Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1589: Thiên Đạo Nhất Chỉ phiên bản vip

Trần Trần từ từ đưa tay phải lên: "Có lẽ nếu so về tính bền thì thanh kiếm sử dụng năng lượng đất của anh sẽ hơn một bậc, thế nhưng, tôi cũng đâu việc gì phải đứng ở đây để giằng co với anh..."

Đồng tử của Thiên Thần Đại Địa hơi co lại, theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.

Trên bàn tay phải của Trần Trần đã xuất hiện rất nhiều tia sáng màu vàng mang theo sức mạnh của đất cực kỳ khủng bố, nó cực kỳ giống với sức mạnh của Thiên Thần Đại Địa, nhưng cũng có điểm khác biệt.

Bởi vì nguồn gốc của nó chính là thế giới mà Trần Trần đang đứng!

"Đừng quên, tôi vẫn đang liên tục hấp thu sức mạnh của anh... Sở dĩ chờ lâu như vậy không ra tay với anh, là bởi vì tôi muốn hút thêm càng nhiều sức mạnh của đất..."

Trần Trần duỗi một ngón tay trỏ ra.

Dưới con mắt phóng đại vô hạn của Thiên Thần Đại Địa, dường như khắp trên trời dưới đất chỉ có đúng mỗi ngón tay trỏ kia là chân thực, tất cả những sự vật còn lại đều phải bị một cái chỉ tay đó phá tan!

"Thiên Thần Đại Địa, nói cho anh biết một bí mật..."

Thiên Đạo chính là lý lẽ vận hành vạn vật, là đạo chí tôn của mọi sự rõ ràng. Nó là căn cơ của thế giới, là phép tắc để tất cả mọi sự vật tồn tại. Nó vô hình, nhưng lại có thể nhìn thấy được ở khắp mọi nơi. Nó trông tranh giành, nhưng lại quy định hết thảy quy tắc trên thế gian.

Là một trong những quyền năng chí cao của Thiên Đạo, lần đầu tiên Thiên Thần Đại Địa cảm nhận được sự nguy hiểm, cảm thấy bị uy hiếp. Quyền uy của Trời, sự tồn tại của Trời, tại thời khắc này, đang bị khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng!

Thiên Thần Đại Địa cảm nhận được một luồng ý phá thiên cực kỳ tinh thuần từ trong ngón tay mình.

Nhưng một ngón tay này của Trần Trần, dường như chính là đang nói cho Thiên Đạo biết rằng, bất kể Thiên Đạo có là cái gì, thì hắn cũng đều muốn nghiền nát toàn bộ nó!

Thiên ĐạoNhất Chỉ!

Áo giáp Đại Địa!

Trần Trần nhìn về phía Thiên Thần Đại Địa, đôi mắt không chút dao động phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên có làn da màu hổ phách, khẽ cười: "Lúc tôi tháo bỏ mảnh đất Vô Trần, là có thể tiến hành công kích được đấy."

Hiện giờ thu hồi thanh kiếm Đại Địa về để chắn đã là điều không thể, vì tốc độ đánh ra của chiêu thức kia quá nhanh.

Một ngón tay chỉ vào không trung, khu vực với phạm vi trăm dặm xung quanh liền biến trành một vùng đất hỗn độn trong nháy mắt!

Một ngón tay chỉ ra, kim quang vô tận liền xông tới phá tan bóng tối, chiếu rọi cả trời xanh.

Nó chính là Đạo vĩ đại nhất, cũng chính là Đạo mà không gì có thể chiến thắng nhất.

Cuối cùng Thiên Đạo Nhất Chỉ cũng va chạm với Thiên Thần Đại Địa.

Mấu chốt chính là, luồng ý phá thiên kia lại hòa lẫn vào với sức mạnh cuồn cuộn cực kỳ khủng khiếp của đất, đó là sức mạnh của đất mà Trần Trần hấp thu được từ chỗ Thiên Thần Đại Địa, sau đó thông qua việc hủy diệt rồi tạo mới nó, khiến nó trở thành sức mạnh của đất chỉ hắn mới có, rồi hoàn trả lại tất cả!

Hệt như hằng tinh nổ tung mạnh mẽ, ánh hào quang chói sáng cực hạn, chiếu rọi đêm tối sáng rực như ban ngày, thậm chí còn trở thành một vùng màu vàng rộng lớn, ngoại trừ ánh sáng của Thiên Đạo Nhất Chỉ ra thì không còn lại bất cứ sự vật nào khác nữa.

Trong giây lát Thiên Đạo Nhất Chỉ rơi xuống, trên người Thiên Thần Đại Địa liền ngưng tụ ra vô số tinh thể kết tinh màu trắng, phủ kín khắp người, tạo thành một bộ áo giáp lóng lánh ánh bạc.

Ầm!

Cho dù thứ ánh sáng kia quá mức chói mắt, nhưng mọi người cũng không nỡ rời mắt ra khỏi nó.

Sức mạnh Phá Thiên hệ Kim trải ngang khắp nơi, kéo dài thành một đường màu vàng không nhìn thấy được điểm cuối, xé rách phạm vi mấy nghìn dặm, hơn vạn ngọn núi, vô số thảm thực vật lẫn cây cối, thậm chí phần lớn sinh linh cũng bị dư sóng của trận chiến ảnh hưởng, bị năng lượng cắn nuốt, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

"Không biết, tôi chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ sử dụng loại thuật pháp này." Trên mặt Cổ Long Đế cũng lộ vẻ kinh ngạc, tròng mắt màu đỏ còn mơ hồ lóe lên tia sáng.

Mấy chục nghìn con Điểu tộc, có con đang trong giai đoạn tu hành, có con lại bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ màng, sau đó đều về mặt hoảng sợ nhìn về phương hướng cực nam của nước Nam Thiên Vũ, không biết rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì.

Thiên Thần Đại Địa vẫn đang giữ nguyên tư thế khua kiếm chém xuống, chỉ là trong tay đã không còn thanh kiếm màu xanh vàng ẩn chứa uy năng vô hạn kia đâu nữa.

Ánh sáng kia, thậm chí còn chiếu sáng toàn bộ nước Nam Thiên Vũ, phủ lên một tầng ánh vàng bên trên mặt đất xanh tươi.

Lần công kích này của Trần Trần đã khiến Thiên Thần Đại Địa bị thương rồi!

Nhưng mọi người đều biết, cảnh tượng này có ý nghĩa như thế nào.

Thiếu niên mặc áo vải thô vẫn đứng thẳng giữa không trung, ngón trỏ duỗi ra, đâm vào chiếc áo giáp Đại Địa cực dày của Thiên Thần Đại Địa, tạo thành một lỗ thủng nhỏ, xuyên thấu cả thân hình màu hổ phách mờ mờ, thoạt nhìn cũng không thấy rõ.

Ở đó phát ra thứ ánh sáng quá mức chói mắt, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa cả chân ý, quá kinh khủng. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng chúng nó đều có một loại cảm giác cứ như trời sắp sửa sụp xuống.

Ở giữa chiến trường.

Vòng sáng màu trắng đã không còn thấy đâu.

Khối đất lơ lửng duy nhất đã vỡ vụn thành bụi phấn.

Đám An Lâm căn bản còn chưa thấy rõ rốt cuộc ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt của họ cũng sắp bị luồng sáng khủng khiếp khiến cho mù đến nơi.

"Thiên Đạo Nhất Chỉ hòa lẫn với sức mạnh của đất, lại có thể phát ra được uy năng khủng khiếp đến vậy?" An Lâm cảm thấy ngớ cả người rồi, một chiêu này còn mạnh hơn cả bát cứ chiêu thức gì Trần Trần sử dụng lúc đối phó với Thiên Thần Thời Gian, đơn giản đã vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn!

Kim quang nhanh chóng tiêu tán, hệt như là ánh sáng, tất cả đều trở về trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại một vết nứt khiến người ta nhìn thấy cũng phải giật mình vẫn đang lan tràn đến khoảng cách xa vô hạn là còn cho thấy rõ sự khủng bố của Thiên Đạo Nhất Chỉ trước đó.

Trận chiến này vô cùng quan trọng, liên quan đến việc có thể phá được Nam Thiên Môn không, đồng thời cũng liên quan đến vận mệnh sau này của họ. Cho dù là Hắc Linh Xà, Thiên Đế, Bạch Linh Xà của bang Bổ Thiên cũng đều hi vọng Trần Trần có thể chiến thắng trong trận này.

An Lâm kích động đến mức suýt nữa nhảy từ trong quan tài ra luôn.

Cho dù có là quyền năng chí cao của Thiên Đạo nhưng cũng đâu phải nhân vật không thể chiến thắng được, chuyện này hiển nhiên đã mang đến cho cuộc chiến đối kháng của nhân tộc một liều thuốc trợ tim!!

Thiên Thần Đại Địa cúi đầu xuống, nhìn vào ngón tay Trần Trần, hít sâu một hơi.

"Ngươi còn không rút ra?" Thiên Thần Đại Địa nói bằng giọng lạnh lùng.

Sắc mặt Trần Trần vẫn không đổi, giữ nguyên vẻ dửng dưng như cũ: "Khó có khi cắm vào được một lần, tôi muốn cọ cọ bên trong một chút trước đã."

Thiên Thần Đại Địa: "..."

Nhóm quần chúng hóng hớt: "..."

Thân thể của Thiên Thần Đại Địa đột nhiên phóng ra một làn sóng dao động cực kỳ khủng khiếp.

Trần Trần lập tức rút tay về như bị điện giật, sau đó tiếp tục nhìn về phía Thiên Thần Đại Địa như không có chuyện gì xảy ra.

Thiên Thần Đại Địa cũng nhìn thẳng vào Trần Trần.

Hai người cùng im lặng, hệt như trong trận giằng co quỷ dị trước đó.

Trần Trần duỗi thêm một ngón trỏ khác ra, mí mắt Thiên Thần Đại Địa cũng khẽ nảy lên một cái.

"Anh còn chưa đi? Không đi tôi cho anh nếm thêm một chỉ nữa." Trần Trần cười như không cười.

Tuy hắn không giữ được Thiên Thần Đại Địa lại, nhưng cũng không sợ đánh nhau một trận!

Trên mặt Thiên Thần Đại Địa cũng không xuất hiện vẻ bị nhục nhã, chỉ nhìn Trần Trần bằng ánh mắt nghiêm túc, sau đó lại quay đầu nhìn về phía An Lâm, Cổ Long Đế, Hứa Tiểu Lan, Thiên Đế, Bạch Linh Xà ở đằng xa...

Dường như hắn muốn ghi tạc kỹ trong lòng mình mỗi một con người trong trận chiến này, ngay cả bông hoa và con chó cũng không buông tha, tất cả đều quét mắt liếc qua một lần.

Mỗi một thành viên trong tiểu đội Phá Lộ cũng đều chạy không thoát khỏi cái liếc nhìn của hắn.

"Lần gặp mặt tiếp theo, các người tuyệt đối sẽ không thể sống tiếp được..." Thiên Thần Đại Địa hờ hững lên tiếng, cả người hóa thành một vệt sáng vàng, trực tiếp hòa vào với mặt đất.

Trần Trần ngẩng đầu, đôi mắt trong sạch sáng ngời nhìn về phía nơi tiếp nối cuối cùng giữa bầu trời và mặt đất và bầy trời, khẽ nói: "Đi về phía đông rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận