Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1587: Thiên Thần Đại Địa ra tay

Vòng sáng màu đen phủ kín tất cả mọi thứ.

Nó còn phóng thích ra một thứ sức mạnh cắn nuốt cực kỳ khủng bố, điên cuồng hút tất cả đất và thực vật xung quanh vào bên trong vòng sáng, sau đó xoắn nát rồi chôn vùi.

Phạm vi của vòng sáng đến nghìn dặm, nhưng phạm vi thực sự sinh ra sức mạnh hủy diệt lại khoảng chừng hai nghìn dặm, thậm chí là ba nghìn dặm, đây chính là thuật pháp diệt thế! Đám Hứa Tiểu Lan dựa vào việc vận dụng sức mạnh bên trong cơ thể nên mới không bị hút vào bên trong vòng sáng màu đen.

Mấy người họ đều cực kỳ khẩn trương nhìn về phía vòng sáng, lo lắng thay tình cảnh của Trần Trần.

Vòng sáng có thể cắn nuốt vạn vật, ngay cả thần thức dò xét vào đến bên trong vòng sáng cũng bị cắn nuốt theo, cho nên họ căn bản không biết bên trong vòng sáng kia sẽ phát sinh cái gì.

Không lâu sau, vòng sáng màu đen bắt đầu co lại.

Mặt đất bị cắn hút thành một cái hố đen sâu không thấy đáy, không có lấy một vật.

Không gian sụp đổ, cơn gió của Hỗn Độn tàn phá bừa bãi, chôn vùi tất cả mọi thứ xung quanh.

Thiếu niên mặc áo vải thô, đứng trên đất với đôi chân trần, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Thiên Thần Đại Địa, trên người không nhiễm bụi trần, cứ như là vẫn chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.

Dưới chân Thiên Thần Đại Địa đã không còn mặt đất nữa. nhưng vẫn đứng thẳng giữa khoảng không mà không động đậy, phảng phất như không có bất cứ thứ sức mạnh nào có thể khiến cho hắn dao động.

Vòng sáng màu đen ám thu lại về mức nhỏ nhất, lúc nó thu nhỏ lại đến khu vực chiến trường trung tâm, trái tim mọi người bỗng nhiên nảy lên một cái, như đang lơ lửng giữa khoảng không vậy!

Bên trong vòng sáng màu trắng kia, một ngọn cây một cọng cỏ, một cục đá, một hạt bụi nhỏ cũng đều khác hẳn với thế giới bên ngoài.

Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng trước mắt với tâm trạng bất ổn.

Trên mặt Thiên Thần Kiều Tư chính là vẻ không thể tin được.

Khu vực có phạm vi hơn nghìn dặm đã không còn bất kỳ vật gì giữ nguyên được hình thái ban đầu nữa.

Hắn nhìn thẳng vào Trần Trần đang phát ra vòng sáng, hai mắt nhắm lại: "Tự thành thiên địa, mảnh đất không bụi trần... hóa ra vũ trụ quan của ngươi đã đi đến một bước cuối cùng, đã có thể khiến cho vũ trụ bên trong ảnh hưởng đến hiện thực..."

Thứ đồ gì cũng đều không còn nữa, Trần Trần đứng ở ngay chính giữa phạm vi lớn nhất của thuật pháp, liệu sẽ còn bình yên vô sự được sao?

An Lâm biết, lúc thuật pháp bộc phát thì ngay cả ánh sáng cũng đều sẽ bị hấp thu và cắn nuốt, chính là cái kiểu nói muốn sụp đổ và hủy diệt thì chính là hủy diệt đúng nghĩa! Đối với tất cả mọi sự vật, kết quả cuối cùng chính là vĩnh viễn quay về với bóng tối, không một thứ gì có thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng từ trên người hắn lại phát ra một vòng sáng màu trắng kỳ lạ, đã cho thấy rõ sự bất phàm của hắn.

Trần Trần mặt không cảm xúc nhìn về phía Thiên Thần Kiều Tư, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đánh xong rồi?"

À không, nói chính xác hơn thì khắp nơi đều đã bị chôn vùi thành hư vô, xung quanh đã không còn mặt đất nữa, chỉ có mỗi nơi kia là còn sự tồn tại của đất.

Thiên Thần Kiều Tư hơi sửng sốt, có vẻ như hắn không hiểu hàm nghĩa của câu hỏi này.

Trần Trần không thèm để ý đến Thiên Thần Đại Địa mà lại đưa mắt nhìn sang một phía, nhìn thẳng vào Thiên Thần Kiều Tư đang ngây ngốc đứng bên ngoài vòng sáng màu trắng, trên tay nắm chặt thanh kiếm được bao phủ bởi vòng sáng bảo vệ.

Dù hắn có nghĩ nát óc cũng không ngờ tới rằng, một kích toàn lực của mình, một kích đáng sợ của Sáng Thế cảnh dưới hình thức Cửu Trọng Thần Hoàn, lại bị Trần Trần đỡ được mà không hề hao tổn một sợi lông cọng tóc!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bị nổ đến mức phải bay ngược lại phía sau mấy trăm dặm, hóa thành một chấm đen.

Sức mạnh khủng khiếp, tốc độ cực nhanh!

Quyền Thánh: "Một bàn tay đánh bay Thiên Thần Kiều Tư?"

Hắn vung một tay về phía Thiên Thần Kiều Tư.

An Lâm: "..."

Trần Trần lạnh nhạt nói: "Đánh xong rồi, thì lăn đi cho tôi."

Thiên Thần Thời Gian là quyền năng nắm quyền lực mạnh nhất, lúc cô ta và Trần Trần đánh nhau, tuy rằng cũng bị ngược nhưng dù gì cũng khiến cho Trần Trần bị thương.

An Lâm nghĩ nghĩ, đột nhiên liền cảm thấy không đúng lắm...

Cho nên nói, ngay cả vị thiên tử thứ tư này cũng không biết thiên tử thứ hai trâu bò đến mức độ nào sao?

Trong lòng Thiên Thần Kiều Tư giật mình, nhưng vẫn còn chưa kịp làm cái gì mà trên người đã chịu một kích nặng nề, trước ngực lõm sâu vào, xương cốt huyết nhục phun tung tóe trong nháy mắt!

Đại Bạch: "Má ơi, gâu!"

Họ đều biết Trần Trần trâu bò, nhưng lại không biết rằng Trần Trần lại trâu bò đến mức độ này!!

An Lâm không kìm được đưa mắt nhìn sang Cổ Long Đế bên cạnh, lại trông thấy Cổ Long Đế cũng đang nhìn về phía Trần Trần bằng ánh mắt ngạc nhiên cực độ.

Thiên Thần Kiều Tư căn bản không có bất cứ cơ hội phản kháng nào!

Tôn Vũ Lạc: "Lông tóc không hao mà đỡ được một kích mạnh nhất của Thiên Thần Kiều Tư?"

Đám An Lâm nhìn thấy cảnh này, tất cả đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Ở nơi rất xa.

Hiện giờ Thiên Thần Kiều Tư đang trong trạng thái Cửu Trọng Thần Hoàn, xét về mặt cảm giác, cũng không thể nào yếu hơn Thiên Thần Thời Gian quá nhiều, sao mà ngay cả một cọng tóc gáy của Trần Trần cũng đều không hao tổn, điều này không hề khoa học!

Hình như Trần Trần có cảm ứng, đoán được rằng trong lòng An Lâm đang có nghi hoặc, thế là liền quay đầu nhìn về phía An Lâm, khó có khi lại kiên nhẫn giải thích: "Trong một không gian kỳ lạ, tôi đã nhìn thấy vô số thế giới, nên có cảm ngộ."

An Lâm thụ sủng nhược kinh chợt hiểu ra.

Lão đại Trần Trần, anh chuyên tâm đánh địch tí đi, đừng có nói với tôi những thứ này trong cái thời điểm này thế chứ!!

Người thiếu niên trông thanh tú này, đối với người nào cũng đều luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, duy chỉ đối với một mình An Lâm là đặc biệt, hiện giờ mọi người lại cảm nhận được điều này một cách rõ ràng hơn.

Hứa Tiểu Lan hơi nghi hoặc liếc nhìn người đàn ông sau lưng mình một chút.

Cổ Long Đế cũng liếc nhìn An Lâm, trong mắt lại hơi lóe lên một chút đố kỵ.

An Lâm cũng dài cả cổ: "Tiểu Lan, em nghe anh giải thích! Còn cả chị gái Cổ Long Đế nữa, ánh mắt kia của chị là có ý gì vậy?"

"Không cần giải thích, em không hề nghi ngờ anh." Hứa Tiểu Lan cười tủm tỉm nói.

"Sư phụ tôi đối với anh còn tốt hơn cả tôi." Cổ Long Đế bĩu môi.

An Lâm: "..."

Thế mà hắn lại bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm với Trần Trần rồi? Chuyện này là thế nào vậy?!

Thế nhưng An Lâm cũng thật sự không ngờ tới, lúc ở trong cái không gian kỳ lạ sau khi Thiên Thần Thời Gian tự nổ, Trần Trần lại có thể thu được sự đột phá quan trọng đến như thế, lúc ấy rõ ràng hắn chỉ lo lắng tìm kiếm đường quay về. Đây chính là thiên phú đặc biệt trong truyền thuyết sao?

Thiên Thần Đại Địa nhìn về phía Trần Trần, hai con mắt màu vàng óng đột nhiên xuất hiện một

Tay trái hắn kết thành một pháp quyết kỳ lạ, lòng bàn tay hướng lên trời, ngón trỏ chỉ về mặt đất, cả vùng đất rộng đều rung lên, dòng năng lượng vô cùng vô tận chuyển động khắp ba nghìn dặm trong lòng đất, hội tụ lại dưới chân Thiên Thần Đại Địa, dọc theo ngón trỏ tuôn trào chảy vào trong thân thể hắn, đồng thời tay phải của hắn cũng đánh ra.

Không có cách nào hình dung được luồng sức mạnh cuồn cuộn và vô tận này.

Lưỡi đao màu xanh vàng được ngưng tụ từ khí cũng không quá to lớn, chỉ dài chừng một trăm trượng, nhưng lại vừa vặn với khoảng cách giữa Thiên Thần Đại Địa và Trần Trần.

Nhưng bất kỳ một đại năng nào cũng không dám coi nhẹ công kích này, họ có thể cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn bên trong đó khiến cho họ thấy mình cực kỳ bé nhỏ.

Dù sao thì con người vẫn luôn đều tự tin một cách mù quáng mà xưng mình là không biết trời cao đất rộng. Còn đám An Lâm, hiện giờ đang tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của trời cao đất rộng ấy, cho nên mới thật sự cảm nhận rõ ràng được sự nhỏ bé của bản thân.

Ví dụ như một nhát chém này của Thiên Thần Đại Địa, bên trong đó ẩn chứa thứ sức mạnh to lớn cuồn cuộn đến mức khiến người khác tuyệt vọng, chỉ đứng ở nơi xa để nhìn thôi mà đã có loại cảm giác toàn thân phát run, sự sợ hãi theo bản năng khó có thể hít thở được, dường như đối thủ vừa ra tay thì cả một đại lục mênh mông vô tận sẽ ập cả về phía mình.

Lưỡi đao nhọn tụ từ khí màu xanh vàng, hay nói là mũi ddapo nhọn, cũng chính là một đại lực cực kỳ lớn cực kỳ chất lượng, khí thế đâu chỉ mỗi hàng tỉ quân (1)!

(1)quân: đơn vị đo trọng lượng thời xưa, 30 cân = 1 quân!

Mà hắn, cứ thế liền trực tiếp chém thẳng xuống mảnh đất vô trần của Trần Trần!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận