Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1802: Sau khi cuộc chiến kết thúc

"Haiz, đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn tới chậm một bước." An Lâm tiếc nuối nói.

Hắn nhìn thấy những thi thể của tu sĩ đang nằm trên mặt đất, những cỗ máy bị phá hủy, cùng với pháo đài bị chém thành hai nửa, những thứ này, hắn không cứu kịp.

"An Lâm ngươi đừng tự trách mình, chúng ta đã cố gắng hết sức, từ khi thấy tin cầu cứu đến khi chạy tới đây chưa tốn một phút." Na Tra bay đến bên cạnh An Lâm, nhìn cái khe lớn trên mặt đất, khẽ nhíu mày rồi nói, "Không phải trong tin có nói khe nứt có thể nhốt Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải lại sao? Tại sao bây giờ lại có Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải xuất hiện?"

Vẻ mặt An Lâm cũng có phần lo lắng: "Một nguyên soái cảnh giới Thiên Khải có sức chiến đấu tương đương với Phản Hư đỉnh phong, sức mạnh của phàm trần căn bản không thể ngăn cản loại lực lượng này, chúng ta nên tìm thời gian đi hỏi Nữ Oa một chút..."

Đại Bạch hạ xuống mặt đất, An Lâm bày một trận pháp chữa trị mạnh mẽ trên mặt đất, bảo binh sĩ bị thương tập trung trong trận pháp, bắt đầu chữa thương.

Một vài người điều khiển cỗ máy bị thương đi vào trong trận pháp, phát hiện vết thương trên cơ thể mình bắt đầu khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ mấy giây sau đã mạnh như rồng như hổ, chuyện này làm cho ánh mắt bọn họ nhìn về phía An Lâm càng thêm kính sợ.

Đây mới chính là năng lực của thần tiên! Cho dù là khoa học kỹ thuật của trái đất phát triển cho đến nay, tầm mắt cũng được nâng lên, nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Thanh Hà Kiếm Tiên, Quang Tử Đạn tiên tử, Thám Vân đạo trưởng và các loại tu sĩ rối rít nói cám ơn.

Thanh La nguyên soái một chiêu chém đôi pháo đài Lê Minh, An Lâm phất tay giết chết Thanh La nguyên soái.

"Không... sao." Hai mắt Đới Lý Khắc vô thần gật đầu, loạng choà loạng choạng đi ra ngoài, bóng dáng cô đơn kia làm người đau lòng.

"Sao lại thế... Sao lại thế..."

An Lâm nhìn vẻ mặt Đới Lý Khắc u ám, dường như tín ngưỡng đã sụp đổ mà không khỏi bối rối: "Thế nào, cậu không sao chứ?"

Ầm!!

Trải qua trận chiến này, quân đội Hoa Thái chấn động, một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của Thiên Nhân tộc, bắt đầu đại động viên, nhanh chóng bổ sung quân lực đóng ở chiến tuyến Côn Lôn.

Một người con trai trẻ tuổi mắt vàng tóc xanh cũng cung kính bước đến: "An Lâm tiền bối, vãn bối Đới Lý Khắc, mạo muội hỏi một câu, tu vi của tiền bối đã đạt đến cảnh giới nào rồi ạ?"

Vẻ mặt An Lâm tràn đầy sự khó hiểu, sau khi dọn dẹp chiến trường với mọi người liền bắt đầu tập trung sự chú ý vào cái khe kia.

Đới Lý Khắc đứng bất động tại chỗ.

An Lâm trừng mắt nhìn, thành thật nói: " Ừ... Phản Hư trung kỳ."

Chẳng phải điều này đã nói rõ tu sĩ Phản Hư trung kỳ còn mạnh hơn cả pháo đài Lê Minh?

Đây đã là toàn bộ quân lực khẩn cấp mà quân đội Hoa Thái có thể điều động rồi.

Ánh mắt hắn lộ ra sự nghi ngờ.

Còn có phi thuyền có dáng vẻ như một con cá lớn lơ lửng trên không trung, toàn thân xanh đậm, dài hơn bảy trăm mét giống như Cự Kình tiền sử vậy, phần đáy có gợn sóng của năng lượng màu vàng óng, gợn sóng khuếch tán, yên lặng lơ lửng trên bầu trời.

Thiên Nhân tộc bị giết sạch, bên trong khe cũng không còn Thiên Nhân tộc xuất hiện nữa.

Cỗ máy Hy Vọng tăng lên năm trăm cái, hai pháo đài Lê Minh phun ra khí thể màu xanh phá vỡ tầng mây, ầm ầm rơi xuống mặt đất, một trước một sau bao quanh khe hở.

An Lâm lắc đầu than thở: "Nguyên soái cảnh giới Thiên Khải có thể vận dụng thuần thục lực lượng không gian và các loại thiên lực, nếu mọi người không có cách nào phá tan không gian thì không thể làm hắn bị thương."

"Không trách bọn họ, nguyên soái cảnh giới Thiên Khải xuất hiện ở trái đất, chúng tôi cũng rất bất ngờ." An Lâm nói.

"Chuyện này..." Trần Tĩnh Quốc có chút ngượng ngùng nhìn An Lâm.

Nguyên soái Trần Tĩnh Quốc cũng tự mình có mặt, ngỏ ý cảm ơn với chuyện An Lâm kịp thời cứu viện.

Trong phi thuyền Kình Ngư màu xanh, một bóng người nhỏ xinh đạp cánh hoa anh đào bay xuống.

Đó là chủ hạm chiến lược của Hoa Thái Đông Doanh Quốc, giờ phút này cũng bị phái tới đây.

Giọng nói vu nữ mềm mại mà yếu đuối, cẩn thận lại cung kính thi lễ với An Lâm.

"Vãn bối Anh Lạc Tình, kính chào An Lâm tiền bối."

Một người con gái mặc trang phục vu nữ màu đỏ trắng, vóc dáng mảnh khảnh, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, mái tóc đen dài buộc dây đỏ cầm trong tay lưỡi đao đen kịt nhanh nhẹn bay xuống, cười tươi đứng trước mặt An Lâm.

"Haiz... Nếu như lúc Thiên Nhân tộc tấn công, bọn họ lập tức cầu cứu cậu thì tốt rồi..." Khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Tĩnh Quốc tràn đầy áy náy và tức giận, "Bọn họ quá tự đại, cho rằng có thể tự mình đối phó, cho đến khi pháo đài Lê Minh xảy ra chuyện mới thông báo cho cậu."

"Yên tâm, trong khoảng thời gian này tôi khá rảnh, chưa xử lý xong khe hở Oa giới thì tôi sẽ không rời đi." An Lâm cười nói.

Vị trí trụ cột của quân đội Hoa Thái nghe vậy cảm kích thi lễ với An Lâm: "Đa tạ An Lâm Chiến Thần ủng hộ! Tôi đại diện cho toàn bộ nhân loại cảm ơn cậu."

An Lâm vội vàng đỡ người lên: "Trần nguyên soái khách khí, nơi này là quê hương của tôi mà."

"Không biết chúng ta có cách nào có thể đối phó với nguyên soái cảnh giới Thiên Khải không?" Trần Tĩnh Quốc hỏi.

An Lâm: "..."

"Bây giờ cách duy nhất là gặp phải nguyên soái cảnh giới Thiên Khải thì lập tức gọi cho anh An, gâu!" Đại Bạch lè lưỡi nói.

Nghe vậy trên mặt Trần Tĩnh Quốc tràn đầy lo lắng: "Haiz, nhân loại chúng ta vẫn là quá nhỏ bé."

Trần Tĩnh Quốc thấy vậy lập tức giới thiệu: "Anh Lạc Tình có thân thể thông linh,... Là thiên tài đỉnh cấp nghìn năm khó gặp của tộc vu nữ Nhật Bản, cũng là đại biểu của giới tu hành Đông Doanh Quốc."

An Lâm nghe giới thiệu, thần sắc không thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chào cô."

Cái gì mà thân thể thông linh, hắn chưa từng nghe qua.

Mỹ nữ mấy nghìn năm gặp một lần đều là dáng vẻ kia, tu sĩ nghìn năm gặp một lần thì không phải như vậy, dù sao thì cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, không có gì đáng để coi trọng.

Anh Lạc Tình không vì sự lạnh nhạt của An Lâm mà khó chịu, đôi mắt đen nhánh lại không nhịn được mà lén nhìn chăm chú đối phương. Cô nghe nói người có thể chém pháo đài Lê Minh thành hai nửa chỉ bằng một chiêu, mà cuối cùng lại bị người con trai này phất tay giết chết, đây là loại sức mạnh khủng bố đến mức nào?

Đông Doanh vốn là một dân tộc sùng bái và kính trọng cường giả, người giống như An Lâm cực kỳ có sức hút với cô.

"An Lâm tiền bối, tôi là đại biểu giới tu sĩ Đông Doanh, nếu ngài muốn điều động lực lượng của chúng tôi thì cứ việc phân phó." Anh Lạc Tình nói tiếng Hán một cách lưu loát.

Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng trong trẻo, đè nén sự xao động trong lòng.

Nghe vậy An Lâm có chút hứng thú: "Ồ? Anh Anh, vậy Ðông Doanh có bao nhiêu tu sĩ?"

"Anh Anh...?!" Anh Lạc Tình hơi ngẩn ra, sau đó gương mặt tinh xảo có chút ửng hồng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói, "Trước mắt có thể điều động năm vị Hóa Thần, hai mươi hai vị Dục Linh, cùng với một trăm vị Đạo Chi Thể cấp cao, hơn sáu trăm vị Ðạo Chi Thể cấp thấp."

An Lâm suy nghĩ rồi gật đầu một cái.

Cái đội hình này...

Còn chưa đủ để hắn phất tay một cái.

"Được rồi, tôi biết rồi, khi nào cần dùng đến mọi người thì tôi sẽ thông báo, lui xuống trước đi." Vẻ mặt An Lâm dịu dàng cười nói.

"Vâng!" Anh Lạc Tình cung kính lui ra, trong mắt thoáng chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận