Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2196: Gương mặt mắc sai lầm

"Bởi vì cô thích? " An Lâm bối rối.

"Thích đánh tôi, liền đánh tôi? Sao mà muốn làm gì thì làm thế này?"

Đề Na nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó phì cười một tiếng nói: "Đúng, chính là muốn làm gì thì làm đấy, đã như vậy rồi, người khổng lồ An Lâm, anh có muốn đánh trả không?"

An Lâm nhìn thiếu nữ nín khóc mỉm cười, trên mặt còn vương giọt nước mắt, không hiểu sao lại thấy rất đau lòng: "Quên đi... Thấy cô đáng thương như thế, tôi tạm thời tha cho cô..."

"Hì hì, anh tốt vậy á hả? Vậy thì tôi vẫn muốn đánh anh thêm vài bạt tai nữa, suy cho cùng chẳng mấy khi có được cơ hội như thế này, tôi phải quý trọng nó mới được."

Đề Na cười, lạ giương lên tay nhỏ trắng nõn như ngọc.

An Lâm lập tức liền luống cuống: " Tiểu Na đáng yêu lương thiện, ngài tha cho tôi đi. Quyền hạn được tha thứ vì đáng yêu, một ngày nhiều nhất chỉ có một lần!"

"A. " Đề Na cũng không tiếp tục giằng co, chắp tay sau lưng ngoan ngoãn gật đầu.

An Lâm sảng khoái nói: "Yêu cầu to đùng cũng không có vấn đề gì."

Dĩ nhiên là hắn sẽ không từ chối yêu cầu như thế, ôm thiếu nữ tinh linh trước mắt vào trong lòng, cảm thụ được nhiệt độ quen thuộc, ngửi mùi hương rừng cây thơm ngát, chỉ cảm thấy bình yên thích ý.

"Cái kia... Người khổng lồ An Lâm..."

An Lâm hơi sững sờ, cái yêu cầu gì thế này?

"Thế thì không cần, đi thôi, chúng ta nghĩ biện pháp trở về. Tôi phải nghĩ biện pháp giúp cô khôi phục trí nhớ, giúp cô khiến cho thế giới Kính Thần lại tràn đầy sức sống thêm một lần nữa. " An Lâm vỗ lồng ngực nói.

"Tôi cũng thế."

"Tiểu Na, cô thật sự không có chuyện gì chứ? " An Lâm lại có chút lo lắng mà hỏi một câu.

Đề Na cũng vươn ra hai cánh tay, ôm thật chặt chàng trai trước mắt.

Đề Na nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp ngắm nhìn An Lâm chăm chú.

"Thật sự không có chuyện gì hết, nếu không anh có thể dùng thần thức giúp tôi kiểm tra. " Đề Na nói.

"Ừ, vậy được... Trước khi rời khỏi thế giới Kính Thần, anh có thể cho tôi một cái ôm hay không? " Đề Na nhỏ giọng nói.

"Ặc, tôi cũng thế..."

"Trước khi đi, tôi có thể hay có một yêu cầu nho nhỏ không?"

Hai người cứ thế ôm nhau ở trong hoang mạc mênh mông vô ngần.

"Người khổng lồ An Lâm... bây giờ tôi... bây giờ tôi cảm giác rất vui vẻ!"

"Tôi tôi cảm giác cực kỳ hạnh phúc."

"Nhớ ra cái gì rồi? " An Lâm có phần kích động, hỏi tới.

"Nói như thể cô thành thạo lắm ấy, cô thật sự không có khái niệm về quyền hạn Sáng Thế sao?"

"Đi thôi, người khổng lồ An Lâm."

"Đúng rồi, tiểu Na, bây giờ cô có thể trực tiếp tiến hành vượt qua hai giới, trở về đại lục Thái Sơ không? " An Lâm có phần lo lắng nói.

An Lâm xuất hiện ở trên đại lục phụ cận biển Bạch Quỳnh, đó là nơi hắn bị Đề Na kéo đi vào thế giới Kính Thần, cái chỗ này rất dễ định vị, Đề Na chỉ cần thao tác đơn giản là được rồi.

Mặt trời đỏ, ánh nắng chiều, gió cuốn lên cát bụi tựa như những hạt vàng, khiến cho khoảnh khắc hai người ôm nhau, đẹp đến mức cứ như thể một bức họa đã trải qua vô số năm tháng, vượt qua vô hạn thời không.

Ngay cả biển Bạch Quỳnh ở trung tâm đại lục Thái Sơ, cũng từ hình tròn biến thành hình cánh hoa giương nanh múa vuốt. Vô số nhánh sông màu trắng sữa phát tán ra khắp mọi phương hướng trên đại lục, mặt nước biển giảm xuống, trận chiến lúc trước ấy khiến cho địa hình đều thay đổi.

Mặt đất rạn nứt, nham thạch tuôn trào, khu vực xung quanh đều bị phá nadt.

Hắn xuất hiện ở nơi này, sau đó bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ ngây người.

"Dĩ nhiên là có thể, lần trước tôi là vượt qua hai giới bằng bản năng, tìm khí tức của anh để vượt qua hai giới. Lần này có kinh nghiệm, hơn nữa còn biết tọa tiêu, có thể trực tiếp vượt qua hai giới!"

"Tốt, chúng ta về nhà nào."

An Lâm bước vào cửa hai giới trước, hai người cứ thế đi vào trong cửa.

Sau một trận trời đất quay cuồng, cảnh tượng ở đại lục Thái Sơ tái hiện ở trước mắt.

"Ừm... Tôi mới nhớ lại một chút, biết được một chút khái niệm rồi."

Đề Na có phần phiền muộn, có phần cảm khái, cuối cùng biến thành một nụ cười.

Lúc này thiếu nữ yêu tinh dùng đầu ngón tay vẽ một cái, một cái cửa thông hai giới hình vuông liền xuất hiện ở trước mắt An Lâm, cực kỳ gọn gàng linh hoạt. Cánh cửa lóe ra hào quang kim sắc, bên trong phóng ra hơi thở mênh mông sâu thẳm, chính là hơi thở của đại lục Thái Sơ.

"Ai nha, sau này tôi từ từ nói cho anh, chúng ta mau trở về thôi! " Đề Na lên tiếng thúc giục.

Vòm trời bị phá rách, vô số khu vực không gian nứt vỡ, cho tới bây giờ vẫn chưa khép lại, chảy ra vô số hỗn độn loạn lưu ẩn chức lực lượng đại mai một. Phàm là đụng phải những thứ loạn lưu kia, bất kể là sự vật gì, đều sẽ bị ăn mòn sạch sẽ.

Nơi này đã hoàn toàn biến thành tuyệt địa không ai dám tới gần.

"Trận chiến đấu đã kết thúc rồi ư, tôi không cảm giác được va chạm nào cả. " An Lâm đưa mắt nhìn sang Nguyệt Đồng Thần thành, giờ phút này tòa thành hùng vĩ kia trông có vẻ vẫn nguyên vẹn, điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Vạn hạnh, chiến hỏa không lan tràn tới Nguyệt Đồng Thần thành, đây là chuyện đáng cao hứng nhất!

Đến đó tìm hiểu rõ xem chuyện đã xảy ra thôi.

An Lâm vốn là nghĩ như vậy, cho đến khi hắn nhìn thấy một luồng sáng xanh liều lĩnh bay tới phía hắn, còn có hơi thở quen thuộc kia.

"Tiểu Lan! " An Lâm vui vẻ mà mở ra hai cánh tay, muốn dùng cái ôm để nghênh đón cô gái.

"Bốp!!! " trên mặt đột nhiên truyền đến một luồng sức lực đào núi lấp biển.

Ầm!!!

An Lâm bị một cái tát đánh bay mấy vạn mét.

Đề Na ở một bên trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, hốc mắt tràn đầy nước mắt.

Cố gắng cho thế giới này một cái kết cục thật hoàn mỹ!

Kế tiếp, cô còn cần cố gắng thêm nữa.

Cô thấy được tương lai khác biệt.

Hứa Tiểu Lan nghe nói như thế, giận đến mức lại muốn cho An Lâm một cái tát tai thật đau. Nhưng tay treo ở giữa không trung liền dừng lại, chẳng qua là nước mắt lưng tròng nhìn An Lâm.

"Chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ sao? Em tình nguyện cùng chết với anh, cũng không muốn rời xa anh ở thời điểm anh gặp nguy hiểm nhất, làm sao mà anh vẫn cứ không hiểu chứ, sao anh lại không hiểu..."

Nàng thần nữ ở trước mắt người đời vẫn luôn cao cao tại thượng, giống như không dính màu trần thế, giờ phút này lại vừa rơi lệ, vừa tủi thân khóc lóc kể lể.

An Lâm nhìn cô gái áo xanh trước mắt, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Hắn sao lại không hiểu suy nghĩ của Hứa Tiểu Lan. Chẳng qua là... Hiểu là một chuyênh, hắn làm thế nào lại là một chuyện khác. Hắn có thể để cho Tiểu Lan cùng hắn mạo hiểm, nhưng không thể để cho Tiểu Lan chết ở trước mặt hắn được.

An Lâm không biết phải an ủi cô gái trước mắt như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ôm cô thật chặt vào trong ngực, cảm thụ được nhiệt độ của nhau, còn có trái tim đập lên thình thịch.

Đề Na nhìn hai người ôm nhau trước mắt, đôi mắt trong suốt tựa như bảo thạch thoáng rung động, có phần thất thần, có phần hoảng hốt.

Cuối cùng, vẫn là hóa thành nụ cười mỉm động lòng người đến cực điểm.

Vào giờ khắc này, hướng đi của thế giới, đã bị thay đổi.

"Thật xin lỗi, anh cũng không có biện pháp nào khác, Nữ Oa chỉ bằng lòng cứu em, không muốn cứu anh... Hai chúng ta thoát được người nào thì hay người đó. " An Lâm đi về phía Hứa Tiểu Lan, ánh mắt thành khẩn nói.

An Lâm bị đánh mà ngớ người, hắn vuốt vuốt khuôn mặt có phần sưng đỏ, gần nhất khuôn mặt hắn mắc cái sai lầm gì, mà ăn bạt tai suốt vậy trời.

"Lại là như thế, mỗi một lần đều là như thế, tại sao gặp phải nguy hiểm, anh luôn muốn tự mình đối mặt... Anh không thể để cho em đứng chung một chỗ với anh sao? Cho dù chết, em cũng không sợ mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận