Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1217: Cuối cùng thì sự thật cũng được vạch trần

Hoàng Phủ Văn không lưu dấu vết mà liếc mắt nhìn về phía An Lâm một cái, phát hiện An Lâm vẫn chưa rời đi, lúc này mới hơi thả lỏng một hơi, tiếp tục đưa mắt nhìn sang Đoạn Phi Dương.

Đoạn Phi Dương lạnh lùng cười nói: "Biết tôi là ai không? Tôi chính là thiếu tông chủ của Thần Vũ tông, ngươi lại dám có ý đồ xấu với ta, thật sự chán sống rồi hả?"

Hoàng Phủ Văn tỏ vẻ khinh thường: "Cái Thần Vũ tông chó má gì, rất lợi hại phải không? Ngay cả Tứ Cửu tiên tông ta cũng không sợ, còn sợ một cái tông môn xưng vương xưng bá một châu ư? Hoàng Phủ Văn ta không sợ nhất chính là những tên rác rưởi ỷ thế hiếp người như các người!"

Mặt mũi An Lâm ngẩn ra, chửi bới nhau thì cứ chửi bới đi, sao còn kéo cả Tứ Cửu tiên tông ta vào?

Hơn nữa những lời này, nghe rất ngông nghênh đấy...

"Ha ha ha ha... ngông cuồng thật đấy! Một tên tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, lại dám chửi một cường giả Hóa Thần đỉnh phong như ta đây là rác rưởi? Thật sự là không biết trời cao đất rộng mà..."

"Ngươi sẽ không cho là mình có thể giết chết hai tên rác rưởi cảnh giới Hóa Thần, là cũng sẽ giết được ta rất dễ dàng đấy chứ? Chỉ sợ rằng ngươi còn không biết, giữa chúng ta chênh lệch lớn đến mức nào đâu nhỉ? Đối với ta mà nói, ngươi chính là một con kiến hôi!"

Đoạn Phi Dương vừa nói, khí thế thuộc về Hóa Thần đỉnh phong ầm ầm bộc phát ra, kinh người đến cực điểm.

Hoàng Phủ Văn lấy tay bổ tới, ở trên hư không kéo ra một đường vòng cung đen nhánh khủng khiếp.

Con dao của Hoàng Phủ Văn va chạm với quả đấm của Đoạn Phi Dương.

Lúc này, Hoàng Phủ Văn đã nhào tới, hai tay hắn làm đao, lực lượng trong cơ thể hội tụ ở hai tay, U Minh khí ngưng tụ cao độ, khiến cho hai tay tựa như một thanh hắc đao sắc bén đến mức có thể cắt rách hồn phách, phóng ra dao động kinh người.

Ầm!

Đoạn Phi Dương chớp chớp hai mắt: "Cái quái gì vậy?"

"A...!" Đoạn Phi Dương kêu thảm một tiếng, thân hình rụt lùi về phía sau.

Lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Văn bay lên: "Còn chưa từng có ai có thể lên tiếng sỉ nhục Hoàng Phủ Văn ta mà vẫn có thể sống sót trở về..."

Năng lượng bùng nổ, lật tung cả phạm vi một ngàn thước.

Ầm!

"Đoạn Phi Dương!" Hoàng Phủ Văn chỉ vào Đoạn Phi Dương, lời lẽ chính đáng quát to: " Ở trong một lần chiến đấu, một gã đệ tử Thần Vũ tông Các ngươi, đã giết chết ba người phàm vô tội, ta đây sẽ phải thay bọn họ báo thù. Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn, đi chết đi!"

Đoạn Phi Dương đã sớm rồi món linh khí cao cấp ở trên tay, sắc mặt hắn không đổi, nắm chặt hai đấm, một quyền đánh thẳng về phái Hoàng Phủ Văn!

Hoàng Phủ Văn thừa thắng xông lên, hai tay như đao không ngừng chém về phía Đoạn Phi Dương.

U Minh Thiên Tàn Phá!

Đoạn Phi Dương vừa khai chiến lập tức hoàn toàn rơi vào thế yếu, lực lượng của Hoàng Phủ Văn mãnh mẽ, thuật pháp quỷ dị khó lường, đều làm hắn khó có thể chống đỡ nổi...

Nắm đấm của Đoạn Phi Dương đột nhiên phát vang âm thanh, tay còn bắn ra vô số tia máu.

Hắn không tài nào nghĩ tới, một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, lại có thể thi triển thuật pháp kinh khủng như thế!

Một cái ký hiệu màu lam bắn ra từ trong tấm bùa, gợn sóng năng lượng khuếch tán, lực lượng trói buộc khủng khiếp như đóng băng trời đất, muốn ngưng tụ luôn cả không gian phía trước.

"Đừng nghĩ trốn!" Hoàng Phủ Văn thấy Đoạn Phi Dương muốn chạy trốn, lập tức ném ra rồi một tám bùa, đó là tấm bùa mà hắn lấy được ở trong một di tích, có lực lượng trói buộc rất mạnh.

"Thần Vũ tông? Ha hả, tông môn kia thì có cái khỉ gió gì! Sớm muộn gì cũng có một ngày Hoàng Phủ Văn ta sẽ đạp bằng Thần Vũ tông!" Hoàng Phủ Văn lạnh lùng cười nói, hai tay vô tình rơi xuống.

An Lâm thấy vậy có phần nghi ngờ, tại sao Đoạn Phi Dương vẫn chưa bạo thể giết chết Hoàng Phủ Văn luôn đi? Chuyện cho tới bây giờ, còn muốn ẩn dấu thực lực?

Thiếu tông chủ của Thần Vũ tông cứ thế mất mạng.

"Rõ ràng tư chất và thuật pháp của ta đều là đứng đầu, vì sao ngươi lại mạnh như vậy?" Đoạn Phi Dương càng đánh càng hãi hùng, lập tức ngưng tụ ra đôi cánh ánh sáng màu trắng ở phía sau lưng, hiển nhiên là muốn rút lui.

An Lâm thì thấy mà trợn tròn mắt.

"Đoạn Phi Dương ngang ngược hống hách, hãm hại phụ nữ đàng hoàng, coi những tu sĩ cấp thấp khác như con kiến hôi, kết cục này là hắn đáng phải chịu, tôi cũng coi như là thay trời hành đạo!" Hoàng Phủ Văn trần thuật hành vi giết chết thiếu tông chủ của mình, bày ra vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Hoàng Phủ Văn cực kỳ thuần thục mà đem lấy đi di vật của thiếu tông chủ, trên mặt hiện lên nụ cười.

Đoạn Phi Dương mở rộng đôi cánh ánh sáng, bỏ chạy về phía xa, tốc độ đã đạt đến cực hạn của cảnh giới Hóa Thần!

Phụt!

Máu tươi vẩy ra.

Đoạn Phi Dương bị Hoàng Phủ Văn chém đôi thành hai nửa, sinh mệnh chấm dứt.

Oong...

"Không... Ngươi không thể giết ta, một khi ta chết rồi, Thần Vũ tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Đoạn Phi Dương la lớn.

Lúc này, Hoàng Phủ Văn đã vọt tới trước mặt của hắn, con dao màu đen vô tình rơi xuống.

Đoạn Phi Dương kinh hãi phát hiện ra thân thể của mình bị ngưng đọng lại.

Không phải là Đoạn Phi Dương có thể tăng lên tới cảnh giới Phản Hư trong thời gian ngắn ư? Làm sao lại chết như vậy?

Chuyện này quá khó hiểu!

Vốn dĩ là hắn đã mài đao soàn soạt, chuẩn bị một cuộc đại chiến với tên boss này, kết quả mẹ nó, còn chưa khai chiến, hắn đã bị một người tên là Hoàng Phủ Văn giết chết?

Hoàng Phủ Văn đưa mắt nhìn sang sương trắng trên hư không: "Đừng lẩn trốn nữa, ta biết ngươi ở chỗ này."

An Lâm thầm kinh ngạc.

Hóa Vụ Tiên Hành của hắn ngay cả Đoạn Phi Dương cũng không đoán được, lại bị một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ nhận ra?

An Lâm bắt đầu hiện ra nguyên hình, có chút tán thưởng nói: "Thật sự không nghĩ tới, ngươi lại có thể nhìn thấy ta, cũng là ta xem nhẹ ngươi."

Hoàng Phủ Văn khẽ cong khóe miệng lên, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳng: "Ta có Minh Vương Chân Nhãn, có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, hiển nhiên cũng có thể đoán được thuật pháp bí mật của ngươi... Ngươi rất mạnh, mặc dù ngươi và Đoạn Phi Dương đều là Hóa Thần đỉnh phong, nhưng cảm giác nguy hiểm mà ngươi khiến ta cảm nhận được, nhưng vượt xa Đoạn Phi Dương..."

Mặc dù nói như thế, nhưng trên mặt Hoàng Phủ Văn vẫn không có chút vẻ khẩn trương nào.

Mặt Hoàng Phủ Văn bị đánh bẹp, lực lượng này khiến hàm răng và sống mũi hắn vỡ vụn.

Năng lượng kim sắc gây ra chấn động đến mấy ngàn thước!

Một tiếng nổ rung trời phát ra.

Ầm!

Tốc độ thật sự quá là nhanh, căn bản là hắn không cách nào tránh né!

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cái quả đấm kim sắc ẩn chứa uy năng cực kì khủng bố, đã vọt tới trước mặt của hắn, sau đó rơi xuống!

"Người thuận ta thì sống, người nghịch ta thì chết! Ta là cường giả cuối cùng sẽ đi lên đỉnh cao, nếu ngươi không biết tốt xấu, ta đây cũng không cần phải khách sáo đối với ngươi." Hoàng Phủ Văn đi từng bước về phía An Lâm, hơi thở càng kinh khủng hơn, nói với giọng điệu lạnh lùng.

An Lâm thì lại giật mình đứng thẳng tại chỗ.

Thì ra là như vậy... Có thể lấy thực lực Hóa Thần trung kỳ đánh bại Đoạn Phi Dương, có thể phát hiện ra mình, hướng mục tiêu định vị của Bạch Lăng cũng di chuyển về phía Nam...

Phù hợp, hết thảy đều phù hợp!

Mẹ kiếp, lúc trước hiểu lầm lớn, may là Hoàng Phủ Văn tự mình nói ra!

"Bị ta làm cho sợ đến mức đi không nổi nữa hả? Hiện tại ngươi có hối hận thì cũng đã muộn rồi, là con kiến hôi thì nên ngoan ngoãn bò dưới đất, lại cứ muốn cướp đồ với ta, ngươi là muốn chết đây mà." Hoàng Phủ Văn cười lạnh một tiếng, hai tay như đao chém về phía An Lâm!

Vụt!

Trong nháy mắt, An Lâm biến mất ngay tại chỗ.

Con ngươi Hoàng Phủ Văn co rụt lại.

"Lần trước cũng thế, rõ ràng là Hoàng Phủ Văn ta lấy đi quặng U Minh Chân Nguyên bằng bản lĩnh của mình, nhưng luôn luôn có người không biết sống chết muốn cướp lấy đồ của ta... Ngươi bây giờ cũng thế, rõ ràng là đồ của ta, vì sao ngươi vẫn không hiểu ra hả..."

Thái độ của hắn rất rõ ràng rồi, nhìn Hoàng Phủ Văn với ánh mắt như nhìn thằng ngốc.

Khóe miệng An Lâm co quắp một trận: "Bệnh thần kinh hả?"

"Ngươi không nên muốn thứ mà Hoàng Phủ Văn ta muốn, biết không?" Hai tay Hoàng Phủ Văn lại có lực lượng U Minh quấn quanh, hơi thở ầm ầm tăng vọt.

An Lâm kinh ngạc: "Thứ ta dùng tiền mua tới, sao lại thành cướp của ngươi rồi?"

Hắn khẽ cười nói: "Nhưng đáng tiếc, người ngươi gặp phải chính là ta, ở trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một con kiến hơi to một chút mà thôi. Ta không thích lạm sát kẻ vô tội, ngươi cướp đồ của ta, biết điều thì mau giao nó ra đây, sau đó cút đi, ta đây sẽ tha cho ngươi khỏi phải chết!"

"Phụt!" Hắn phun ra ngoài một ngụm máu to, cả người bị đánh bay ra hơn một ngàn mét, như giẻ lau rơi xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận