Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 652: Đứng ra

An Lâm hạ quyết tâm mặc kệ đến cuối cùng, cuộc chiến ở thành Hoàng Tuyền cách đó không xa nổ ra lần nữa.

Lần này Lạp Đăng không nương tay nữa, sức mạnh toàn thân sôi trào mãnh liệt, toàn bộ thân thể như là vòng xoáy màu máu hấp thụ nguyên khí xung quanh, khiến bầu trời đêm cũng bởi vì vậy mà sụp đổ.

Vảy rồng của Tiêu Trạch mở ra, trong nháy mắt mây sấm dày đặc bầu trời, sấm chớp màu đen vô cùng vô tận giáng từ trên trời xuống, bao trùm toàn bộ trời đất, đồng thời mang theo sức mạnh cắn nuốt hủy diệt, không ngừng bổ về phía thân thể Lạp Đăng.

Những sấm sét màu đen dày đặc này lấy Lạp Đăng làm trung tâm trong phạm vi một dặm, tạo thành một hình cầu màu đen, hình cầu không ngừng co lại, lôi uy đánh Lạp Đăng cũng càng ngày càng đáng sợ.

Hai tay của Lạp Đăng lấp lóe vô số ngôi sao màu đỏ, hóa thành từng cái bóng, đánh tan những tia sấm màu đen đánh tới.

Hai tay của hắn đã phóng ra thần thông ngôi sao máu, có được phá diệt vạn pháp, đánh tan sức mạnh ngôi sao, dù cho là đại năng Phản Hư hậu kỳ, thì hắn đã từng tự tay xé tan một người, bởi vậy áp lực tấn công sấm đen của Tiêu Trạch cũng không lớn.

"Không có thời gian để lãng phí đâu, bây giờ hãy để tôi giải quyết cậu hoàn toàn!" Hai con ngươi của Lạp Đăng đỏ thẫm khát máu, trên gương mặt thanh tú, miệng chậm rãi hé ra, lộ ra răng trắng dày đặc.

Hai tay như những ngôi sao màu đỏ bỗng nhiên xuyên vào viên cầu sấm sét màu đen lao đến, mũi nhọn máu vô tận giống như lưỡi kiếm sắc bén xé rách sấm đen, kéo dài hơn mười dặm trên không trung, phản chiếu bầu trời thành một vùng máu đỏ.

Tiếng va chạm kinh khủng như muốn xé rách bầu trời, dưa âm của cú đánh xuyên qua Tiêu Trạch, ép ra một bàn tay cỡ hơn vạn mét trên mặt đất, Tiêu Trạch cũng bị cú đánh này khiến cho rơi xuống mặt đất từ không trung.

"Đây là Thần Đạo!" Sắc mặt của Lăng Tiêu Kiếm Tiên thay đổi, lớn tiếng mở miệng nói, "Sử dụng sức mạnh cỡ đó, cho dù là đại năng Phản Hư đỉnh phong, cũng phải đánh đổi khá nhiều! Sức mạnh mà nó phóng ra thật sự có thể hủy diệt trời đất, chúng ta mau dùng hết sức củng cố trận pháp!"

Hai tay lập lòe muôn vàn ngôi sao đỏ của Lạp Đăng đập vào đuôi rồng, sức mạnh kinh khủng đánh bay Hắc Long lần nữa.

Lạp Đăng đứng ngạo nghễ giữa không trung, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một ngôi sao màu máu vô cùng to lớn, ánh sáng của nó biến bầu trời đêm thành một vùng trời màu máu ẩn chứa oán niệm vô tận.

Đuôi rồng của Tiêu Trạch vẫy một cái, mang theo thế như vạn tấn, vỗ vào cầu vồng máu.

"Cậu giết thuộc hạ Minh Độc Tử của tôi, vậy tôi sẽ lột da của cậu, rút gân của cậu, uống máu của cậu, để thế gian này biết * không phải là người dễ bắt nạt, kẻ phạm tôi thì phải chết!!"

"Xoẹt!"

An Lâm nghe thấy lời của Lăng Tiêu Kiếm Tiên, trong lòng càng lo lắng không thôi, ánh mắt dừng trên chiến trường cách đó không xa.

Ầm ầm! Cả hai va chạm long trời lở đất. Không nói khoa trương chút nào, nếu là tu sĩ cảnh giới kỳ Dục Linh trở xuống, ra khỏi trận pháp phòng hộ màu xanh thì sẽ trực tiếp bị dư âm của cuộc chiến chấn động đến nửa chết nửa sống.

Sấm sét màu đen hình cầu bị Lạp Đăng xé mở ở giữa, sau đó hóa thành cầu vồng máu phóng tới chỗ Tiêu trạch.

"Tiểu Tiêu!" An Lâm thấy cảnh này, giống như bị nhéo trong lòng.

Hai tay của Lạp Đăng đẩy một cái về phía Tiêu Trạch trên mặt đất,

Hắn tấn công thành công, nhưng không dừng lại chút nào, đuổi kịp Tiêu Trạch đang bay ngược, cố sức đánh một cái trên thân rồng!

Hình cầu màu đỏ như là ngôi sao chổi rơi xuống, không gian đọng lại, chỉ có hình cầu ẩn chứa đạo ý ngôi sao máu mạnh nhất của Lạp Đăng, vẽ ra quỹ tích màu máu, rơi trên người Tiêu Trạch.

Hai tay Lạp Đăng khép lại, một hình cầu màu đỏ hiện ra ở trước mặt của hắn, giống như ẩn chứa cả sức mạnh của ngôi sao.

"Trái lại tôi muốn xem thử, phòng ngự của cậu có thể mạnh đến mức có thể ngăn được đòn này của tôi không!"

Tiêu Trạch cậu ta... Bị thương rồi!

Dư âm của năng lượng kinh khủng đánh thẳng vào thành Hoàng Tuyền, trận pháp phòng ngự màu xanh lại bắt đầu rung động kịch liệt. Từng vết nứt như mạng nhện bắt đầu xuất hiện, cái trận pháp đủ để ngăn chặn đòn tấn công của Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, lại có dấu hiệu vỡ nứt trong dư âm của vụ nổ mạnh, có thể tưởng tượng ở trung tâm vụ nổ thì kinh khủng cỡ nào.

Hắc Long ngàn trượng, vảy rồng lóe lên ánh sáng kim loại, có máu đỏ tươi chảy ra.

Giờ khắc này, trời đất nổ tung, vụ nổ mang tính hủy diệt bao phủ hơn trăm dặm!

"Bây giờ có muốn trốn cũng không có cơ hội rồi, ngoan ngoãn để tôi hút khô máu của cậu đi. Máu của cường giả đứng đầu Thái Cổ Long tộc, nhất định rất là ngon, nói không chừng có thể là cơ hội để tôi bước vào Hợp Đạo nữa..."

Ầm ầm!

Dù cho Tiêu trạch là đồ đệ hời của hắn, nhưng đó cũng là đồ đệ mà!

Hắn biết vì sao Tiêu trạch không chọn chạy trốn, cũng chính vì vậy, hắn thật sự không nhịn được.

Nghe thấy lời của Lạp Đăng, An Lâm nắm chặt hai tay, hơi thở trở nên có chút dồn dập.

Trung tâm vụ nổ, năng lượng màu đỏ giống như mặt trời màu đỏ, chiếu sáng Bảo Châu và vùng đất Hắc Trạch.

Nó run nhè nhẹ dưới đáy hố, ánh mắt nhìn Lạp Đăng ở trên bầu trời, không có một tia khuất phục.

Phòng ngự mà Tiêu Trạch tự hào nhất, bị sức mạnh Thần Đạo của Lạp Đăng phá vỡ, nhưng cậu vẫn không chọn cách chạy trốn, mà hoàn toàn thả ra long uy, vẫn cao quý kiêu ngạo như trước.

"Ồ? Lại còn có thể diễu võ giương oai với tôi?" Lạp Đăng hơi híp mắt, ở trên cao nhìn xuống Hắc Long trên mặt đất, cười khẽ nói, "Ngươi có được sức mạnh phòng ngự như vậy, nói thật, nếu lập tức lựa chọn cách chạy trốn, tôi thật sự không giết được cậu. Nhưng mà, cậu lại lựa chọn chiến đấu với tôi, thật sự là cực kỳ ngu xuẩn."

An Lâm nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm trung tâm vụ nổ không chớp mắt, thần thức đủ để sánh ngang với Phản Hư lần đầu tiên phóng thích toàn lực, sau đó cảm giác được sinh mệnh đang thở dốc kịch liệt trong cái hố.

Năng lượng vụ nổ biến đi, một cái hố to xuất hiện trên mặt đất.

Hắn hiểu rõ trong lòng, nhất định là Lạp Đăng cho rằng Tiêu trạch giết Minh Độc Tử, cho nên cố ý chạy tới báo thù, Tiêu Trạch là gánh thay cho hắn...

Lòng An Lâm run lên bần bật, thân thể cũng khẽ run lên theo.

Lạp Đăng không nói nhảm nữa, chỉ tay vào Tiêu Trạch lần nữa.

"Vù..."

Năng lượng của ngôi sao máu sau lưng hắn như sóng triều bao phủ trời đất, ở đầu ngón tay của Lạp Đăng có một thanh Huyết Kiếm đang ngưng tụ lại.

Huyết Kiếm ẩn chứa năng lượng kém hơn một chút so với quả cầu đỏ trước đó, nhưng lại sắc bén vô song, giống như có thể chém vạn vật trong thế gian.

Rất rõ ràng, Lạp Đăng định dùng kiếm này chém thân thể Tiêu Trạch!

Phòng ngự của Tiêu Trạch đã bị phá, trong thời gian ngắn thì căn bản không có cách nào chống đỡ đòn tấn công kinh khủng như thế.

"Rống!" Thân thể Hắc Long bắn từ đáy hố lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Đăng, mở miệng lớn ra, trước tiên phun ra Hắc Viêm mãnh liệt.

Huyết Kiếm cũng giáng xuống vào lúc này, giống như ngôi sao rơi xuống thế gian, phá vỡ Hắc Viêm cuồn cuộn đó, giáng thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch nhìn thấy lưỡi kiếm lạnh lẽo khát máu kia, cái chết bao phủ toàn thân.

Khóe mắt của cậu liếc nhìn thành Hoàng Tuyền, người thân bạn bè đều đã rời khỏi cậu, nhưng trong thành Hoàng Tuyền còn có một người trói buộc với cậu, đáng để cậu lo lắng. Vào thời khắc nguy hiểm vô cùng đáng sợ này, chẳng biết tại sao, cậu lại chọn đưa mắt nhìn về phía lầu trên tường thành Hoàng Tuyền.

Nhưng trong nháy mắt đó, cậu lại không nhìn thấy bóng dáng kia.

Huyết Kiếm đâm mạnh tới, ánh sáng trắng hiện lên.

Bóng dáng kia bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, gần như thế, gần như có thể chạm vào.

Ngay lúc Tiêu trạch coi đây là ảo giác, bóng dáng kia móc ra một chiếc gương, nhắm ngay Huyết Kiếm kia.

Ầm ầm! Xích mang diệu thế.

Dưới ánh sáng đỏ vô tận, chẳng biết tại sao Huyết Kiếm lại thay đổi hướng, xé rách trời đất, đâm mạnh về phía Lạp Đăng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận