Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 545: Cả đội sắp bị tiêu diệt

Mảnh vỡ trái tim của thế giới đang ở trước mắt, đáng tiếc chính là bọn họ vẫn không có cách nào tránh thoát ràng buộc của cành cây màu đen kia.

"Không ngờ, ngay cả Tháp Bá cũng bị bắt tới đây..." Mạch Luân nhìn người đàn ông đầu đinh với dáng người to khỏe kia, có hơi xúc động mở miệng nói.

Tháp Bá dẫn đầu tiểu đội đại năng Huyết tộc Phản Hư với thực lực vô cùng mạnh mẽ. Đó toàn là Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp đấy.

"Chờ chúng ta ra ngoài sẽ để cho hắn thử cảm giác bị tinh lọc đi!" Khả Khả Tư Đế đề nghị.

Câu nói này khiến cho An Lâm cảm thấy thật vui mừng: "Vậy giao cho cô đấy!"

"Chủ nhân cứ yên tâm giao cho tôi đi!" Khả Khả Tư Đế cười ngọt ngào.

Tuyệt! Cơ hội năm mililit thánh huyết đã đến tay rồi!

Mạch Luân vừa mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt hiện ra vẻ hối tiếc, hắn đã bỏ qua cơ hội tốt đẹp.

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân nhíu mày, rơi vào im lặng.

Một giọng nói đột nhiên truyền đến, khiến mọi người khiếp sợ và rùng mình một cái.

Sau khi Mạch Luân dừng phân tích, hắn lại cảm thấy mất mát rất lâu.

"Hả? Không nghĩ tới các người đã tỉnh rồi ư?"

Tần Thịnh, đại năng tộc Bạch Vũ vườn Địa Đàng, thực lực Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, chắc hẳn là tiểu đội trưởng Phản Hư của tộc Bạch Vũ.

Bị bắt tại chỗ... thuốc viên!

Hắn đành phải quay sang nhìn mặt hai vị cường giả khác, dù sao giết chết một vị đại năng Phản Hư đồng thời nộp lên chiến lợi phẩm cũng có năm mililit thánh huyết. Đại năng cảnh giới Phản Hư ở đại lục Thái Sơ đã là cường giả đứng đầu, cái vòng này rất nhỏ, tới tới lui lui chỉ có một đám người như vậy, cho nên Mạch Luân cũng quen biết hai người trước mặt này.

Tiếp theo, một ông lão áo đỏ mập lùn quỷ mỵ xuất hiện trước mặt mọi người.

Ừ... dường như hắn đều đánh không lại được hai người kia...

Mễ Á, đại năng tộc Tây Hải Linh Ngư với thực lực Phản Hư trung kỳ, nam tư tế của thế lực cổ yêu Tây Hải.

Tuyết Trảm Thiên là phái hành động, nó không nói thêm một lời trực tiếp mở miệng, lộ ra hai răng nanh bén nhọn, đớp về phía nhánh cây màu đen, nhưng nhánh cây kia vô cùng bền vững kiên cố, bất kể nó cắn thế nào cũng không thể nào cắn đứt được.

"Không thể, chủ nhân của thế giới kia, thánh huyết hút không có mùi vị gì cả." Khả Khả Tư Đế nghiêm túc nói.

"Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ của chúng ta là mau chóng tránh thoát nhánh cây kỳ lạ màu đen này, mọi người có ý kiến gì không?"An Lâm mở miệng hỏi.

"Cảm tưởng giống nhau, tôi hút một ngụm lớn, phì! Thứ gì đâu không à!" Mạch Luân ghét bỏ nói.

Sắc mặt An Lâm thay đổi mạnh mẽ, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ.

Ông lão áo đỏ mập lùn nhìn thấy đám người An Lâm tỉnh lại, hình như không cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt chỉ là hơi tò mò: "Tại sao phải tỉnh lại, lẽ nào thế giới kia còn không thể khiến cho các người cảm thấy hạnh phúc sao?"

"Sống lại sao?" An Lâm không hiểu từ ngữ này.

"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" An Lâm trầm giọng hỏi.

"Chưa chết hết?" Mạch Luân nhíu mày, "Ông nói vậy là có ý gì?"

An Lâm: "..."

Sắc mặt của Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cũng khó coi, bọn họ biết mình rất có thể sẽ chết ở chỗ này.

Khóe miệng của ông lão áo đỏ mập co giật một lúc, đây là kiểu trả lời gì vậy? Sao ông ta nghe cảm thấy không hiểu gì cả.

"Các người sẽ lấy một sinh mạng hoàn toàn mới, sinh sống trong thành Kỵ Lâu, làm thần linh thống lĩnh thành Kỵ Lâu!" Ông nhìn đám người An Lâm, giơ hai tay lên cao tiếp tục nói: "Đã có chín người mở đường lót đường thay các người, các người là đám người cuối cùng, hôm nay thành Kỵ Lâu sẽ tái hiện lại."

Ngay sau đó, một ông lão áo đỏ cao gầy xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Chết cũng là bắt đầu sinh mạng mới, các người không cần phải lo lắng." Lại một giọng nói truyền đến.

Ông lão áo đỏ mập lùn phục hồi lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Cho dù các người tỉnh lại, cũng không cần giãy giụa làm gì, nhánh dây đen này có thể phong ấn lực lượng của các người, các người không tránh thoát được đâu."

"Những u hồn kia." Ông lão áo đỏ mập lùn chỉ về phía về bên ngoài tháp thành cổ: "Những u hồn phiêu lãng không biết bao nhiêu vạn năm kia, bọn họ vẫn tồn tại ở nơi đó, không chết đi. Bọn họ bị trời đất giết chết, cũng không tuân theo quy tắc..."

"Lợi dụng mảnh vỡ trái tim của thế giới làm cho hư ảo trở thành sự thật, có thể tái tạo một thế giới. Mà để cho những u hồn này sống lại, ban tặng tính mạng cho bọn họ, thì cần phải hy sinh một số sinh mạng vĩ đại..." Dứt lời, ông quay sang nhìn đám người An Lâm, nếp nhăn trên mặt cong lại, không có thiện ý cười.

An Lâm bị nhìn chăm chú thì sợ đến nổi da gà.

"Nói cho các người biết cũng không sao, dù sao các người cũng được xem như là người tham dự kế hoạch này." Ông lão mập lùn nhìn về phía đám người, ánh mắt già nua kia có thêm vài phần cảm xúc, mở miệng nói: "Kế hoạch của chúng ta là lợi dụng mảnh vỡ trái tim của thế giới, tạo lại một thế giới, để cho tòa thành Kỵ Lâu này sống lại!"

Ông lão áo đỏ mập lùn không tức giận, trái lại chậm rãi mở miệng giải thích: "Nếu như tôi nói sinh linh của mặt đất này hoàn toàn chưa chết hết thì sao?"

"Đừng có nói đùa chứ? Mở ra một giới còn có thể hiểu được, nhưng chuyện làm cho sinh linh sống lại thì căn bản không thể nào làm được đâu." Vẻ mặt Khả Khả Tư Đế bất đắc dĩ nói, ánh mắt nhìn ông lão mập lùn giống như nhìn một kẻ điên.

"Đúng vậy, là sống lại! Để cho sinh linh trên mặt đất này một lần nữa sống lại! Để cho thành Kỵ Lâu lại xuất hiện huy hoàng như trước kia!" Ông lão mập lùn mỉm cười nói.

Ông vừa dứt lời, mảnh vỡ trái tim của thế giới đột nhiên phóng ra ánh sáng mạnh mẽ.

Ầm ầm!

Dưới chân tháp cao màu đen, đột nhiên xuất hiện từng đường vân đỏ như máu, những đường vân này không ngừng mở rộng ra bên ngoài, lan tràn bao trùm toàn bộ thành cổ Kỵ Lâu, ánh sáng quỷ dị chớp động.

Dưới chân tháp cao cột sáng màu trắng phóng lên cao, giống như muốn đâm rách trời cao.

Một dao động kỳ diệu từ đỉnh tháp lan rộng ra xung quanh khiến cho toàn bộ trời đất cộng hưởng.

Ánh sáng trắng diệu kỳ và vô tận nuôi dưỡng khả năng vô hạn.

Cùng lúc này lên ngoài ngàn dặm.

"Hả? Chỗ ánh sáng đó rất chói mắt, nhất định là bảo vật kỳ lạ siêu cấp tuyệt vời sắp xuất thế rồi!" Một cô gái trẻ mặc quần mỏng ống xòe màu hồng chỉ về phía bầu trời đang thay đổi thành màu trắng ở phía xa kích động kêu lên.

Một nam kiếm tiên gương mặt tuấn mỹ, khí tức mênh mông xuất trần nhíu mày nhìn về phía xa, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, tuy nhiên vẫn là xé rách một khe nứt không gian: "Lưu Sở Sở, cô phải ở sau lưng tôi, tuyệt đối không thể hành động một mình!"

"Không có vấn đề, tiền bối Lữ Đồng Tân, tôi sẽ thật biết điều!" Lưu Sở Sở cầm lấy Tuyết Manh Manh, vẻ mặt hưng phấn theo người đàn ông đi vào khe nứt không gian.

Ở một nơi khác, hai Tuyết Nữ mái tóc màu bạc thân mặc áo bào trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, sắc mặt đồng thời chợt thay đổi. Trong đó trong tay của một Tuyết Nữ có một người tuyết, nó không ngừng chỉ về phía ánh sáng u ám kia không ngừng kêu "y y a a".

"Là mảnh vỡ trái tim của thế giới! Rốt cuộc chúng ta đã tìm được rồi!" Vẻ mặt của một cung chủ Thánh cung vô cùng kích động, vừa mừng rỡ lại vừa sốt ruột: "Chúng ta nhanh qua bên kia, tuyệt đối không thể để cho những người khác nhanh chân đến trước!"

"Không cần chờ Nhu Cốc trước sao? Chúng ta đã hẹn xong gặp nhau ở đây, cô đang trên đường chạy tới."

"Động tĩnh hiện thế của trái tim thế giới lớn như thế, tất nhiên sẽ dẫn tới thế lực khắp nơi tranh đoạt, lấy thực lực của chúng ta, qua bên đó quá sớm, nếu như gặp phải mấy đại năng thế lực thù địch vô cùng dũng mãnh ra tay, rất có thể sẽ vì vậy mà bị thương." Một Tuyết Nữ dáng người vô cùng cao gầy khác, do dự nói.

"Không có thời gian dây dưa nữa đâu!" Tuyết Nữ trong tay có người tuyết băng phách, bước vào khe nứt không gian, trực tiếp chạy về phía xa.

Tuyết Nữ dáng người cao gầy thấy thế lắc đầu than nhẹ, cũng chỉ đành phải xé vết nứt đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận