Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1354: Quy tắc cổ quái

An Lâm không nói lời nào, họ cũng không nói lời nào.

Trên đường phố cực kỳ yên tĩnh.

Trong ánh mắt mà mọi người nhìn An Lâm, giống như còn cất giấu một loại tình cảm khác lạ gì đó.

An Lâm với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, cảnh tượng kỳ lạ như thế này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải, theo lý mà nói, bái cũng bái xong rồi, còn không làm việc hay về nhà mà ở lại đây làm cái gì?

Người anh em bên kia, mỳ cậu ăn nguội rồi đấy!

Còn sư phụ đang xào rau kia, món ăn trong nồi của chú cháy rồi kìa!!

Một người hai người đều nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, đây là tình huống gì vậy?

Trong lúc cục diện có chút căng thẳng, cách đó không xa có vài đường khí tức mạnh mẽ nhanh chóng tới gần.

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra sau khi mọi người quỳ lạy, người được quỳ lạy còn phải phân phát phúc lợi với người quỳ lạy sao? Quy tắc này cũng quá thực tế nhỉ...

Dương Chinh nhìn thấy An Lâm, kích động đến mức quỳ xuống phịch một cái, cúi đầu bái.

Đám người trên đường vui sướng mà hấp thu năng lượng nguyên khí, nói ngàn vạn lời cảm ơn với người đàn ông vừa bay tới.

"Thượng tiên giáng lâm, không từ xa tiếp đón, mong thứ tội!!"

"Cảm ơn thành chủ chúc phúc!"

Thành chủ Dương Chinh cùng đoàn tùy tùng phía sau đứng lên, rồi mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn An Lâm.

"Điêu dân to gan, còn đứng ở đây làm gì, muốn thêm phiền phức cho Thượng Tiên chúng ta sao? Muốn Tiên nhân ban phúc, tôi cho mọi người, cầm lấy rồi mau cút!" Một người đàn ông dung mạo uy nghiêm, trên người mặc trang phục lộng lẫy đứng ở đầu gầm lên một tiếng, một tay mở ra, từng trận nguyên khí hóa thành năng lượng phun về phía mọi người trên đường.

An Lâm bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức nâng Dương Chinh dậy, dịu dàng mở miệng nói: "Thành chủ không cần đa lễ, mau mau đứng lên!"

"Dương Chinh Tiên nhân thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng quang!"

"A, là thành chủ Dương Chinh đến rồi!"

An Lâm nhận biết một chút, liền phát hiện thành chủ Dương Chinh là cường giả cảnh giới Hóa Thần, mấy tên tùy tùng phía sau hắn lại là tu vi cảnh giới Dục Linh.

An Lâm suy nghĩ một chút, mô phỏng theo thủ pháp của thành chủ Dương Chinh, kéo theo nguyên khí của đất trời, hình thành năng lượng đặc biệt của chính mình, sau đó bơm vào trong cơ thể của mấy người trước mặt.

Đám người ở đây lúc sau cuối cùng cũng tản đi rồi.

"A... Thoải mái!"

Ngay cả thành chủ gặp hắn cũng phải cúi đầu bái, điều này thật sự khiến hắn có chút giật mình, đồng thời trong lòng cũng đang cảm thán phép tắc của đại lục Thần Nguyên này sao lại kỳ quái như vậy.

An Lâm: "..."

An Lâm có chút bất ngờ, đối với một người xa lạ, biểu hiện của Dương Chinh có chút nhiệt tình quá mức nhỉ?

Mấy người hấp thu nguyên khí của An Lâm, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn cùng hạnh phúc.

An Lâm khẽ gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Dương Chinh mà bay về phía hướng trung tâm thành.

"Cảm Thượng Tiên đã ban phúc!"

Không thể không nói, từ sinh hoạt và phong tục tập quán, nơi đây rất giống giới Cửu Châu.

"Năng lượng thật là tinh khiết, ngộ ra rồi, tôi sắp ngộ ra rồi!!"

"Mời tiền bối uống trà." Dương Linh Thiến duỗi bàn tay trắng thon ra, nâng một chén trà trong lòng bàn tay, cẩn thận đưa tới trước mặt An Lâm, trong vẻ mặt căng thẳng lại có chút chờ đợi tha thiết.

"Ha ha ha... An Lâm tiền bối, đây là trà Phần Xuân của tiểu nữ Dương Linh Thiến ngâm, cô ấy ở trong trà đạo, là người đứng đầu thành Vĩnh Dương." Dương Chinh vẻ mặt tươi cười mà mở miệng nói.

Một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, mặc chiếc váy lộ vai màu đỏ, đích thân pha trà cho An Lâm, động tác tao nhã, lưu loát sinh động.

"Thượng Tiên thiên địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng quang!!"

Trung tâm thành Vĩnh Dương là một ngọn núi.

Có mây mù lượn lờ, núi cao nước chảy, Tiên hạc bay lượn, giống như mảnh đất lành của thần tiên siêu thoát khỏi phàm tục.

An Lâm đi tới một cái đình tinh xảo lộng lẫy ở giữa sườn núi, ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa dưới thành.

Dương Chinh vô cùng cung kính mà tiến đến phía trước An Lâm, hỏi: "Vãn bối Dương Chinh, xin hỏi Thượng Tiên vì chuyện gì mà đến thành Vĩnh Dương của tôi? Nếu như có chỗ cần giúp đỡ, xin cứ việc căn dặn!"

Dương Chinh nghe thấy vậy không chỉ không nghi hoặc, trái lại càng thêm cung kính: "Hóa ra là Thượng Tiên viễn cổ, ngài dời bước theo tôi đến Vương phủ trong thành, tôi sẽ chậm rãi nói cho ngài."

"Ừ, tôi bế quan đã hơn chục nghìn năm, gần đây mới xuất quan, không quá hiểu rõ về thế giới này, ông hãy nói cho tôi biết về tình hình gần đây của thế giới này đi." Hai tay An Lâm chắp sau lưng, mắt nhìn xuống Dương Chinh rồi nói.

Coi như hắn vừa lộ ra thủ pháp không gian Nhất Thủ Cước Đạp Hư Không, đã kinh động đối phương, đối phương cũng không đến mức cung kính như vậy mới đúng. Chuyện này nếu như ở đại lục Thái Sơ, có đại năng Phản Hư đi ngang qua, có thành chủ nóng nảy có thể ngay cả hiểu một chút tâm tư của đối phương cũng không có.

An Lâm nhận lấy cốc trà một cách rất tự nhiên, nhìn thấy nước trà màu đỏ, giống như còn có hỏa diễm nhảy múa trong nước giống như tinh linh, trông rất đẹp mắt.

Hắn nhấp một miếng, nước trà thơm dịu ngon miệng, lại pha lẫn mùi vị nhiệt tình buông thả.

"Trà ngon, trà này không chỉ tươi mát tự nhiên, ý xuân dâng trào, còn bởi vì ẩn chứa một luồng viêm lực đặc thù, trở nên cực kỳ buông thả, làm nên nước trà nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc, rất tuyệt." An Lâm ca ngợi một tiếng, lại chuyển ánh mắt về phía người con gái váy đỏ bên cạnh, cười nói, "Viêm lực này chắc hẳn chính là viêm lực đặc hữu trên người cô nương Dương Linh Thiến?"

Sắc mặt cô gái váy đỏ đỏ bừng, có chút lúng túng đáp lại: "Vâng, là viêm lực của tiểu nữ! Tự ý pha trà như vậy, đã mạo phạm tiền bối, mong rằng ngài có thể thứ tội!"

An Lâm chỉ cười mà không nói gì, mang lên một chén trà khác, sau khi rót trà, Tinh Ma Viêm xuất hiện từ đầu ngón tay, giống như sao rơi xuống nước trà, tạo nên một vùng sao trời.

"Trà của cô, có sức mạnh hoà vào trà, nhưng thiếu đi một chút độ khớp của ý cảnh tương sinh, nếm thử chén trà của tôi đi."

"Dạ... Vâng, tiền bối!"

Dương Linh Thiến được sủng ái mà lo sợ, tiếp nhận chén trà, hơi nhấp một miếng.

"A...!" Bỗng nhiên, trên khuôn mặt đỏ ửng của cô hiện lên vẻ mê say.

Thân thể trắng như tuyết nhấp nhô kịch liệt dưới chiếc váy đỏ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Trời sao rực cháy, đẹp quá, hương vị dường như khiến người ta trầm luân!" Dương Linh Thiến không nhịn được mà kêu to lên một cách yêu kiều, âm thanh ngân nga rung động lòng người.

Dương Chinh với vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn con gái của mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy con gái sau khi uống trà lại lộ ra vẻ mặt này.

"Trà đạo của tiền bối đạt tới đỉnh cao, tiểu nữ khâm phục sát đất." Dương Linh Thiến mang vẻ mặt sùng bái lại một lần nữa hành lễ với An Lâm, nhìn ánh mắt của An Lâm cũng không giống lúc trước nữa rồi.

Nếu như trước đây là kính nể thân phận của An Lâm, thì lúc này lại là cảm phục đối với trà đạo của hắn.

"Một chút tài nghệ nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến." An Lâm mang mặt thờ ơ xua xua tay một cái.

Cảnh tượng này khiến cho lòng Dương Chinh càng thêm kính nể sâu sắc, An Lâm quả nhiên là một vị Thượng Tiên viễn cổ, tùy tiện bộc lộ tài năng đã đánh bại được đệ nhất trà đạo sư của thành Vĩnh Dương.

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa, ông hãy nói cho tôi sự biến hóa hơn ngàn năm qua ở đây đi." An Lâm khẽ mở miệng nói.

Mảnh vỡ Thiên Đạo là thứ mười nghìn năm trước rơi xuống đại lục Thần Nguyên, sự biến hóa trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ liên quan đến manh mối của mảnh vỡ Thiên Đạo.

"Được, tôi sẽ nói. Trước khi tiền bối bế quan, đại lục Thần Nguyên có lẽ là thời đại hồng hoang của Cửu Đế Thiên Quốc nhỉ?" Dương Chinh mở miệng hỏi.

"Đúng thế." An Lâm gật gật đầu, đồng thời trong lòng nói, Cửu Đế Thiên Quốc cái quỷ gì vậy?

Trong vẻ mặt nghiêm nghị của Dương Chinh mang theo sự kính nể: "Thế nhưng hiện tại, chúng tôi chỉ có một Vương, một Chí Tôn Tiên Vương, sự xuất hiện của hắn khiến thời đại Thiên Quốc trở thành lịch sử, trong thiên hạ tất cả là đất của vua! Dưới vua đều là tay sai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận