Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1317: Một kiếm chém núi tuyết

Các học sinh chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi khu dạy học.

Nhưng nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể rút lui nhanh chóng trong thời gian ngắn chứ.

Chỉ sợ sau đó, chính là một cảnh tượng vô cùng đẫm máu và bi thảm.

Vương Tiện Ngư rên rỉ một tiếng, đánh về phía một ngọn núi tuyết lớn hơn trong đó.

Hai ngọn núi tuyết, hắn căn bản không thể ngăn lại toàn bộ, chỉ có thể dốc hết khả năng của mình.

Cá voi đánh về phía một ngọn núi tuyết, một ngọn núi tuyết khác cũng vô tình rơi xuống.

Các học sinh đang chạy khỏi khu dạy học thì phát hiện bầu trời đã bị một ngọn núi tuyết vô cùng lớn thay thế, giống như một lục địa cực lớn đè xuống bọn họ vậy, áp lực mênh mông to lớn, khiến các học sinh hít thở không thông.

Trong lòng của bọn họ đều dâng lên tuyệt vọng, núi tuyết lớn như vậy, bọn họ căn bản không thể trốn thoát.

"Bọn họ đang ngăn cản trước mặt chúng ta!"

Cho dù nói như vậy, không ít học sinh vốn đã tuyệt vọng, trong lòng vẫn dâng lên một bầu nhiệt huyết.

Hai người này là hai nhân vật cấp bậc truyền thuyết của trường học, hơn nữa chính là truyền thuyết còn sống.

"Núi tuyết bay đến, coi như là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng không đủ sức ngăn cản, bây giờ bọn họ là muốn đồng sinh cộng tử với chúng ta sao?"

Lúc này, hai hình bóng xuất hiện trên không trung khu dạy học, trực tiếp đập về phía núi tuyết.

Nhưng vì các học sinh, An Lâm và Hứa Tiểu Lan không chút do dự đứng lên phía trước, ngăn cản trước khu dạy học. Cứ như vậy, ngộ nhỡ ngăn cản thất bại, cơ hội chạy trốn của bọn họ cũng không còn, chỉ có thể chôn dưới núi tuyết cùng với các học sinh!

Vô số học sinh đã liều mạng, không ngừng phóng thích thuật pháp về phía núi tuyết bên trên, bọn họ có thể chết, nhưng không thể không giãy giụa mà chờ chết, bọn họ hi vọng mình có thể tạo ra kỳ tích.

Bóng lưng của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, giống như đốm lửa nhỏ chống đỡ tuyệt vọng của các học sinh, để bọn họ có thời gian chạy trốn, vẫn cảm thấy mình có thể sống.

Một người áo trắng như tuyết, một người áo xanh thướt tha.

Đáng tiếc thuật pháp của bọn họ ở trước mặt núi tuyết không hề có một chút tác dụng nào.

Có học sinh vừa cảm động vừa kích động hét lớn lên.

Mấy vạn giáo viên và học sinh nắm chặt tay, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía trời cao.

"Là học trưởng An Lâm và học tỷ Hứa Tiểu Lan!"

Hứa Tiểu Lan không một chút do dự vung kiếm, kiếm vừa ra liền vận dụng lực lượng mạnh mất.

Dùng thực lực của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, lúc đầu có thể né tránh được núi tuyết rơi xuống.

"Tin tưởng bọn họ đi, cho đến bây giờ học trưởng An Lâm chưa từng khiến người khác thất vọng!"

Thân thể mềm mại của Hứa Tiểu Lan hơi chao đảo một cái, sắc mặt hơi tái nhợt.

Cùng với va chạm kinh thiên động địa, đầu tiên mũi kiếm và núi tuyết đều ngừng lại, sau đó mũi kiếm giống như chạm phải lực lượng gì đó, bắt đầu tiêu tán sụp đổ.

Vô số học sinh bị cảnh tượng này làm cho chấn động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một kiếm này chém xuống, đạt đến cấp độ Phản Hư đỉnh phong!

"Thể tích quá lớn, không thể."

Mấy vạn học sinh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có thánh hỏa đốt trời, chân long gào thét, chu tước bay lên, uy năng vô cùng mạnh mẽ kèm theo thánh uy vô thượng, hóa thành mũi kiếm hơn vạn mét, chém xuống núi tuyết.

"Tà kiếm thuật, thức thứ chín, thức cuối cùng, Vĩnh Dạ!!!"

An Lâm không hề thất vọng, ngược lại giơ kiếm Thắng Tà trong tay lên, mặt không đổi sắc mà chém xuống.

"Được."

Ầm ầm!

Vương Tiện Ngư vừa phá tan một ngọn núi tuyết nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt thay đổi, vui vẻ nói: "Đây là... đây là lĩnh vực của thần kiếm hóa hình!!!"

Không sai, đây chính là sau khi Tiểu Tà thăng cấp thành thần khí, lĩnh ngộ được lĩnh vực của thần kiếm.

"Tiểu Tà, dùng Lăng Thiên Thắng Tà, khiến cho núi tuyết bị chôn vùi biến mất được không?"

Thế rơi của núi tuyết không hề giảm, vẫn nhanh chóng rơi xuống.

Chỉ có núi tuyết đang bay đến, cùng với bóng hình màu trắng chói mắt kia đang đối mặt với núi tuyết.

Trời đất bị bóng tối bao trùm, không có mặt trời, không có mặt đất, không có gì cả.

An Lâm thấy vậy cũng không lùi bước, nguyên khí khuếch tán, khí tức kéo đến cảnh giới Phản Hư, đồng thời kiếm Thắng Tà bộc phát thần quang hắc ám cuồn cuộn ngất trời.

Hắn vung tay chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay!

Bên trong lĩnh vực đen tối, một kiếm này dường như dung nhập vào lĩnh vực, khiến người khác không nhìn thấy được tung tích của nó. Nhưng không có cách nào che giấu, đó là kiếm ý khiến cho vạn vật thần phục, khiến chúng sinh trầm luân ngút trời, cùng với uy năng khiến Vương Tiện Ngư cũng cảm thấy khiếp sợ!

Đây là kiếm thuật mà kiếm Thắng Tà thăng cấp thành thần khí được kèm theo.

Tiểu Tà ở vực sâu Vạn Ác đã từng dùng, Nguyệt Dạ Chân Vương cướp đi kiếm Thắng Tà cũng từng dùng, Tiểu Tà đã sớm truyền toàn bộ chín chiêu này cho An Lâm.

An Lâm vừa mới bắt đầu chiến đấu, đã sử dụng một chiêu thức mạnh nhất!

Một kiếm này đánh ra, núi tuyết lại không hề phản ứng, vẫn như cũ mang theo uy năng kinh khủng rơi xuống, dường như một kiếm trước đó chỉ là hư ảo, mắt thấy sắp chèn ép An Lâm và Hứa Tiểu Lan trên không trung thành thịt vụn, đột nhiên.

"Oành!"

Một tiếng vang trầm đục từ núi tuyết truyền đến.

Dường như có thứ gì đó bị chém vỡ.

"Tôi chỉ muốn một kiếm chém vỡ núi, vì sao trực tiếp chém cho nó biến mất rồi, tôi trâu bò như vậy sao?" An Lâm thì thào mở miệng tự hỏi.

Đến người trong cuộc An Lâm cũng bị một màn này dọa đến kinh hãi.

Phải biết những núi tuyết quỷ dị kia, đến hắn cũng không có cách nào phá được, nhưng An Lâm lại dùng một kiếm chém cho nó biến mất, điều này làm sao không khiến hắn khiếp sợ chứ?

Một màn này cho dù Vương Tiện Ngư nhìn thấy cũng bị dọa khiếp sợ đến tột đỉnh.

Có chấn kinh không thể tưởng tượng được, có lòng kính nể phát ra từ đáy lòng, có sùng kính cuồng nhiệt, càng có niềm vui sướng khi sống sót qua tai nạn.

Vô số các học sinh đều phát tiết tình cảm trong lòng của mình.

Ầm ầm!

Núi tuyết bị Vương Tiện Ngư phá tan rơi xuống ở mặt đất phía xa, đưa đến rung động kịch liệt trên mặt đất.

Nhưng tất cả những thứ này, đều không thể khiến sắc mặt của các giáo viên và học sinh phát sinh chút biến hóa nào.

Ánh mắt của bọn họ đều đang dừng lại ở trong bóng hình trên không trung, có chút không thể tin được.

"Không nhìn thấy núi tuyết đâu!"

"Vậy là An thần chém cho núi tuyết biến mất rồi sao?"

"Trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ!"

"Học trưởng An Lâm thật trâu bò!"

"Hu hu hu bạn học An Lâm thật sự quá đẹp trai!"

Về phần núi tuyết rơi xuống kia, giống như đã bị phân giải thành phân tử nhỏ bé, không thể tìm thấy được bất kỳ dấu vết nào ở trên thế gian này nữa.

Chỉ có An Lâm và Hứa Tiểu Lan đang cầm kiếm đứng thẳng, dáng người thẳng tắp vĩ đại.

Trên không trung, không có vật gì.

Đón lấy ánh sáng, mấy vạn giáo viên học sinh đều đưa mắt nhìn về phía bầu trời.

Trời đất khôi phục lại ánh sáng.

Núi tuyết lớn nghìn trượng dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nhanh chóng bị phân giải, sau đó bị bóng tối tuyệt đối thôn phệ hầu như không còn.

"Ha, nó không còn tầng bảo hộ ở bên ngoài kia, cùng lắm cũng chỉ là một ngọn núi tuyết bình thường mà thôi, thức thứ chín Vĩnh Dạ chém khiến nó biến mất thì kỳ lạ lắm sao?"

"Vì vậy, tôi có thể phá vỡ tầng bảo vệ kia, mới là người lợi hại nhất." Giọng nói có chút non nớt xen lẫn lạnh lùng của Tiểu Tà vang lên, không chút lưu tình mà đả kích hắn.

An Lâm: "..."

"Tầng bảo hộ kia là cái gì?" An Lâm tò mò hỏi.

Có thể xuyên thấu đại trận bảo hộ cấp bậc Hợp Đạo, có thể chống đỡ công kích của đại năng Hợp Đạo siêu cấp, thuộc tính bảo vệ của nó khiến An Lâm vô cùng tò mò.

Tiểu Tà mở miệng nói: "Nó là..."

Đúng lúc này, đột nhiên phó hiệu trưởng Ngọc Hoa hét lên một tiếng: "Mau trốn!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cùng nhau giật mình, nhìn về phía xa.

Xa xa, năm chấm đen bắt đầu xuất hiện, nhanh chóng bay về phía bọn họ.

Lần này, là năm ngọn núi tuyết!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận