cho đôi mắt sáng của cô bao phủ một tầng hơi nước, giống như làn nước mùa thu khiến lòng người rung động nhộn nhạo.

Ông chú bị ánh mắt kia làm cho có chút chột dạ: "Thích... gió và mưa ở nơi đây, thích hoàn cảnh vui vẻ an tĩnh của nơi này, ừm, loại cảm giác đặc biệt yêy thích."

Đông Phương Mộng Khiết hơi sững người một chút, sau đó không kìm được mà bật cười.

Sau khi chuyện này qua đi, mối quan hệ giữa hai người vẫn như bình thường.

Mỗi tháng ông chú vẫn đều đều bớt chút thời gian để tới trà viên uống trà.

Còn cái anh chàng được gọi là Lưu công tử kia, Đông Phương Mộng Khiết không còn đề cập đến nữa.

Ông chú: "Thật sự thì tôi cũng không thích thưởng thức trà."

Hương trà cũng bị cơn mưa hòa tan bớt mấy phần.

Độp độp độp... Ngoài đình, cơn mưa dường như càng lúc càng lớn hơn.

"Nghe nói vị Lưu công tử kia không thích thưởng trà, nếu không phải vậy thì tôi còn có thể mời anh ta đến trà viên một lần, cảm thấy hơi đáng tiếc một chút." Nói xong, Đông Phương Mộng Khiết còn không dấu vết liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình một chút, cứ như có phần mong chờ, cũng có chút khẩn trương.

An Lâm thầm nghĩ, dù sao thì về sau ông chú này cũng là một Luyện Đan Sư cảnh giới Tụ Linh đứng đầu đấy? Thật sự khiến cho người ta phải đồng tình mà...

"Được!" Ông chú liền dấy lên ý chí chiến đấu.

Cô gái lại cười một tiếng.

Vừa nghĩ tới vị Thần thú này tràn ngập ý chí muốn tranh danh hiệu với tiểu bối, cô liền không kìm được mà nở nụ cười.

"Vậy, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Đông Phương Mộng Khiết ngẩng đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đông Phương Tráng Thực bước vào trong mây, cho đến lúc biến mất hẳn không còn thấy đâu nữa.

Cô đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, trong ánh mắt ngập tràn mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận