Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1373: Tiên Vương bị thương

An Lâm xông qua trước, hiện lên tựa như một cái bóng trắng.

Lần nữa lấy lại tinh thần, quả đấm kim sắc ẩn chứa lực lượng đại địa đã ầm ầm đập tới mặt!

Sắc mặt Phong Vô Nhai không hề biến hóa, tay phải như quỷ mị hư vô đánh về phía quả đấm của An Lâm trong nháy mắt.

"Ầm ầm!"

An Lâm cảm giác có một luồng lực lượng mênh mông vô tận, thông qua cánh tay lập tức truyền khắp toàn thân.

Đây là lực lượng thuần túy nhất, lực lượng này chính là lực lượng của cấp bậc Hợp Đạo!

Hám Sơn Quyền của hắn bị đánh tan chỉ với một chưởng, thân thể như bị sức lực oanh kích, bay ngược về phía sau.

Thân thể Phong Vô Nhai xé rách hư không, đuổi theo với tốc độ cực nhanh, đồng thời hai ngón tay tạo thành kiếm, phiếm thần quang đen kịt, hướng đâm tới trái tim của An Lâm!

Hai ngón tay của An Lâm đánh trúng lồng ngực của Phong Vô Nhai, một đóa sen đen lần nữa nở rộ, chặn lại công kích của An Lâm, bất kể hai ngón tay ẩn chứa viêm năng kinh khủng bực nào, hoa sen đen cũng đều loại bỏ.

Lại là cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ cái bụng nhỏ.

Trên mặt Phong Vô Nhai hiện lên nụ cười khinh thường, hoàn toàn không để ý đến công kích của An Lâm.

Đóa hoa sen đen được trời đất sinh ra, mang theo ý chí của trời đất. Lúc trước An Lâm sử dụng nguyên khí Hắc Minh, còn dùng cả Chiến Thần Lục Kiếm, kết quả là Phong Vô Nhai vẫn có thể đỡ được nhờ vào một chiêu này.

Cũng ở ngay lúc này, An Lâm khép hai ngón tay khác lại, Lục Đại Thần Hỏa và Nhất Đại Thánh Hỏa đều hiện ra, sử dụng công pháp dương hệ điều hòa hỏa thuật, hợp tất cả ngọn lửa thành một luồng viêm năng, bám lên ngón tay, chợt đâm tới vị trí trái tim của Phong Vô Nhai!

Thậm chí một số nữ tu đã khẩn trương đến mức xé rách khăn tay mà mình đang cầm.

Ở loại tình huống này, căn bản là An Lâm không cách nào tránh né, chỉ có thể khó khăn đưa tay che ở trước ngực.

Bụng An Lâm bị Phong Vô Nhai đạp mạnh một cước, thân thể bay ngược hơn vạn mét như thể đạn pháo, đụng vào kết giới màu lam rồi trượt xuống.

Trong khoảnh khắc này, hư không như cũng vặn vẹo hòa tan.

Hai ngón tay của Phong Vô Nhai ẩn chứa lực lượng Thần Đạo - Thiên Địa Hắc Liên, sen sinh vạn vật, hoa sen đen cũng ăn mòn vạn vật, chỉ trong khoảnh khắc nó đã phá vỡ thế phòng ngự thần thể của An Lâm, cắm vào lòng bàn tay An Lâm.

Đây chính là Thiên Địa Hắc Liên của Phong Vô Nhai, phòng ngự tuyệt đối!

Phong Vô Nhai đi từng bước về phía An Lâm, trên mặt tràn đầy thô bạo, nở nụ cười lạnh lẽo.

Ầm!

"Đồ không biết sống chết, nếu ngươi biết mình là hạng hai, vậy sao ngươi vẫn dám trêu chọc người đứng hạng nhất là ta? Thật cho là hạng hai và hạng nhất chỉ cách nhau có chút đỉnh thôi ư?"

Một màn này, khiến cho không ít vây tu sĩ xem kinh ngạc hô lên.

"Thượng tiên áo trắng? Cường giả hạng hai của đại lục Thần Nguyên?"

Phong Vô Nhai gảy nhẹ đầu ngón tay, một cánh hoa sen đen tựa như hắc quang hiện lên, vẽ ra một đường máu cực kỳ bắt mắt ở trên khuôn mặt An Lâm.

Ở trên hư không, là vô số cánh hoa mang sức sát thương trí mạng.

"Ha ha... cuối cùng cũng chịu vận dụng bí thuật rồi sao? Ta sẽ hoàn toàn bóp tắt hy vọng cuối cùng của ngươi!" Phong Vô Nhai thấy hơi thở của An Lâm tăng vọt, không những không sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ.

Phong Vô Nhai chợt đạp mạnh bước chân, thần quang vạn trượng rung chuyển vòm trời, rõ ràng đã bị quy tắc của đài Trảm Tiên ngăn cách, song sắc trời vẫn bắt đầu trở tối.

Hắn có thể cảm nhận được, năng lượng ngọn lửa trong cơ thể và thần thể dung hợp hòa quyện, từng chiêu từng thức đều có thể phát huy ra lực lượng vô cùng bùng nổ.

"Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Cảnh giới của ta và các ngươi hoàn toàn không giống nhau! Đối với ta mà nói, bất kể ngươi là hạng hai hay là hạng ba, hoặc là hạng một trăm, ở trong mắt ta, ngươi cũng vẫn chỉ là một con kiến hôi!"

Lực lượng cắn nuốt cực hạn, lực lượng thiết cắt cực hạn, lực lượng niết bàn cực hạn...

An Lâm liếc mắt nhìn về phía những cánh hoa kia, giống như ngay cả thần hồn cũng bị hấp thụ.

Lúc này, vô số cánh sen màu đen đã xé rách hư không mà đến.

Trên đài Trảm Tiên, hơn vạn đóa hoa sen đen u ám nở rộ, trên từng cánh hoa sen đen rụng xuống, hóa thành lưỡi dao cực kỳ sắc bén, bay múa ở trên hư không, mỗi một cánh hoa đều có thể giết chết một thượng tiên có thực lực sâu không lường được.

Hắn biết An Lâm có thần thông hộ thể, biết đó là lá bài ẩn của An Lâm, chỉ có đạp đối phương xuống khi đối phương mạnh nhất, hành hạ đối phương đến chết thì mới có khoái cảm!

An Lâm sử dụng hình thức Hỏa Thần, mở rộng hai chân.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng cái thuật pháp bạo thể này sau khi hắn thăng lên cảnh giới Phản Hư.

"Hoan nghênh đi tới chiến trường chúa tể của ta, thế giới Hắc Liên." Phong Vô Nhai khẽ buông tay, hai cái đồng tử đen nhánh biến thành hình dáng hoa sen, hơi thở lơ đãng khuếch tán, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông.

Hơi thở của hắn bắt đầu tăng vọt, càng mênh mông hơn, cảm giác vô cùng áp bách.

Sắc mặt An Lâm vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng làn da đã dần dần biến thành vàng ròng, vô số thần hỏa bao phủ thân thể, hình thức Hỏa Thần chính thức được phát động!

Hắn cười: "Thấy không, ở chỗ này, ta chính là vô địch, một cánh hoa cũng đủ để diệt một thượng tiên, bất kể là mười hay là một trăm thượng tiên Phản Hư, đều sẽ bị ta tiêu diệt chỉ trong nháy mắt. Như thế nào, đã sẵn sàng để ta hành hạ, trở thành chất dinh dưỡng cho thế giới Hắc Liên chưa?"

Phong Vô Nhai nói một mảnh cánh hoa của hắn, cũng có thể tiêu diệt một thượng tiên Phản Hư, lời này cũng không phải là giả.

"Rầm rầm rầm!"

Tiếng va chạm kịch liệt bùng lên.

"Hả?" Phong Vô Nhai nhíu mày.

Hắn phát hiện thời điểm cánh hoa sen đen đến gần thần thể của An Lâm, lực lượng Thần Đạo lập tức bị nhiệt độ khủng bố khiến cho vặn vẹo suy yếu, lúc tiếp xúc với thần thể, lực lượng chưa đầy, không cách nào đâm vào thân thể kia.

Rầm rầm! Trong nháy mắt tiếp theo, An Lâm quyết đoán đánh tan cánh hoa sen đen, đi tới trước mặt Phong Vô Nhai, khua lên cánh tay cơ bắp, vô số viêm năng hội tụ ở trên cơ thịt, một quyền rơi xuống.

"Gấp tám lần, Kỳ Lân Hỏa Thần quyền!"

Cánh tay An Lâm bộc phát ra ánh lửa vô cùng vô tận, như một vầng mặt trời đánh tới phía Phong Vô Nhai.

Ánh lửa kia, không chỉ chiếu sáng thế giới Hắc Liên, mà còn chiếu sáng cả thế giới bên ngoài kết giới, làm trên trăm vạn tu sĩ như thấy được một vầng mặt trời còn chói mắt hơn cả mặt trời ở trên bầu trời.

Một tay của Phong Vô Nhai bao phủ lực lượng Thần Đạo, cũng tung ra một quyền.

Sau đó, trong khoảnh khắc ấy, hắn biết được, năng lượng chủ yếu của Kỳ Lân Hỏa Thần quyền mà An Lâm sử dụng, không phải là viêm năng, mà là lực lượng thân thể mạnh mẽ khủng khiếp thúc dục từ viêm năng đến mức tận cùng!

Ầm!

Tia sáng và hắc ám va chạm xé rách lẫn nhau.

Lần này, đến phiên Phong Vô Nhai cảm nhận được loại lực lượng đào núi lấp biển này.

Chỉ có khi nào cao lầu bị đánh nghiêng, thì cao lầu mới biết được, rốt cuộc có biết bao nhiêu người chờ đợi nó sập xuống!

Mặc dù thân thể của hắn sẽ kết xuất ra hoa sen ngăn cản công kích, nhưng chung quy vẫn không thể nào loại bỏ tất cả lực lượng ra bên ngoài, trên xương lại còn truyền đến tiếng rạn nứt rất nhỏ.

Ầm! Lại là một trận va chạm kịch liệt.

Đợi năng lượng tản đi, cả trăm vạn tu sĩ trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng trên đài Trảm Tiên, lại nhìn đến thân thể chật vật dán trên kết giới của Phong Vô Nhai.

"Khụ..." Phong Vô Nhai ho ra một ngụm máu tươi, có phần mơ màng ngước nhìn An Lâm đứng ở cách đó không xa.

Một màn này, lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn ở trong lòng các tu sĩ.

"Trời ạ! Thượng tiên áo trắng lại có thể khiến Phong Vô Nhai bị thương!"

"Tôi sống mấy ngàn năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Tiên Vương bị thương!"

"Mạnh, thật sự là quá mạnh, có lẽ, thượng tiên áo trắng thật sự có thể..."

Một số tu sĩ đã kích động lên, thậm chí có nữ tu đã không nhịn được muốn hoan hô.

Quả đấm An Lâm ẩn chứa lực lượng vượt xa ra khỏi trí tưởng tượng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận