Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1308: Tứ Cửu tiên tông trở thành người thắng lớn nhất

Ngay lúc An Lâm bỏ cây bàn đào vào trong nhẫn không gian.

Từ trên bầu trời, lập tức truyền xuống một giọng nói to rõ.

"Lúc này, cả chín gốc bàn đào đều đã có chủ."

"Tất cả người dự thi chuẩn bị truyền tống ra ngoài."

Giọng nói to rõ này truyền khắp toàn bộ thế giới.

Lam Tiểu Nghê còn đang rảo bước trong rừng hoa đào, nghe giọng nói nọ, mặt hiện lên chút tiếc nuối: "Tiếc quá đi, tôi còn muốn cướp một cây bàn nào cơ mà."

Ở nơi nào đó của rừng hoa đào.

Thánh hỏa và sấm sét vang lên rung trời, ánh sáng vàng và Phật âm vang lên không ngớt, sóng năng lượng va chạm đã làm mặt đất và mớ cây đào chung quanh bị xé nát.

Sức mạnh không gian thổi quét chung quanh, chỉ nháy mắt, mọi người đã trở về đại điện Vòm Trời.

"Tứ Cửu tiên tông quá giỏi!"

Không lâu sau, lá chắn vàng bảo vệ bao phủ hết thảy mọi người bên trong thế giới này.

"Chúc mừng tông chủ An Lâm!"

"A di đà phật, nữ thí chủ, giờ chúng ta đánh nhau tiếp cũng không có ý nghĩa gì, dừng tay ở đây thôi." Một Bồ Tát toả ra ánh sáng Phật đầy trí tuệ, chậm rãi nói.

Hoạt động giành bàn đào lần này, Tứ Cửu tiên tông đã trở thành thế lực nổi bật nhất, vì thế hầu hết các đại năng thăm dự đều bước lại chúc mừng.

Khi giọng nói vừa vang lên một cô gái và một Bồ Tát mặt mũi hiền lạnh lập tức tách ra.

"Nhiều bàn đào như vậy, có phải trù thần An Lâm sẽ chuẩn bị mấy món ăn đặc sắc làm từ bàn đào không?"

Ông ta chính là siêu cấp đại năng kì Hợp Đạo của Phật Quốc, Bồ Tát Đại Thế Chí.

Hứa Tiểu Lan cầm kiếm Thắng Tà trong tay, liếc nhìn lên không trung, bất ngờ tự nhủ: "Kết thúc nhanh vậy à?"

"Vương giả đã trở về."

Tiểu Lan còn chưa hiểu ra sao thì nghe được mọi người bàn tán xôn xao, sau khi biết đội ngũ của Tứ Cửu tiên tông giành được ba cây bàn đào cuối cùng, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.

Tiểu Tà cũng nhảy vào trong kiếm Thắng Tà của An Lâm.

Cô vươn tay ra kéo tay An Lam, cười hỏi: "An Lâm, sao anh có thể tuyệt vời tới thế nhỉ? Em muốn ăn ba trái bàn đào luôn!"

Đại biểu của các thế lực, liên tục bước lại chúc mừng Tứ Cửu tiên tông.

Thậm chí có đại năng, còn đưa ra ý muốn ôm thử kiếm linh Tiểu Tà, chuyện này bị An Lâm thẳng thừng từ chối, Tiểu Tà là người ai muốn ôm cũng được à?

Lam Tiểu Nghê cười nhìn An Lâm: "Gì chứ, hoá ra là An Lâm lão đại giành được ba cây bàn đào đó, vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa."

Còn có mấy cô tiên nữ trên Thiên Đình ửng hồng, mắt đầy hâm mộ hướng tới.

Chín cây bàn đào, Tứ Cửu tiên tông đã lấy hết năm cây, điện Sáng Thế lấy được một cây, Vạn Linh tiên tông lấy được một cây, Xuân Thần Thụ Giới và Mị Ảnh Cuồng Tộc đều được một cây.

Hứa Tiểu Lan còn chưa kịp chửi ra, đã nghe An Lâm nói tiếp: "Ba trái thì làm sao đủ? Ba mươi trái mới đủ chứ!"

"Tứ Cửu tiên tông chúng tôi là một tông môn chú ý việc phát triển hài hoà, mọi việc đều lấy trung dung và khiêm tốn làm trọng, giờ cả vườn xuân sắc, mười dặm hoa đào, ngàn gốc bàn đào, chúng tôi chỉ cần một nữa!"

"Không được!" An Lâm từ chối thẳng thừng.

An Lâm đúng là mạnh miệng quá

Ngũ Đế của Thiên Đình cũng hết hồn, đại diện các thế lực cũng hết hồn, mấy người bạn nhỏ của Tứ Cửu tiên tông cũng hết hồn!

Hắn vừa nói xong, toàn trường im thin thít.

Các đại năng đang vây chung quanh nghe mà chân run lên, đúng là tổng tài bá đạo có khác!!

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tứ Cửu tiên tông đã trở thành người thắng lớn nhất trong hoạt động lần này

An Lâm nghe Thiên Đế nói nối, ngẩn người ra một lúc, hắn đâu có nghe nói gì về chuyện này.

Nhưng hắn cũng không luống cuống gì lắm, trực tiếp đứng dậy, hắng giọng một tiếng, nói.

Nếu đạo lữ của các nàng cũng khí phách như An Lâm thì tốt biết mấy.

Thiên Đế đứng ở vị trí chủ tịch, vui cười nói: "Tứ Cửu tiên tông đã trở thành người thắng lớn nhất trong hoạt động cướp bàn đào lần này, giờ xin mời An Lâm tông chủ lên nói vài câu."

Từ người của Tứ Cửu tiên tông, đến các tuyển thủ ăn dưa đều xú lại ôm đám công thần, vui vẻ hoan hô.

Những buồn bực lúc trước trong lòng công chúa nhân ngư vào lúc này đã hoá thành hư không.

Còn mẹ nó trung dung khiêm tốn nữa chứ.

Lời này của hắn, có khác nào là bảo chỉ một Tứ Cửu tiên tông của hắn đã có thể chia đôi thiên hạ với chín mươi chín thế lực hạng nhất trên đại lục Thái Sơ này!!

Quá ngông cuồng! Ngông cuồng tới không coi ai ra gì!!

Nhưng chẳng biết tại sao, hầu hết các đại năng và cường giả, đều chỉ hết hồn và ngạc nhiên, chứ rất ít người phản cảm. Họ chỉ biết tỏ ra hâm mộ hoặc thưởng thức nhìn thanh niên mặc áo trắng thanh thoát kia.

Không có đủ sức mạnh để ngông cuồng gọi là không biết trời cao đất rộng, cuồng vọng tự đại.

Nhưng một khi có đủ sức mạnh để ngông cuồng, thì đó gọi là chí khí ngút trời, bộc lộ tài năng, ngạo khí vô song.

An Lâm và Tứ Cửu tiên tông, trong đại hội đoạt bàn đào lần này, đã đoạt được hơn phân nữa số bàn đào, quả thật có tư cách lên đài nói câu này. Bởi vì nếu truy cùng đuổi tận thì những gì hắn nói không hề sai!

Rất nhiều thiên tài đứng đầu lớp trẻ, đã không nhịn được lớn tiếng khen ngợi vỗ tay ủng hộ.

Từ nay về sau họ đã có một tấm gương mới để noi theo, đó là thanh niên ngạo khí vô song này! Một ngày nào đó họ cũng có thể đứng giữa đại điện Vòm Trời, nói ra những lời khí phách như vậy, những lời này đã vực dậy tinh thần họ!!

Mọi người đồng loạt trả lời: "Là Tiểu Tà!!"

An Lâm cười, ưỡn ngực tự hào, nói tiếp: "Vậy mọi người nói thử xem, hoạt động giành bàn đào lần này, ai là người có công lớn nhất?!"

Mọi người đều gật đầu, không có ai phản đối.

"Được rồi, chuyện đó không phải một ngày là xong, xin nhờ chị Bạch cố gắng." An Lâm vỗ tay, lòng đầy chờ mong nói: "Chúng ta bàn chuyện chia bàn đào thế nào trước nhé, chia theo công sức bỏ ra thì sao?"

"Vậy có nghĩa là, sau này chúng ta không cần lên Thiên Đình cũng ăn được bàn đào à? Gâu!" Đại Bạch vui vẻ la lên, nước miếng trong suốt chảy ra khỏi khoé miệng của nó.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại càng thêm vui vẻ!

Đối mặt một một kẻ đã giành được năm cây bàn đào, bà còn nói được gì nữa đây? Chẳng lẽ mắng hắn là rác rưởi, còn bốn gốc bàn nào nữa cũng không lấy được à?

Bà ta vừa nói xong lời này, vậy khác nào đang tự dìm hàng Thiên Kiếm tông và chồng của mình.

Lâm Quân nhìn An Lâm vô cùng thoải mái nói xong những lời nọ, nhịn không được cười nói: "Thật đúng là, An Lâm, cậu làm màu còn làm màu lên tận trời thế à."

Lại nói, sau khi An Lâm ngồi xuống lại, hắn bắt đầu lo tới chuyện chia bàn đào.

"Ngoại trừ chia cho Hồng Đấu ba mươi quả bàn đào, thì chúng ta tổng cộng còn bốn trăm bảy mươi quả nữa!" Hai mắt An Lâm loé sáng nói.

Hắn vừa hỏi, đã thấy nhịp thở của mọi người lập tức thay đổi.

Những kẻ tham dự tiệc bàn đào như họ chỉ được chia có ba trái.

Hiện giờ, lại có thêm bốn trăm bảy mươi trái nữa đặt ở trước mặt đám người của Tứ Cửu tiên tông!!

"Năm cây bàn đào đó kỳ thật cũng là một thu hoạch rất lớn đấy." Bạch Lăng cười nói, "Bàn đào mặc dù là đặc sản của Thiên Đình, phải trồng trong vườn bàn đào trên không trung mới có thể sai trái. Nhưng chưa chắc chúng ta không thể dùng khoa học kỹ thuật hiện đại bắt chước hoàn cảnh của Thiên Đình, trồng ra những gốc bàn đào không hề kém gì."

Chu San thì lộ ra sắc mặt tiều tuỵ, cảm xúc có thể nói là thấp tới cực điểm, những lời nói khó nghe ứ nghẹn lại trong miệng, không cách nào phun ra được cả.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, tại sao ánh sáng hắn toả ra lại chói mắt tới mức này?

Liễu Minh Hiên nhìn thanh niên trở thành tiêu điểm toàn trường, vô cùng chói mắt nọ, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp khôn kể, chói mắt không thôi nam tử, trong lòng phức tạp khôn kể.

Chuyện làm màu thế này, hắn làm vô cùng sung sướng.

An Lâm cũng vỗ tay, cười khom người chào các đại năng, sau đó về chỗ ngồi xuống.

Các đại năng cũng vỗ tay theo, tiếng hoan hô chúc mừng vang vọng toàn trường.

An Lâm: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận