Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1443: Thiên Niên kiếm

Cảnh tượng An Lâm nổ tung, gây sợ hãi cho vô số Tuyết Nữ.

Nữ Đế phản ứng nhanh nhất, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt An Lâm, sử dụng thuật pháp đóng băng, đông lại vết thương trên người hắn, sau đó ôm vào trong ngực.

"An Lâm! Cậu không sao chứ? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?" Nữ Đế gấp giọng ân cần hỏi han.

An Lâm mở ra hai mắt mỏi mệt bằng vào thân thể Chiến Thần mạnh mẽ, cuối cùng hắn vẫn không bất tỉnh tại chỗ, nhưng mà toàn thân vẫn không còn chút sức lực nào, căn bản là không còn sức lực để chiến đấu.

"Tôi vẫn ổn... Miễn cưỡng không chết được, chỉ là di chứng sau khi dùng thuật pháp thôi..."

Hắn suy yếu cất giọng nói, đồng thời trong lòng thầm mắng hệ thống vô lương.

Khó khăn lắm mới sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ được một lần, thế mà vừa dùng xong liền tự bạo, sao có thể ức hiếp người ta đến mức này hả? Loại di chứng kinh khủng này, thật sự khiến cho hắn không dám dùng Thiên Đạo Nhất Chỉ nữa luôn đây!

Lần trước là mạng lớn, có Thường Nga ra tay cứu giúp.

Trong gió, trong tuyết, trong ngực Nữ Đế.

"An Lâm tiểu hữu!"

An Lâm cảm giác được một trận sướng khoái, lúc này, hắn mới phát giác chính mình đang bị Nữ Đế ôm, thắt lưng bị cánh tay trắng noãn như ngọc vây quanh, lưng cũng dán chặt lấy thân thể mềm mại của Nữ Đế, phía sau truyền đến xúc cảm mềm mại lại có co dãn đàn hồi...

Đám người Thiên Đế, Mộng Chi và Thượng Quan Nghệ nhanh chóng bay tới, xem xét thương thế của hắn.

Một luồng năng lượng mát lạnh bắt đầu chảy khắp toàn thân hắn, nhanh chóng tu bổ thương thế trên thân thể của hắn.

Mọi người tràn đầy ân cần hỏi han.

Lần này thuần túy là da dày thịt béo, nên mới giữ được một hơi.

"An Lâm, cậu không sao chứ?"

Phẩm cấp của tiên đan hẳn là rất cao, được công pháp Thanh Mộc Trường Sinh thúc dục toàn lực, dược lực phát huy tối đa, thương thế của hắn khôi phục rất nhanh, vết thương ngoài da được tu bổ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Trong lúc An Lâm đang không ngừng oán thầm, Nữ Đế lấy ra một viên tiên đan chữa thương từ trong nhẫn không gian của mình, đưa vào trong miệng An Lâm.

Giờ phút này, tựa như mộng ảo, tương phản thật sự quá lớn, từ trong Địa Ngục bị hành hạ không ngừng, hắn đi tới Thiên Đường cực lạc.

"An Lâm tiểu hữu, tôi nhớ là cậu có một cái tài, cậu mau nằm vào trong quan tài để chữa thương đi." Thiên Đế nói với vẻ mặt ân cần.

Nữ Đế cứ thế ôm hắn chậm rãi rớt xuống mặt đất.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã, lấy quan tài ra từ trong nhẫn không gian.

"Trời ạ, sao cậu lại đột nhiên phát nổ thế hả?"

An Lâm không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng nằm ở trong ngực Nữ Đế.

Thời gian như con sông chảy xiết, không ngừng trôi qua giữa bầu trời mênh mông.

Theo tiếng bàn quay chuyển động.

Điểm sáng hội tụ, thân thể yểu điệu thon dài, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ, mái tóc dài kim sắc như thác nước, thần hoàn tản ra uy nghiêm chí tôn...

Con ngươi của hắn thoáng co lại, ngay cả tim đập cũng chậm nửa nhịp, cái giọng nói tựa như bóng đè kia, lần nữa vang lên.

Khuôn mặt An Lâm lại càng tuyệt vọng, thân thể mới khôi phục, giống như lại râm ran đau đớn rồi.

Hắn mở nắp quan tài ra, đang muốn nằm vào trong đó thì bất chợt, thấy phía trước có hào quang kim sắc đang lóe lên.

Thiên Thần Thời Gian xuất hiện ở trước mặt mọi người một lần nữa, đôi con ngươi kim sắc nhìn chằm chằm An Lâm, cứ tựa như là có thâm cừu đại hận không thể điều giải, trong nỗi tức giận hình như lại thêm mấy phần cảnh giác.

Với tình trạng thân thể hiện tại của hắn, đừng nói là lại dùng Thiên Đạo Nhất Chỉ một lần nữa, coi như là quyền pháp bình thường nhất, hắn cũng dùng không nổi, hoàn toàn chính là trạng thái chờ chết!

Thiên Đạo Nhất Chỉ mà vẫn không diệt được cô ta, vậy thì phải là cái loại lực lượng gì, mới có thể giết hết đối phương?

"Bày Quay Thời Gian."

Thiên Thần Thời Gian tái hiện thế gian!

Cái phỏng đoán khủng khiếp nhất kia, rốt cuộc vẫn thành sự thật rồi.

Gần như tất cả mọi người đều quên hô hấp khi thấy một màn như vậy!

Điểm sáng hội tụ.

Chẳng biết tại sao, trong lòng các cô đột nhiên có một cái phỏng đoán rất kinh khủng.

Tất cả mọi người đều nhìn nơi điểm sáng hội tụ, thoáng chốc khẩn trương đến độ quên cả hô hấp.

Hơi thở đặc biệt khuếch tán ra khắp thiên địa.

"Răng rắc..."

Âm thanh rạn nứt đột nhiên truyền đến.

Thần hoàn trên đầu cô lại nứt thêm rồi...

Trên thần hoàn có thêm hai vết nứt, cùng với cái vết nứt trước đó, bây giờ có tổng cộng ba cái vết nứt xuất hiện ở trên thần hoàn.

An Lâm không biết ba cái vết nứt xuất hiện ở trên thần hoàn, thì sẽ tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với Thiên Thần Thời Gian, nhưng hắn biết, loại kết quả này, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với hắn...

"Sao thần hoàn của ta lại nứt ra nữa rồi?" Hai tay của Thiên Thần Thời Gian có phần run rẩy, khẽ vuốt ve chiếc thần hoàn ở trên đầu của mình, mặt lộ vẻ bi thống khiếp sợ.

Một câu kia của Thiên Thần Thời Gian, khiến An Lâm có một loại cảm giác không khỏe.

"Các ngươi đều phải chết... không thể tha thứ, ta muốn hành hạ các ngươi cả ngàn vạn năm!!!" Tuyết Nữ Kim Sắc hét lớn một tiếng, thần hoàn trên đầu tỏa ra hào quang rực rỡ, chói mắt như mặt trời, đồng thời dùng một tay nắm chặt hư không.

Một cột sáng kim sắc, từ vòm trời rơi thẳng xuống mặt đất, hội tụ ở trong tay của cô.

An Lâm cố gắng mở mắt ra, thấy một cô gái mặc áo xanh có dung mạo tươi đẹp tuyệt tục, đang ân cần nhìn mình, đôi tay ngọc ngà ấm áp còn dán chặt lấy mặt của mình.

"An Lâm... An Lâm..."

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi dịu dàng.

Một mảnh tĩnh lặng và hắc ám.

Hai cái đồng tử của Thiên Thần Thời Gian lóe lên, ý thức đi xuống, tiến vào trong biển thời gian.

"Đến đây đi, bây giờ bắt đầu vòng luân hồi thứ nhất!"

"Lập tức phải chết ở chỗ này sao?" Mộng Chi thì thào lên tiếng.

An Lâm có phần tuyệt vọng nói: "Không, chúng ta sẽ không chết, không phải cô ta đã nói rồi sao, muốn nhốt chúng ta ở trong thời gian của cô ta, thừa nhận hành hạ và luyện hóa mãi mãi."

An Lâm không hề hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Thiên Thần Thời Gian, lúc trước cô ta nói muốn chém An Lâm ba vạn kiếm, một kiếm một trăm vết thương, sau đó, cô ta thật sự làm như vậy...

Ầm!

Cột sáng nện xuống, nuốt sống An Lâm, Thiên Đế, cùng với mấy trăm vạn Tuyết Nữ.

Đợi tia sáng tan hết, trong thiên địa chỉ còn lại một mình Thiên Thần Thời Gian đứng ở hư không.

Phía dưới là một mảnh trống rỗng, im ắng, không có bất kỳ sinh linh nào.

Thiên Thần Thời Gian tươi cười, thống khoái khi báo được đại thù: "Rốt cuộc... Rốt cuộc cũng có thể hủy diệt hết cái lũ dám đắc tội ta, các ngươi hãy thưởng thức thống khổ đáng sợ nhất thế gian này đi..."

"Thiên Niên kiếm của ta ẩn chứa lực lượng thời gian vô hạn, sẽ tạo thành cái chết luân hồi, đủ để cho tất cả sinh linh hãm sâu trong mỗi thời gian khác nhau, không ngừng tuần hoàn!"

Bất kể là Thiên Đế, hay là một đám cường giả tuyết nữ, khi nhìn thấy cột sáng thông thiên rơi xuống từ vòm trời kia, trong lòng đều sinh ra một loại cảm giác khó có thể tránh né.

Nó là cột sáng, đồng thời cũng là lợi kiếm, có sự sắc bén khó mà áp chế.

"Cho các ngươi vĩnh viễn bị nhốt trong thời gian của ta, bị hành hạ và luyện hóa mãi mãi, như thế mới có thể giảm bớt mối hận thần hoàn rạn nứt của ta!"

Tuyết Nữ Kim Sắc vừa động cổ tay, cột sáng kim sắc từ trên trời giáng xuống, kéo dài qua vô số nơi, khắp nơi trên mặt đất, đều ở trong phạm vi cột sáng kim sắc chiếu rọi.

"Thiên Niên kiếm!"

Thiên Thần Thời Gian nắm cột sáng kia, giống như nắm một cái cột trụ trời, chống lấy vòm trời, phóng ra hơi thở vĩnh hằng mãi mãi bất diệt.

"Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, thân thể tốt hơn chút nào chưa?" Cô gái nhoẻn miệng cười, động lòng đến cực điểm.

"Tiểu Lan!" An Lâm bật dậy bổ nhào tới, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô gái trước mặt.

"Ai nha, bây giờ thân thể anh vẫn còn vết thương, anh nghỉ ngơi trước đi." Hứa Tiểu Lan thoáng giãy giụa.

Đúng là An Lâm cảm giác thân thể rất suy yếu, hắn lập tức buông tay, đồng thời vẻ mặt có phần mờ mịt: "Anh... tại sao anh lại ở chỗ này, tại sao anh lại trở về rồi?"

Không phải là hắn đang chiến đấu với Thiên Thần Thời Gian ư, sao tỉnh lại, đã ở trong phòng của Hứa Tiểu Lan rồi? Hắn cảm giác hoàn cảnh xung quanh rất chân thật, không giống như là nằm mơ.

"Là Thiên Đế cứu anh đấy."

Hứa Tiểu Lan bưng tới một chén thuốc, cười nói: "Nào, An Lâm, tới giờ uống thuốc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận