Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 275: Ân nhân cứu mạng

Trong một mảng khu vực bị sương mù trắng xóa bao phủ ở Ma Quỷ Thất, có một hòn đảo hiện lên ánh sáng tím.

Con nhộng to màu trắng xuyên qua màn sương, chậm rãi đáp xuống đảo.

"Vạn Trọng Yêu Đế, sao chỉ còn mình anh trở lại? Những Yêu Đế còn lại đâu?"

Một con Hùng Yêu Bạch Mao cả người tản mát ra khí lạnh uy nghiêm hỏi.

Con nhộng màu trắng nứt ra một lỗ hổng, một con Điệp Yêu màu trắng rất lớn bay từ trong đó ra ngoài.

Hắn bay đến trước mặt Hùng Yêu và Hỏa Long Yêu, lạnh lùng mở miệng: "Chết, mọi người đều đã chết."

"Cả bốn người đều chết?" Hỏa Long Yêu giật mình sợ hãi, "Chẳng lẽ mấy người gặp phải người của thần vị Long Đình?"

Điệp Yêu lắc đầu: "Không phải, chúng ta gặp phải một con Giác Long thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ có một mình cô ta thì chúng ta cũng sẽ không thất bại, đáng sợ nhất là chúng ta lại gặp phải một tu sĩ..."

Điệp Yêu thở dài một tiếng: "Xích Ma Đế vốn định mang theo chúng ta thu thập nốt bước cuối cùng của đại trận Thập Linh Huyết Tế này, không ngờ... Chẳng lẽ đây chính là số mệnh sao?"

Trong thành Ba Lan, trận đại chiến long trời lở đất đủ để ghi vào sử sách của đế quốc Trân Châu đã kết thúc.

Trên mặt đất, một trận pháp lớn do máu tươi tạo thành đang tỏa ra ánh sáng quỷ dị.

Điệp Yêu và Hùng Yêu tạm yên lòng, Hỏa Diễm Yêu Long là Yêu Đế có tốc độ nhanh nhất trong số Thất Yêu Đế bọn họ, dùng Thu Dung Châu bắt đi hàng ngàn sinh linh tộc Trân Châu thật sự rất đơn giản.

Yên lặng một lúc lâu, Hùng Yêu mới nghiêm túc nói:

An Lâm đã vô tình trở thành anh hùng của đế quốc Trận Châu.

Điệp Yêu sợ hãi mở lời, nói về những chỗ không cách nào ngờ nổi của tu sĩ nhân loại kia. Có trong tay người máy kim loại sánh ngang với Kỳ Hóa Thần, kiếm pháp cao siêu, mới Dục Linh trung kỳ đã có thể chém chết Xích Ma Đế, sau khi đột phá thì một chiêu giết chết Bá Vương Kình...

Bắc Liên trở lại phủ đệ của Trân Châu Vương, lúc trước cô bóp vỡ ngọc phù để cầu viện đội Thần Vệ Long Đình, nhưng bây giờ trận chiến đã kết thúc, cô liền dùng bùa truyền tin báo lại tình hình chiến đấu ở đây cho đội Thần Vệ, yêu cầu họ đi đến khu vực Ma Quỷ Thất để tiếp tục tìm kiếm tung tích của Vạn Trọng Yêu Đế.

"Nhưng mà đại trận Thập Linh Huyết Tế chỉ còn thiếu tộc Trân Châu..."

Hùng Yêu Bạch Mao và Hỏa Long Yêu nghe xong thì chìm vào yên lặng, không ngờ trên đời lại tồn tại loại tu sĩ này!?

"Đây chỉ là việc ngoài ý muốn, từ giờ đến khi dương tinh thẳng hàng, ngày phục sinh của Thánh Giả đại nhân còn mười lăm ngày, chúng ta vẫn còn cơ hội." Hỏa Long Yêu trầm giọng, "Lần này tôi tự mình ra tay, mang theo Thu Dung Châu, tùy tiện tìm một thành trấn lớn nào đó của đế quốc Trân Châu, hút đi mười ngàn sinh linh của tộc Trân Châu, tôi không tin chúng ta lại xui xẻo như vậy!"

An Lâm cảm thấy ngoại hiệu này nghe thật hay, hơn cả độc tôn, hay mạnh nhất gì gì đó, chỉ đứng sau cái danh hiệu An Lâm Kiếm Tiên thôi.

Đại trận phủ kín toàn bộ hòn đảo, máu tươi chậm rãi chảy xuôi, đan xen vào nhau như mạng lưới phức tạp nhất. Máu sẽ chẳng bao giờ khô cạn, cứ thế sinh sôi lưu chuyển trên mặt đất tím sáng.

Ở hoa viên nhỏ trong phủ Trân Châu Vương, An Lâm lại trông thấy Bắc Liên đang ngồi ở ven hồ đùa bỡn cá nhỏ.

Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, không tới một ngày, tin tức bốn vị Yêu Đế bị chém đầu ngoài thành Ba Lan đã truyền khắp đế quốc Trân Châu. Sau đó, toàn bộ thủ đô đều khiếp sợ.

Hắn và Tiểu Long Nữ bị dân chúng Trân Châu gọi là "Trân Châu song tinh".

Bắc Liên không để ý tới, tiếp tục dùng nhánh cây khuấy động nước hồ.

Không ngờ mấy con cá vàng này lại không bị dọa chạy, ngược lại càng lúc càng tụ lại đông hơn.

Bắc Liên gật đầu: "Tộc Trân Châu là một chủng tộc rất hiền lành, có thể được họ mang ơn như thế, tối hôm qua chúng ta liều mạng chiến đấu cũng đáng..."

An Lâm mỉm cười, đi lại chào hỏi.

Bắc Liên nghe vậy chậm rãi lắc đầu từ chối: "Không cần, khi ấy tôi và anh là chiến hữu, giúp đỡ lẫn nhau trong chiến đấu chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?"

"Ngày mới tốt lành nhé Trân Châu Tinh!"

"À, là để ngày sau tiện gặp nhau."

Bắc Liên hơi kinh ngạc nhìn An Lâm một cái, trong đôi mắt trong xanh như nước hồ thu nổi lên từng vòng sóng gợn, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"

Có lẽ An Lâm đã sớm nghĩ tới kết quả này nên cũng cũng không cứng rắn bắt buộc, chỉ lấy từ trong ngực ra một tấm bùa, cười nói: "Vậy trao đổi truyền âm phù đi!"

Bắc Liên ngẩng đầu nhìn chàng trai đang híp mắt cười đi tới, mi mắt hạ thấp, tiếp tục cầm nhánh cây đùa bỡn cá vàng trong hồ, đôi môi đẹp đầy đặn hơi hé ra, thổi một hơi về phía mấy con cá trong hồ, tạo thành từng gợn sóng gợn.

"Nghe nói quốc chủ còn ban thưởng cho chúng ta rất nhiều đồ tốt, khoảng hai ngày nữa là có thể vận chuyển đến đây." An Lâm nghiêng đầu nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh.

Nhưng cô lại lạnh nhạt hờ hững, nhìn không ra vui buồn.

An Lâm tiếp tục nói: "Tối hôm qua cô cứu tôi một mạng, lần sau tôi sẽ đưa cho cô một món quà thật lớn để đáp lễ."

"Xem ra cô rất được hoan nghênh đó, ngay cả cá cũng thích cô như thế kia mà." An Lâm đi đến bên cạnh cô, có chút ngạc nhiên.

"Bên ngoài đang truyền rằng chúng ta là Trân Châu song tinh của đế quốc Trân Châu, đương nhiên tôi phải gọi cô một tiếng Trân Châu Tinh rồi." An Lâm đắc ý trả lời, bày ra cái vẻ như đã nổi danh khắp thế gian rồi.

Bắc Liên khẽ cong khóe môi, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Trời sinh cá đã có thiện cảm với Long tộc chúng tôi, cảm thấy rất thân thiết, đương nhiên là sẽ không chạy. Đúng rồi... Sao vừa nãy anh lại gọi tôi là Trân Châu Tinh?"

An Lâm cũng thử thổi một hơi về phía cá nhỏ trong hồ, sau đó có mấy con cá bị thổi chạy: "Ồ... Sao tôi thổi lại bị chê vậy, chẳng lẽ do miệng thúi? Nhưng tôi vừa mới đánh răng mà!"

"Được rồi..."

Bắc Liên chưa bao giờ thầm trao đổi truyền âm phù với một chàng trai nào cả, cô chần chừ, rồi lại như ma xui quỷ khiến khắc ghi dấu ấn của mình vào trong truyền âm phù của An Lâm.

An Lâm thuận lợi trao đổi liên lạc xong liền thở phào một cái, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Trở về phòng, hắn viết ra những đồ vật cần tìm.

"Gỗ trầm nguyệt ngàn năm, cổ đằng màu tím, chân huyết của Ứng Long, Huyền Băng Hàn Tinh, hỏa cốt của Mãng Hoang, dược thảo thần bạch..."

Ba người An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Sửu nhìn đồ vật trên danh sách, nhớ lại địa điểm phân bố rải rác của chúng nó.

Đại Bạch đau đầu: "Chúng ta đều đã biết được những việc mà Thần Âm từng trải qua, nhưng những hình ảnh đó lại không đầy đủ. Chuyện tinh luyện giúp lưu thông máu là một việc cực kỳ quan trọng với Thần Âm, cho nên hình ảnh còn tương đối là chuẩn, nhưng rất nhiều thứ khác, qua bao nhiêu năm đằng đẵng, có lẽ đã sớm bị chôn vùi."

An Lâm hít sâu một hơi: "Dù sao cũng đã có tọa độ rõ ràng, ít nhiều gì chúng ta cũng nên đi thử một chút. Nếu không tìm được thì đi mua, không có cách nữa thì đưa danh sách cho Bắc Liên, để cô ấy đi tìm cùng với chúng ta..."

Bắc Liên đã hi sinh để cứu hắn, cho nên từ tận đáy lòng, An Lâm hi vọng mình cps thể đền bù bằng chính sự cố gắng của bản thân, chứ không phải là dựa vào lực lượng của cô ấy.

Rất nhiều thứ trên danh sách đều là đồ vật cực kỳ quý hiếm, cho dù phòng đấu giá hay Trân Bảo Các mà có thì cũng là giá trên trời, chút gia tài của An Lâm chỉ sợ không đủ.

Ngày thứ hai, ban thưởng của quốc chủ được đưa tới.

Một triệu viên linh thạch, một đống bảo vật, cùng với rất nhiều bảo thạch châu báu.

An Lâm bán hết những đồ vật được ban thưởng có thể bán cho Trân Châu Vương.

Đống đồ vật kia bán được một triệu một trăm ngàn viên linh thạch, khiến túi tiền của An Lâm lại căng thêm một chút.

Hắn kiểm kê lại một lượt, trong nhẫn không gian đã có bốn trăm bảy mươi viên linh thạch, xem như là một số tiền tương đối lớn.

Bắc Liên tu dưỡng một thời gian, sau đó liền tạm biệt An Lâm.

"Tôi tạm thời không đi du lịch nữa, phải trở về Long Đình một chuyến."

"Được rồi, qua một thời gian nữa tôi sẽ đến Long Đình tìm cô chơi."

An Lâm biết nguyên nhân cô không đi du lịch nữa nên chỉ cười tạm biệt.

Bắc Liên lắc đầu, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên nụ cười động lòng người, giống như hoa mai nở rộ trên tuyết lạnh: "Anh đừng đến Long Đình, mất mặt lắm."

An Lâm: "..."

Hai người chào tạm biệt.

An Lâm bắt đầu hành trình tìm kiếm báu vật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận