Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 565: Thứ hạng của quân đoàn An Lâm

An Lâm cầm ba chiếc nhẫn không gian trong suốt và trắng như tuyết, nhất thời trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Ba người Tháp Bá, Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, mỗi người thu được phần thưởng năm mililit thánh huyết, dù sao theo danh sách chiến đấu lần này cứ tính theo vịeeet giết chết ba gã đại năng Phản Hư. Ba Huyết tộc hấp thu máu tươi của An Lâm, một vòng thỏa mãn đã nằm ở trên cục gạch đen của An Lâm.

An Lâm đợi một lát mới bắt đầu luyện hóa nhẫn không gian của ba Tuyết Nữ, cũng liệt kê ra đồ vật của các cô.

Tộc Tuyết Nữ có giá trị tài lực đáng thương thế nào, hắn đã lĩnh hội được đầy đủ, cho nên cũng không có chờ mong gì. Nhưng cũng bởi vì như vậy, đồ vật bên trong càng làm hắn ngạc nhiên hơn.

Kể cả lần bọn họ cướp tinh nguyên gần đây nhất, tổng cộng có tám miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, mười tám miếng tinh nguyên thế giới màu đỏ, hai mươi lăm miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lam, mười miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lục, năm mươi mốt miếng tinh nguyên thế giới màu trắng.

Ngoài chúng ra, còn có một trăm ba mươi chục ngàn linh thạch, hai mươi món linh khí, hơn ba mươi viên linh đan linh quả.

Ba quả tiên bát phẩm, Băng Phách Hồng Tiên Quả, có thể tăng cường hồn phách và lực cảm ngộ băng.

Còn có một thanh tiên khí trung giai, Cực Vũ Thiên Dương Kiếm, lấy đá ngộ đạo nơi thần thú Thái Cổ Kim Ô sống để làm nguyên liệu chế tạo tiên khí, có thể chuyển âm dương, lĩnh ngộ trường sinh.

Đổi lại thành hắn trước đây, hắn làm sao có thể tưởng tượng ra được quang cảnh này.

Đàn em nhiều lên khiến An Lâm nhớ tới vấn đề thứ hạng, vì vậy hắn nói với Tuyết Trảm Thiên trong lòng: "Còn có bốn thú sủng ở trước cậu, sau này cậu sẽ là Tiểu Ngũ, đã hiểu chưa?"

Ba đại năng Phản Hư của Huyết tộc, một người sánh ngang với tinh linh cảnh giới Phản Hư, một người ít nhất sánh ngang với ba đại năng Hắc Long Phản Hư của Huyết tộc, còn có Tuyết Trảm Thiên rất ngây thơ và đáng yêu cùng với An Lâm rất đẹp trai, có thể nói loại đội hình này là vô địch!

Đây là chiến công vĩ đại làm người ta kinh sợ và ao ước tới mức nào!

An Lâm có chút buồn bực cất bảo vật đi, hắn lại dẫn theo mọi người bắt đầu rời đi.

An Lâm có phần sững sờ: "Tiểu Na, đây là thứ tự của tôi và vật cưng, cô còn không phải là thú sủng của tôi mà."

An Lâm nhìn thấy tiên kiếm này thì lại đau lòng và thương hại, bởi vì đây là vũ khí Nhu Cốc Tuyết Nữ sử dụng đấy! Nếu như không có vũ khí này, thực lực của cô có thể bị giảm mạnh mà gặp phải nguy hiểm hay không?

Lúc này Tuyết Trảm Thiên sợ muốn chết nên nó không hỏi vì sao, chỉ liên tục gật đầu đồng ý.

Bây giờ, có thể nói đội ngũ của hắn đã có thể xông pha ở trên Tinh Hư Ngoại Vực.

Nếu như Nhu Cốc Tuyết Nữ chết, cho dù không phải do hắn giết, nhưng cũng bởi vì hắn mà chết...

Mục tiêu nhỏ ban đầu là một trăm miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, bây giờ cũng đã tìm được tám mươi mốt cái, cũng sắp hoàn thành rồi, giá trị tài lực cá nhân còn đạt tới một loại trình độ vô cùng kinh khủng, làm cho gần mười đại năng Phản Hư bị táng gia bại sản...

"Sau đó người hầu... Khả Khả Tư Đế xếp thứ hai, Mạch Luân xếp thứ ba..." An Lâm tiếp tục nói.

Ngay cả An Lâm cũng có chút xúc động, đội ngũ của mình được trời xui đất khiến lại tự nhiên trở nên lớn mạnh như vậy.

Khả Khả Tư Đế nghe thấy mình chỉ xếp thứ hai thì có chút bất mãn, đôi môi đỏ mọng mím lại: "Rõ ràng là tôi và Thánh Chủ ngài trước..."

Đề Na lại ở bên cạnh khẽ nói: "Người khổng lồ An Lâm, vậy tôi xếp thứ mấy?"

"Oh..." Ánh mắt Đề Na phức tạp, khẽ gật đầu một cái.

"Khụ... vậy... đàn em Tháp Bá à... đây chỉ danh hiệu mà thôi, không cần lưu ý nhiều như vậy làm gì... Ha ha ha ha..." Mạch Luân thật ra không muốn cười, nhưng ở dưới tình huống tâm trạng dâng trào, hắn vẫn cười đến thở không được nữa rồi.

Tháp Bá: "..."

"Cậu à..." An Lâm nhìn đôi mắt ngây thơ và trong sáng của Tiêu Trạch, lại có ảo giác cậu ta là một đứa trẻ con đáng yêu, hắn vội vàng lắc đầu, ném l cảm giác này đi và mở miệng cười nói, "Cậu là đồ đệ đầu tiên của tôi, xếp thứ nhất."

Ngược lại Tháp Bá có chút hài lòng chắp tay nói: "Chỉ là danh hiệu mà thôi, các vị không cần lưu ý nhiều như vậy làm gì."

"Con không ngờ con lại là đại đệ tử cấp cao nhất... Không đúng! Là đệ tử duy nhất! Hì hì..." Tiêu Trạch thì thào tự nói rồi cười lên trông có vẻ hơi ngu ngốc.

Mạch Luân thờ ơ mỉm cười và nói: "Mà thôi, Tháp Bá có thực lực mạnh nhất đứng đầu cũng không tệ."

Tiêu Trạch đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình đi về phía đỉnh cao cuộc sống của loài rồng rồi.

Cái gì mà tâm pháp, công pháp đứng đầu Long tộc, kinh nghiệm, Đạo Ý... cậu cần gì đều sẽ có!

Điều này có nghĩa như thế nào? Điều này có nghĩa cậu là đệ tử thân truyền duy nhất của sư phụ! Phần lớn tài nguyên bồi dưỡng đều sẽ cho cậu đấy!

"Tháp Bá xếp thứ tư." An Lâm lại nói, "Quên nói, có một Lang bộc tới sớm hơn, cho nên hắn làm lão đại."

Ầm ầm!

Tiêu Trạch cảm thấy choáng váng, gương mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc và chấn động.

Không ngờ cậu là người đầu tiên... Hạnh phúc quá lớn đập tới, làm cho đầu cậu có choáng váng.

Khả Khả Tư Đế bật cười.

Vẻ mặt Tiêu Trạch kích động, kéo góc áo của An Lâm hỏi: "Thầy ơi, còn con thì sao? Con xếp thứ mấy trong đồ đệ của thầy vậy?"

Tháp Bá nói xong thì nước mặt lại bắt đầu rơi đầy mặt.

Vẻ mặt Tháp Bá buồn bã, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao nào đó trên bầu trời: "Lộ Ti, trên thế giới này, chỉ có thể em mới có khả năng cho tôi một tia ấm áp, vì sao em phải rời xa tôi chứ..."

An Lâm nhìn thấy Tiêu Trạch vui vẻ như vậy, trong mắt càng thêm thương hại.

Đứa trẻ ngốc à, cậu cao hứng quá sớm rồi...

Đề Na ngồi ở trên vai của An Lâm, đầu hơi cúi xuống với ánh mắt ảm đạm, hai cái chân nhỏ nhắn ở dưới chiếc váy khẽ lắc lư, hai bàn tay trắng mịn nắm chặt lấy áo của An Lâm.

Dường như cảm giác được sự khác thường của đôi tay kia, An Lâm nghiêng đầu nhìn về phía Đề Na, dịu dàng nói: "Tiểu Na sao vậy?"

"Không có gì..." Cái đầu tinh linh nhỏ hai mươi cm lắc lắc.

Một lát sau, giọng nói dễ nghe lại vang lên ở bên tai: "Người khổng lồ An Lâm, anh nói chúng ta chỉ ở cổ vực Thái Sơ có một tháng, vậy đến giờ còn bao nhiêu ngày nữa thế?"

"Năm sáu ngày..." An Lâm suy nghĩ một lát mới mở miệng nói.

"Vậy các anh muốn trở về thì sao?" Đề Na lại hỏi.

"Có bùa truyền tống không gian thì có thể trực tiếp truyền tống tôi trở lại." An Lâm nói.

Tuyết Trảm Thiên đang hoảng sợ, thân thể nó khẽ run lên, không có thêm lời nào thì đã gật đầu đồng ý rồi.

Thật ra, hắn sớm lại xem Đề Na như người của mình, cho nên lại thay đổi thứ tự.

"Tiểu Thiên, sau này Tiểu Na xếp thứ năm, cậu xếp thứ sáu, biết không?" An Lâm lại nói.

Đề Na chính thức gia nhập đoàn vật cưng của An Lâm!

Lại như vậy, pháp quyết được phát động, một giọt máu tươi làm cho liên hệ giữa Đề Na và An Lâm.

Hắn không do dự, gật đầu nói: "Được, tôi đáp ứng cô!"

An Lâm mỉm cười đáp lại: "Đề Na rất tốt! Tôi đã nói rồi, cô rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ. Tôi biết yêu cầu tiếp theo của tôi sẽ hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn nói... cô có muốn cùng tôi rời khỏi nơi này, cùng đi tới đại lục Thái Sơ không?"

"Tôi sẽ dẫn cô đi nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, tới thế giới rộng lớn hơn, cô làm thú sủng của tôi cũng được, đồ đệ cũng được, đó cũng chỉ là cách để rời khỏi nơi này mà thôi. Tôi xem cô giống như người bạn tốt nhất vậy, tôi sẽ chân thành đối xử tốt với cô."

Đề Na thoáng ngẩn người ra, lẩm bẩm nói: "Hóa ra anh biết tôi muốn nói gì à..."

"Đồ ngốc, đây không phải là chuyện đã nói ngay từ lúc đầu sao? Thế giới lớn như vậy, tôi hứa hẹn sẽ đưa cô đi xem. Lời hứa này vĩnh viễn cũng có tác dụng!" An Lâm dịu dàng nói.

Nghe được câu này, viền mắt của Đề Na nhất thời đỏ lên, cô không nhịn được lại lớn tiếng khóc.

"Người khổng lồ An Lâm, anh đúng là một người tốt! Còn là một người thành thật giữ lời hứa!" Đề Na vừa lau nước mắt, vừa khen ngợi.

Thẻ người tốt và người thành thật đồng thời được cho ra, An Lâm còn có thể nói cái gì nữa. Hắn không thể làm gì khác hơn là dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của tinh linh.

Một lát sau, tinh linh nín khóc và mở miệng nói: "Người khổng lồ An Lâm, vậy tôi quyết định rồi, tôi sẽ làm thú sủng của anh!"

An Lâm hơi bất ngờ, hắn cho rằng Đề Na sẽ lựa chọn làm đồ đệ, dù sao chỉ cần có liên hệ khí cơ chặt chẽ với hắn hệ, truyền tống phù không gian lại có thể truyền tống người có tiếp xúc liên quan ra ngoài.

Đề Na ngẩng đầu, đôi mắt màu ngọc bích nhìn thẳng vào gương mặt An Lâm đang vô cùng nghiêm túc lại chân thành.

An Lâm dùng ngón tay trỏ và ngón cái nắm lấy eo thon của Đề Na và đặt cô ở trong lòng bàn tay trái của mình.

Đề Na bất giác cúi đầu xuống: "Vậy... vậy người khổng lồ An Lâm, anh cảm thấy tôi thế nào?"

Tiêu Trạch giơ cao hai tay mỉm cười và nói: "Tôi cũng vậy! Tôi không có đụng vào lực Hợp Đạo, không có cách nào xuyên qua hai giới, nhưng có thể dựa vào liên hệ với sư phụ để thoát ra khỏi chỗ này nữa!"

An Lâm mỉm cười và nói: "Nó và tôi đã thành lập khế ước thú sungt, chỉ cần tôi ôm nó, bùa truyền tống sẽ quyết định truyền tống tôi và nó ra ngoài."

Đề Na: "Vậy Tuyết Trảm Thiên thì sao, nó phải làm thế nào?"

Tiểu Na cười rất ngọt ngào, cô vỗ đôi cánh màu vàng bay vòng quanh An Lâm một vòng, còn hôn nhẹ vào gò má của An Lâm một cái, dáng vẻ vô cùng linh hoạt lại đáng yêu. Cô đang cảm thấy tự ti vì quy tắc, lúc này cũng bị cảm giác mừng rỡ và khao khát hóa giải.

Vì sao cô không lựa chọn làm đồ đệ à? Bởi vì Tiêu Trạch không dễ bắt nạt, Tuyết Trảm Thiên dễ bắt nạt hơn!

An Lâm nhìn thấy tinh linh đáng yêu như vậy thì cũng thấy mềm lòng, hắn không nhịn được cũng bắt đầu mong chờ tới ngày dẫn dắt thú sủng mới trở về gặp đám người Đại Bạch. Lúc đó nhất định sẽ rất thú vị đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận