Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1224: Chờ đợi vô tận

Thật ra màn múa lúc nãy của cô gái mặc váy đỏ rất đẹp.

Nhưng lúc này không phải Tôn Vũ Lạc nên hét lên "Quỷ" sau đó dùng một kiếm chém chết nữ quỷ hay sao? Sao giờ lại vui vẻ nói chuyện phiếm thế này?

Tôn Vũ Lạc hiển nhiên là một kẻ bị sắc đẹp chi phối, sợ quỷ hay không sợ quỷ đều là giả dối, sợ xấu mới là thật! Rõ ràng An Lâm đã nhìn lầm Tôn Vũ Lạc!

Cô gái mặc váy đỏ cười quyến rũ, nói: "Công tử có đồng ý xem tôi múa một điệu nữa không?"

Tôn Vũ Lạc đang định trả lời thì An Lâm bỗng nói xen vào: "Này cô gái, cô không phải nên nhảy múa ở phường múa sao? Sao lại chạy lên trên tường múa chứ?"

Đại Bạch liếc cô gái váy đỏ một cái, nghĩ thầm sao An ca lại tình cảm như thế, đây là đang chọc ghẹo cô gái này sao? Nói ra mấy lời này để làm gì?

Nếu cô gái này xinh đẹp thì đừng nói là trên tường, cho dù là múa ở trên ngôi mộ cũng sẽ có dáng vẻ động lòng người như vậy thôi, vậy thì cần gì phải hỏi?

Nhưng không ngờ cô gái váy đỏ nghe vậy thì giật mình đứng im.

Mặt An Lâm và Đại Bạch đầy vạch đen: "Cảm động ở chỗ nào?"

"Tôn Vũ Lạc, giúp cô ấy giải thoát đi." An Lâm thở dài, nói.

"Tôi đứng trên tường để chờ hắn trở về. Tôi nhảy múa ở đây để hắn có thể nhìn thấy tôi... Tôi múa thế này có thu hút được hắn không? Hắn sẽ vì điệu múa của tôi mà quay về tìm tôi chứ?"

Còn cô gái trên tường thành kia cũng đã qua đời rất lâu... Bây giờ chỉ còn lại chút tàn hồn mang theo sự cố chấp mãnh liệt mà ngày qua ngày chờ đợi.

"Đúng rồi, người kia... Hắn nói sau khi cuộc chiến với Thần Minh Đạo tông kết thúc sẽ trở về cưới tôi..."

"Ăc..." Mặt Tôn Vũ Lạc đỏ bừng, không biết phải nói gì tiếp.

"Tôi... Sao tôi lại múa trên tường?"

Sắc mặt Tôn Vũ Lạc thay đổi: "Giải thoát? Tại sao chứ, cô ấy thật đáng thương! Chúng ta không phải nên thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy, làm lễ cầu siêu cho cô ấy hay sao?"

Cô gái bước đi nhẹ nhàng, cánh tay áo lay động, đôi mắt làm động lòng người nhìn bầu trời xa xăm.

Cô thì thầm tự hỏi, đôi mắt u ám bỗng sáng ngời.

Vị hôn phu mà cô gái nhắc đến chắc chắn sẽ không trở về, bây giờ cách thời đại Thần Minh Đạo tông đã mấy vạn năm, cho dù hắn không chết trận thì cũng sẽ chết già, làm phân cho đất.

Trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, đặt trên cổ trắng như tuyết của cô gái.

Trên mặt Tôn Vũ Lạc đầy nước mắt nước mũi, nói: "Thật là cảm động!"

Cô gái váy đỏ ngơ ngác nhìn Tôn Vũ Lạc, trong mắt pha lẫn đau thương, hoang mang, phẫn nộ,... đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Công tử muốn giết tôi sao?"

"Thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy sao?" An Lâm đảo mắt, nói: "Ví dụ như cậu thay thế vị hôn phu của cô ấy, cùng cô ấy viết tiếp chuyện tình người quỷ còn dang dở?"

Giết!

Tôn Vũ Lạc khó tin nhìn ngực, ở đó tay áo màu đỏ đã biến thành trường mâu xuyên qua ngực của cậu.

"Ha ha..."

"Ha ha..." Vẻ mặt xinh đẹp của cô gái váy đỏ trở nên dữ tợn: "Không ai có thể ngăn cản tôi chờ hắn trở về, ai cũng không thể! Cậu muốn giết tôi vậy thì cậu đi chết đi!"

Mắt cô gái váy đỏ chảy xuống hai dòng nước mắt, lắc đầu liên tục: "Tôi không tin, hắn nói sẽ trở về thì nhất định hắn sẽ về... Tôi đã chờ lâu như vậy, bây giờ tôi có thể làm gì..."

"An Lâm Kiếm Tiên đã nói vậy thì chắc chắn đúng." Tôn Vũ Lạc phun ra máu, nói.

Tay cầm kiếm của Tôn Vũ Lạc run lên: "Cô chết rồi, vị hôn phu của cô cũng đã chết, cô không nên ở lại thế giới này nữa!"

Tay áo cô gái váy đỏ dần trở lại hình dáng ban đầu, trên mặt lộ ra nụ cười giải thoát, đôi mắt đẹp nhìn An Lâm: "Thật vậy sao, hắn thật sự đang ở một nơi khác đợi tôi sao? Đã lâu vậy rồi, nếu... Hắn quên tôi thì tôi phải làm sao bây giờ?"

Kiếm Thắng Tà phát ra kiếm quang màu đen, đánh liên tục vào linh hồn của cô gái váy đỏ.

Mặt An Lâm đầy vạch đen, tức giận nói: "Cậu không cần nịnh nọt chuyên nghiệp vậy đâu!

Tôn Vũ Lạc còn muốn nói thêm thì từ ngực bỗng truyền đến cơn đau bị xé rách.

Đúng lúc này một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống.

"Phong kiếm!" An Lâm bỗng quay sang, kiếm Thắng Tà hóa thành bóng đen, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực cô gái váy đỏ: "Chúng tôi không giết cô vì cô đã chết rồi. Nếu đã chết rồi thì không nên ở lại thế giới này, có lẽ người cô đang chờ đang ở một nơi khác đợi cô."

"Thật... Thật vậy sao?" Hai mắt cô gái váy đỏ hơi dao động.

Máu tươi bắn tung tóe, nhiễm đỏ quần áo màu xanh.

"Cô..." Hai mắt Tôn Vũ Lạc trừng lớn nhìn cô gái váy đỏ, khóe miệng chảy ra máu tươi đỏ rực.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả họ cũng không kịp phản ứng!

"Tiểu Tôn!" An Lâm và Đại Bạch cùng hét lớn.

"Đúng vậy, hắn đang ở đó chờ cô. Lúc đó nếu hắn quên cô thì cô múa một điệu cho hắn xem hắn sẽ nhớ ra cô." An Lâm mỉm cười, nói.

Đây là lần đầu tiên hắn lừa gạt quỷ nhưng có vẻ khá suôn sẻ.

Nữ quỷ nghe vậy thì gật gật đầu, giống như đã suy nghĩ thông suốt, lui về phía sau vài bước, nâng tay áo đỏ lên, cô múa một điệu cuối cùng để vĩnh biệt thế giới này.

Dáng múa thướt tha, xinh đẹp, đủ để cả tòa thành kinh ngạc.

"Đẹp quá..." An Lâm và Đại Bạch xem đến ngây người.

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.

"Này... An Lâm Kiếm Tiên, tôi cảm thấy... Tôi cần cấp cứu một chút..."

Giọng nói đứt quãng, vô cùng đau đớn vang lên.

Lúc này An Lâm và Đại Bạch mới nhớ tới Tiểu Tôn cũng bị đâm vào tim!

Tôn Vũ Lạc kinh ngạc: "Có thể ngửi ra quỷ sao?"

Đại Bạch dùng mũi ngửi, nói: "Phía Đông Bắc!"

"Tiếp theo chúng ta đi về hướng nào?" Tôn Vũ Lạc hỏi.

May mắn họ có chuẩn bị la bàn nên không bị lạc hướng.

Mọi người ra khỏi thành, nhìn đất trời tối đen vô tận, hơi mờ mịt.

Tôn Vũ Lạc tránh né nhưng ánh mắt nhìn An Lâm vẫn nóng rực như trước.

"Hồng nhan đều là kẻ gây họa... Con người không nên bị vẻ bề ngoài lừa gạt..."

"Phụ nữ càng xinh đẹp, lòng dạ càng độc ác..."

Tôn Vũ Lạc bỗng thì thào.

An Lâm: "..."

Nếu có thể An Lâm thật sự muốn ném Tôn Vũ Lạc sang một bên để cậu tự sinh tự diệt.

May mắn cảnh giới của An Lâm cao thâm, công pháp siêu việt nên bây giờ mới cứu sống Tôn Vũ lạc được.

Tôn Vũ Lạc suýt nữa đã quỳ lạy An Lâm, vô cùng biết ơn nói: "An Lâm Kiếm Tiên, vô cùng cảm ơn ơn cứu mạng của anh, Tôn Vũ Lạc tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân..."

"Cút!"

An Lâm đá Tôn Vũ Lạc một cái.

Tôn Vũ Lạc lập tức im bặt, dùng ánh mắt như giống cái nhìn giống đực nhìn An Lâm.

"Tôi đang giúp cậu trị thương, nếu muốn sống thì lập tức ngừng than thở đi!" An Lâm tức giận nói.

"Đều nói quỷ có dáng vẻ xấu xa đáng sợ, thật không ngờ dáng vẻ của quỷ lại vừa đẹp... vừa đáng sợ..." Tôn Vũ Lạc phun máu tươi, vẻ mặt hối hận, mở miệng nói.

An Lâm lập tức dùng thần hồn kiểm tra tình trạng vết thương của Tôn Vũ Lạc, khá tốt, tuy trái tim rạn nứt nhưng có thể cứu được! Hắn lập tức thi triển công pháp Thanh Mộc Trường Sinh, liên tục chữa trị vết thương của Tôn Vũ Lạc.

"Tôi... Tôi cảm thấy tôi sắp chết rồi..." Tôn Vũ Lạc chảy nước mắt đầm đìa.

"Tiểu Tôn, cậu không sao chứ?" An Lâm chạy nhanh tới ôm chặt lấy Tôn Vũ Lạc đang chảy máu ròng ròng, ân cần hỏi han.

"Bên kia âm khí rất nặng, chúng ta có thể sẽ có phát hiện quan trọng, gâu!" Đại Bạch hưng phấn nói.

"Đi, theo hướng Đông Bắc."

An Lâm cũng cảm nhận được hơi thở không bình thường từ nơi đó, lập tức cưỡi chó tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận