Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1482: Đồ đệ hung dữ

Trong võ trường luyện tập của Tứ Cửu tiên tông.

Bạch Lăng vỗ tay một cái, một giọng nói máy móc vang khắp võ trường luyện tập.

"Vật chất gia cố, 10%. Khởi động tường bảo vệ hấp thu năng lượng hỗn độn xoay tròn. Khởi động năng lượng của trận pháp hộ tông Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực..."

Lớp màng sáng trong suốt phủ kín toàn bộ võ trường luyện tập.

Từng cái buff được thêm vào trên võ trường.

Vì đảm bảo an toàn, tất cả đệ tử đều rút khỏi khu vực võ trường, nhường lại không gian chiến đấu cho tông chủ.

Mặt trời ngả về phía tây.

Ánh sáng hoàng hôn kéo dài bóng của hai người trên võ trường luyện tập.

"Này, Đông Trân, cô thử nói xem trận chiến giữa tông chủ An Lâm và đại sư tỷ Diệp Linh, ai sẽ thắng?" Trình Anh Hùng tò mò hỏi.

"Rất rõ ràng, tông chủ của chúng ta sẽ chiến thắng, điều này mà còn phải nghĩ nữa sao?" Công Tây Thần ở bên cạnh thấy hơi buồn cười, phân tích: "Mặc dù đại sư tỷ Diệp Linh rất có thiên phú, sức mạnh nghịch thiên, chỉ cần ở sơ kỳ Phản Hư đỉnh phong là có thể thể hiện được trình độ sức mạnh vượt xa cảnh giới đó. Nhưng các cậu đừng quên, tông chủ An Lâm đã từng có truyền thuyết cảnh giới Hóa Thần đánh được Phản Hư hậu kỳ..."

Thầy trò xa nhau nửa năm lại một lần nữa đứng trên võ trường luyện tập, chuẩn bị so tài đã lâu không làm.

Mặt Trình Anh Hùng hơi đỏ lên, hắn chỉ muốn tìm đề tài để nói chuyện với Đông Trân thôi, không ngờ lại bị oán giận không thương tiếc như thế.

Cô uốn cong cái eo nhỏ như cành liễu, vỗ nắm đấm vào lòng bàn tay, khom người hành lễ với An Lâm, cười nói: "Tứ Cửu tiên tông, Niệm An Thiên Tiên, xin được chỉ bảo."

Ai ngờ trong mắt những tu sĩ bên ngoài, các đệ tử có thiên phú trong tông môn này ai nấy đều tựa như lũ quái vật.

An Lâm đeo kiếm Thắng Tà trên lưng, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đen bó sát cách đó không xa.

Đông Trân nói tiếp: "Hơn nữa hắn có thể ở Phản Hư mà tồn tại như cảnh giới Hợp Đạo, cho dù đại sư tỷ có giỏi hơn nữa thì cũng không thể làm được đến mức như hắn đúng không?"

An Lâm cười một tiếng, cũng đáp lễ tương tự: "Tứ Cửu Tiên Tông, An Lâm, xin được chỉ bảo."

Vóc người Diệp Linh hơi gầy, nhưng lại rất đầy đặn, có thể nói mỗi một nơi trên cơ thể đều lộ ra vẻ xinh đẹp, cho dù đứng yên tại chỗ cũng tựa như một bức tranh phong cảnh.

Sau lưng có một nữ Hỏa Hồ năm đuôi, vóc người rất nóng bỏng, đảo cặp mắt trắng dã: "Sao cậu có thể nghĩ ra được câu hỏi ngu đần như vậy nhỉ?"

Cho nên, các đệ tử tông môn ngoài những lúc giết yêu trừ ma, thuật pháp làm toàn trường kinh ngạc, hay những lúc đối mặt với sự khen thưởng và hoảng sợ của các sinh linh, bọn họ cũng đều rất khiêm tốn mà nói mấy lời như "Bình thường thôi" "Thường ấy mà" "Tôi cũng chỉ là hạng xoàng", chưa bao giờ kiêu ngạo khinh người.

Bên ngoài võ trường luyện tập, một đám đệ tử không nhịn được bắt đầu bàn tán.

Những lời nói khiêm tốn này, thường khiến các sinh linh khác không thể thốt lên lời.

Câu chuyện vinh quang của tông chủ An Lâm, hễ là đệ tử nòng cốt của Tứ Cửu Tiên tông đều biết rất rõ. Cũng chính vì có một ngọn núi lớn như An Lâm chắn ở phía trước, những thiên tài ở trong tông môn cũng trở nên rất khiêm tốn, đến bây giờ đều không cảm thấy mình thật trâu bò, trên con đường cầu đạo vẫn luôn có tính cách không kiêu ngạo không nóng nảy.

Có đệ tử tông môn ghi chép lại lời nói của tông chủ, có một câu nói đặc biệt khiến các đệ tử thức tỉnh, đó chính là tông chủ An Lâm từng nói mình chỉ là một tu sĩ Hóa Thần bình thường. Nhìn mà xem! Đến tông chủ còn khiêm tốn tự xưng như vậy, bọn họ có tư cách gì để kiêu ngạo chứ!

"Hở?" Trình Anh Hùng trợn to mắt, miệng há rộng đến nỗi có thể nhét được một quả táo vào.

Trình Anh Hùng vẫn đang kiên trì: "Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, nhỡ may tông chủ không chú ý..."

Cứ như vậy, trong phạm vi bên ngoài võ trường luyện tập, trong đám người đồng loạt hô tông chủ An Lâm cố lên, có một chàng trai vạm vỡ hô Diệp Linh cố lên...

Các đệ tử cũng rất vui vẻ nêu cao tinh thần này của tông chủ...

Tất nhiên, hắn sẽ không dùng kiếm Thắng Tà, bí thuật bạo thể và sức mạnh quyền năng để chiến, càng không dùng loại chiêu thức lưu manh như Đóa Quy Quy để kéo dài thời gian.

Cứ như vậy, bởi vì có các sự khiếm tốn của nhóm đệ tử mà danh tiếng của Tứ Cửu tiên tông cũng được nâng lên một bậc.

Khí thế cả người Diệp Linh biến đổi, trở nên lạnh lùng và nghiêm túc. Trong phút chốc, An Lâm như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm vậy, không chỉ lạnh cả phía sau người, lại mơ hồ có cảm giác nguy hiểm như bóng với hình.

Cuối cùng cô cũng có cơ hội thắng được sư phụ rồi!

Diệp Linh nghe xong đề nghị của An Lâm, đồng ý không chút do dự, ý chí chiến đấu hừng hực lóe lên trong mắt.

Trong võ trường luyện tập của Tứ Cửu tiên tông.

An Lâm và Diệp Linh đứng ở giữa võ trường luyện tập nhìn nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng.

An Lâm cảm thấy nên so tài như bình thường nhưng vẫn chưa đủ kích thích.

Hắn đề nghị chỉ cần Diệp Linh có thể khiến hắn chảy máu thì sẽ tính là Diệp Linh thắng, nếu trong vòng mười lăm phút Diệp Linh không thể cho hắn chảy máu, như vậy Diệp Linh sẽ thua.

"Ha ha." Đông Trân cười lạnh cắt ngang lời Trình Anh Hùng, khoanh hai cánh tay trước bộ ngực đầy đặn, nói: "Không có gì gọi là nhỡ may cả, nếu tông chủ An Lâm thua, bà đây có thể hẹn hò với cậu."

Chuyện này phát triển giống như chó điên mất xích, đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn.

"Như vậy cũng được sao?" Tim Trình Anh Hùng đập thình thịch, cả khuôn mặt đỏ rần.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu có suy nghĩ gì, tôi đã sớm biết cậu thích tôi rồi. Nếu tông chủ An Lâm thua, tôi sẽ cho cậu một cơ hội." Đông Trân nói cực kỳ dứt khoát.

Tu sĩ bình thường, rất có thể còn chưa cảm thấy được cảm giác nguy hiểm đã chết rồi.

Mà đối thủ có thể khiến An Lâm sinh ra một cảm giác nguy hiểm, đủ để cho thấy rõ sức mạnh của đối phương rất kinh khủng!

"Lên đi." Giọng nói trong trẻo dịu dàng của cô gái vang lên..

An Lâm còn chưa nói gì thì đã thấy bóng người cô biến mất tại chỗ.

Nhanh quá!

Trong chớp mắt, một bóng đen đã vọt đến trước mặt An Lâm, chân dài thẳng tắp vạch ra một độ cong như trăng khuyết, tựa như lưỡi hái thu hoạch sinh mạng, chợt đá về phía cổ An Lâm.

Không chỉ như vậy, bắp chân của cô bé còn dựa vào một sức mạnh rất đặc biệt, khiến cho vị trí đá không chỉ có lực mạnh thế nặng mà còn mang theo độ sắc bén rất kinh khủng.

Chân còn chưa chạm đến, không gian đã lệch đi vì sự sắc bén kinh khủng đó.

Khóe miệng An Lâm hơi nhếch.

Chiêu đầu tiên đã ra sát chiêu rồi?

Lần này, lại là trên trăm cú đấm đen kịt!

Đã phát hiện quả đấm của Diệp Linh đánh về phía mặt hắn một lần nữa.

Vừa dứt lời.

Thuật Hóa Ảnh là do An Lâm kết hợp ba loại chiêu thức hư hóa như Ảnh Hổ, Hóa Vụ Tiên Hành, lãnh vực thần kiếm Tiểu Tà vào thành một, sau đó mới chỉ dạy cho Diệp Linh một chút nền tảng, không ngờ Diệp Linh lại dày công tôi luyện được đến mức này, còn sáng tạo ra cái mới của mình!

"Thuật Hóa Ảnh lợi hại quá! Không ngờ nhóc lại luyện thuật Hóa Ảnh mà tôi dạy nhóc đến mức như vậy..." Mặt An Lâm đầy vẻ kinh ngạc.

Nếu không phải mặt đất được trận pháp tăng cường đến mức lớn nhất, đã sớm bị đánh đến nứt toác.

"Vừa ra tay đã cho ra mức độ lớn như vậy, cẩn thận hạ bàn không vững đâu." An Lâm cười.

Bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Linh, cô bé cũng không hốt hoảng vì bắp chân mình bị nắm lấy, ngược lại vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Hóa Ảnh!

Đột nhiên bắp chân của cô bé biến mất, giống như cơ thể không có căn cứ mà gãy mất một đoạn, chẳng qua cái bóng dưới ánh mặt trời càng trở nên sâu xa.

An Lâm bắt hụt, đầu tiên là hơi bất ngờ.

Lúc này, quả đấm của Diệp Linh đã phá vỡ không gian mà đánh tới, nhắm ngay vào đầu hắn, hung dữ quả quyết, giống như đại bác được bắn ra khỏi nòng!

An Lâm tung một chưởng về phía cổ tay Diệp Linh, từ sau đến trước, trực tiếp hướng nắm đấm của cô bé sang bên người, đồng thời một cái tay khác giống như lưỡi đao, chém về phía eo của Diệp Linh!

Nhưng tay còn chưa chạm đến được vòng eo nhỏ của Diệp Linh thì đã phát hiện eo của cô bé hóa thành bóng đen biến mất không thấy, giống như cơ thể của cô đột nhiên đứt thành hai khúc vậy.

Va chạm chấn động tạo ra một trận gió mạnh mười dặm.

Uỳnh!

Ánh mắt An Lâm bình tĩnh, lấy tốc độ cực nhanh nắm lấy bắp chân Diệp Linh.

Nhưng An Lâm là ai chứ? Hắn cũng đâu phải Phản Hư bình thường!

Nếu Phản Hư bình thường chủ quan, một cú đá này của Diệp Linh có thể trực tiếp chém bay đầu đối phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận