Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 358: Người đáng thương không quen khí hậu

Một thời gian sau, công việc tìm kiếm bảo vật kết thúc, mỗi người đều hài lòng với bảo vật của mình.

Những đồ tốt chứa những ánh sáng phản quang cũng đã được lấy đi gần hết, sau khi chúng cảm nhận được độ cống hiến còn dư đã không còn trong số đám người, thì tự động tan biến.

Ngay sau đó, một con đường không gian màn nước xuất hiện bên trên đàn tròn màu trắng.

"Tất cả mọi người thu hoạch không ít đồ tốt, bây giờ nên áo gấm về quê thôi" An Lâm vui cười hớn hở nói.

Vẻ mặt mọi người vui vẻ không kém, nhanh chóng xuyên qua con đường không gian màn nước.

Không gian biến ảo, tựa như ảo mộng.

Ý thức An Lâm mơ hồ, dường như thấy một kiếm sĩ tiến lên trong bóng đêm.

Kiếm sĩ kia không ngừng chiến đấu, cường đại như Chiến Thần, không ai địch nổi. Nhưng gã ta nhìn những ma vật kia ngã xuống, lệ rơi không ngừng.

Hồ Quán nhanh chóng chạy tới, nhảy vào hồ nước, một lần nữa mang Tử Dương Chiến Đế lên.

"Nơi này không có chiến khí, tiền bối không quen." Tiểu Thanh Xà quấn quanh trên cánh tay Bạch Linh, nhìn qua Tử Dương Chiến Đế nhàn nhạt nói.

Tử Dương Chiến Đế bỗng nhiên chớp mắt, miệng sùi bọt mép, rơi vào ao nước.

"Tử Dương tiền bối thế nào rồi?" Tô Thiển Vân hoang mang hỏi.

Gió hiu hiu, hồ nước lăn tăn trong ánh chiều tà.

"A tiền bối kia, ngươi không có việc gì sao?" Diêu Minh Hi nói.

Hắn ta chiến đấu cả đời, gìn giữcả đời, tìm kiếm cả đời, cuối cùng nhìn những ánh nắng sớm mai rồi từ từ nhắm mắt.

Lúc này bọn người An Lâm mới lấy lại tinh thần.

Những đội viên cũng xuất hiện trên Thiên Trì. Sắc mặt của bọn họ cũng có chút mất tự nhiên, hiển nhiên cũng nhìn thấy cái gì đó.

Một lần nữa An Lâm khôi phục cảm xúc, đã xuất hiện ở trung tâm Thiên Trì.

Mọi người đến bờ Thiên Trì, để Tử Dương Chiến Đế nằm trên mặt đất.

An Lâm đến gần Bích Quỳnh, mặt đỏ lên, có chút kích động.

"Tử Dương tiền bối" An Lâm nhìn thấy cảnh này bị dọa kêu lên nghẹn ngào.

"Đừng quấy rầy ta, ta phải ngưng tụ Yêu Đan trước. Nơi này không có Chiến khí quấy nhiễu, ta có thể nhanh chóng tấn cấp rồi".

Tử Dương Chiến Đế còn chưa tu luyện được.

"Ha ha, ta bắt đầu song tu sớm". Tiểu Thanh Xà hóa thân thành mỹ nữ áo xanh, hai chân nhỏ trần trụi trong suốt, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

"Tử Dương tiền bối có lẽ hiện tại trở thành người bình thường rồi, có thể bị chết đuối không?"

Không so sánh thì không có thương hại, mọi người lại đưa mắt nhìn sang Tử Dương Chiến Đế, phát hiện ông ta toàn thân vẫn còn run rẩy nằm trên mặt đất, có chút đồng tình.

"Tử Dương tiền bối có thân thể Chiến Đế, dù không có cách nào sử dụng Chiến khí, nhưng sinh mệnh cấp độ bảy ở nơi này, đối với ông ấy cũng không có việc gì". Hiên Viên Thành không chút lo lắng nói.

Trong chốc lát, một luồng nguyên khí khổng lồ nhanh chóng tiến trong thân thể nàng.

Hiên Viên Thành: "..."

Bích Quỳnh Nữ Đế nhắm hai mắt, bấm quyết pháp.

Giống như đáp lại lời An Lâm, Tử Dương Chiến Đế bỗng nhiên mở trừng trừng hai mắt, ánh mắt hằn tia máu, sau đó co giật, thân thể ưỡn lên, trở nên cương cứng.

"Ta luôn cảm thấy Tử Dương tiền bối hình như bị trúng độc". An Lâm nhìn qua Tử Dương Chiến Đế, khóe miệng run rẩy nói.

Mọi người: "..."

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ngạc nhiên, nói thăng cấp thì thăng cấp, thật bá đạo.

Tuy Tử Dương Chiến Đế nhìn có chút thảm, nhưng tuyệt đối không chết được.

"A, Tử Dương tiền bối bị thổ huyết rồi".

Đôi mắt đẹp Hứa Tiểu Lan nhìn lên kinh hãi, chỉ người đàn ông toàn thân run rẩy, phun ngụm máu tươi lớn tiếng nói.

Ai... thật thê thảm!

Hồ Quán làm bộ không nghe thấy, ánh mắt chuyển hướng nhìn nơi khác, thưởng thức ánh mặt trời chiếu rọi.

"Hay là Hồ học đệ hô hấp nhân tạo cho tiền bối đi?" An Lâm cười cười đề nghị.

Hồ Quán lo lắng hỏi.

Tiếp đến, ông ta lại đạp hai chân, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra, im lặng nhắm hai mắt lại.

Chúng đội viên: "..."

Hai mắt Điền Linh Linh cùng Bạch Linh Xà ửng đỏ lên, tựa như nhìn một vị bằng hữu đang vĩnh viễn rời xa, loại bi thương kia vô cùng nồng đậm, hoàn toàn không thể ức chế.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" An Lâm mơ màng hỏi.

"Tử Dương tiền bối khác với chúng ta về năng lượng thể hệ sinh mệnh, nếu dùng tiên pháp trợ giúp sẽ khiến kinh mạch bài xích phản hệ..."

Hiên Viên Thành bất đắt dĩ nói.

Liễu Thiên Huyễn chớp chớp mắt, ánh mắt sáng lên nói: "Chúng ta có thể sử dụng vật lý trị liệu, ví như khôi phục tim phổi, điện kích tim?".

An Lâm nghiêm túc suy nghĩ "Cái này... Có thể thử một chút, chúng ta sợ không khống chế được cường độ, Điền Linh Linh nhỏ người, có thể đến phụ trách kích điện cho Tử Dương tiền bối một chút."

"Hả? tôi sao?"

Bích Quỳnh Nữ Đế mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hài lòng.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

"Ừm, làm mấy lần đi". An Lâm cười gật đầu.

"Ha ha...Vậy ta làm thêm mấy lần?"

Mà mục tiêu...dường như là chính ông?

"Ầm ầm"

Lôi điện bổ điến khiến toàn thân ông ta run rẩy, vừa tê vừa đau, mở to hai mắt tối đen, lại hôn mê bất tỉnh.

"A, ta dường như thấy Tử Dương Chiến Đế nháy mắt"

Điền Linh Linh kích động nói.

"Thật sao?"

An Lâm đi đến, sờ vào vị trí trái tim Tử Dương Chiến Đế, phát hiện nhịp tim đập yếu ớt.

"Tim ông ta đập yếu ớt, Điền Linh Linh lôi điện của ngươi quả hữu dụng. Làm tốt lắm". Tâm An Lâm thả lỏng, cười khen ngợi.

Điền Linh Linh ngượng ngùng gãi đầu cười:

Ông ta hô hấp không khí Địa Cầu một cách khó khăn, cố gắng mở to hai mắt, lại phát hiện bầu trời bỗng nhiên có Lôi Điện giáng xuống.

Tử Dương Chiến Đế đang mông lông, thật vất vả mới chậm rãi thở ra, thanh tỉnh lại.

Chân nhỏ khẽ giậm trên mặt đất, lôi điện từ không trung đâm thẳng xuống.

Cô hít một hơi sâu, miệng niệm pháp quyết, trong lòng bàn tay hội tụ lôi điện, sau đó phát ra trên bầu trời hô lớn "Ưng Triển Lôi, nghe hiệu lệnh ta, phá ma vệ đạo."

"À được, để tôi thử một chút..."

Điền Linh Linh kinh hãi, mở to hai mắt nhìn các thành viên, phát hiện các thành viên khác đều dùng ánh mắt tín nhiệm cùng cổ vũ nhìn cô.

Cô đột phá thành công, ngưng tụ Yêu Đan thành công, tấn cấp Dục Linh Kỳ.

Cảm nhận được giữa thiên địa dư dả nguyên khí, tâm trạng của cô vô cùng phấn khởi, lại chuẩn bị mấy ngày sau đó đột phá đến Dục Linh Trung Kỳ...

Bích Quỳnh tìm kiếm vị trí Bạch Linh Xà, lại thấy cô ta cùng chúng đội vây quanh cái gì đó, thảo luận vô cùng kịch liệt.

"Tôi cảm thấy nên sốc một lần nữa".

"Không nên, Tử Dương chỉ tạm thời hôn mê, sốc nhiều cũng vô dụng".

"Nhưng tim hắn ta đập vẫn yếu ớt, chúng ta không quan tâm có khi nào bỗng nhiên tim ngừng đập không?"

"Vậy thì chờ khi nào tim ngừng đập, lại sốc tiếp chứ sao?"

"Chờ một chút, tình hình này chúng ta phải xem xét một chút..."

Bích Quỳnh Nữ Đế xuyên qua đám người, nhìn thấy Tử Dương Chiến Đế nắm dưới đất, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Dáng vẻ của Tử Dương Chiến Đế... thật thê thảm!

Toàn thân ông ta ướt sũng nằm trên đất, khóe miệng có máu tươi đã khô cạn, tóc cháy đen, quần áo ở vị trí trái tim rách nát, hiển nhiên bị cái gì đó công kích nhiều lần.

"A, Tiểu Thanh, ngươi cuối cùng cũng đột phá thành công rồi, mau giúp ta nhìn xem Tử Dương Chiến Đế thế nào rồi."

"Làm phiền Bích Quỳnh tiền bối, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi". An Lâm bất đắc dĩ thở dài.

Bích Quỳnh Nữ Đế nhìn An Lâm, khóe miệng co giật hỏi: "Cố gắng hết sức? Các người đã làm hết sức những gì..."

"Tim phổi không thể khôi phục". An Lâm nghiêm túc nói.

Bích Quỳnh: ...

Ngươi xác định cái này gọi là khôi phục tim phổi sao? Con mẹ nó! Phá hỏng tim phổi thì có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận