Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1504: Động vào người Cửu Châu ta

Tư thế của Ngả Đạt hiên ngang, huyết bào trên người tung bay, đôi mắt sắc bén nhìn cô gái mặc bộ váy màu đen bị vây ở vị trí trung tâm bằng ánh mắt phức tạp.

Kim Linh và Kim Yêu nắm chặt vũ khí trong tay, cực kỳ căng thẳng đề phòng.

Bọn họ biết người trước mặt mạnh đến mức nào.

Người ngoài đều nói các cô là ba bào thai liên thủ, lợi dụng một trận pháp đặc biệt để chiến đấu, trong thời gian ngắn có thể bùng nổ sức mạnh ngang với cảnh giới Hợp Đạo. Nhưng lại không biết trăm năm trước, ba người các cô thường xuyên luyện chiêu cùng Hắc Y Nhân Đại Đế, lần nào bị đánh bại, chưa bao giờ có ngoại lệ... Đó là Hắc Y Nhân còn giơ cao đánh khẽ.

Nếu không được nương tay thì không biết họ đã bị chết bao nhiêu lần!

Hôm nay, ba người vây quanh Hắc Y Nhân Đại Đế, tỏ vể đã ôm quyết tâm chết chắc.

"Ta còn nghĩ đám các ngươi sẽ không dám nhìn thẳng ta cơ đấy!" Hai con ngươi của Hắc Y Nhân như hố đen, sâu không thấy đáy.

"Bảo vệ Cửu Châu là chức trách của Tứ Cửu tiên tông chúng tôi." Ngả Đạt tay nắm dao găm màu vàng, giọng trong trẻo lạnh lùng và kiên quyết.

Hắc Y Nhân chần chừ một chút, gật đầu nói: "Có thể."

"Hắc Y Nhân! Sao cô không chiến đấu đi hả? Mau tới đây cùng chúng ta vây chết Trường Sinh Đại Đế đi!" Y Đăng nhìn cô gái vẫn đứng im trong hư không, hỏi bằng giọng khó hiểu.

Khuôn mặt Ngả Đạt, Kim Linh, Kim Yêu đều run lên, hơi cảm động.

Kim Linh, Kim Yêu giống như tâm ý tương thông, cùng giữ yên lặng.

Hắc Y Nhân thở dài một tiếng: "Mặc dù không biết tại sao các ngươi lại gia nhập vào chỗ An Lâm, nhưng bây giờ An Lâm đã chết, các ngươi đã tự do. Vì sao còn phải ở lại tông môn Nhân tộc? Ở lại Tứ Cửu tiên tông chỉ có một đường chết, nếu như các ngươi trở lại Huyết tộc, ta có thể lợi dụng quyền hạn, đặc xá cho các ngươi..."

Mặc dù không biết Hắc Y Nhân phát điên cái gì nhưng liên quân giới Cửu Châu cũng đã bị dồn vào đường cùng. Y Đăng cũng không để tâm thêm chút thời gian kia, tiếp tục xuất chiêu với Trường Sinh Đại Đế.

Hắc Y Nhân bật cười, trong nụ cười còn có vài phần châm chọc: "Đường đường là một đại năng Huyết tộc, kẻ địch của Nhân tộc, nói mấy câu như bảo vệ Cửu Châu chẳng phải là rất buồn cười sao?"

"Đợi mười phút." Hắc Y Nhân thản nhiên mở miệng.

Vừa nói, vẻ mặt của cô ta trở lên cực kỳ thành khẩn: "Trở về đi, ta có thể tha thứ cho các ngươi..."

"Hiện giờ chúng tôi là người của Tứ Cửu tiên tông, cũng đã được Nhân tộc thừa nhận." Kim Linh phản bác.

Cứ như vậy, bốn người đứng im trên trời cao, mặc kệ cuộc chiến kinh thiên động địa bên ngoài.

Ngả Đạt yên lặng khen ngợi kế hoạch hoãn binh của chính mình.

Ngả Đạt trầm ngâm chốc lát, nói: "Xin cho tôi mười phút cân nhắc."

Chỉ là...trong nội tâm cô lại xuất hiện một nỗi sầu lo.

Y Đăng: "???"

Trong nội tâm Ngả Đạt khá vui, bình thường muốn ba người các cô chiến đấu với Hắc Y Nhân cũng chỉ có thể chống đỡ được mười phút, bây giờ lại thêm mười phút suy nghĩ, tổng cộng bọn họ có thể tranh thủ cho liên quân Cửu Châu hai mươi phút, hành động này, ngẫm lại cũng rất thông minh mà!

Mười phút.

Về phần chiến trường dưới kia, đội quân một nghìn bảy trăm vạn đối đầu với bốn trăm vạn tu sĩ, thời gian càng kéo dài thì chính là một cuộc đồ sát, căn bản không có hi vọng lật ngược tình thế...

Hơn ba trăm vạn liên quân Cửu Châu, hôm nay chết hơn năm mươi vạn, phần đông số còn lại cũng bắt đầu bị thương. Đại năng của cảnh giới Phản hư cũng đã có sáu người ngã xuống...

Trường Sinh Đại Đế bị Y Đăng và Bi Tinh Đại Đế áp chế gắt gao, lại còn phải phân tâm ra sử dụng đại trận để ngăn cản một vài công kích mang tính hủy diệt, bị thua chỉ là chuyện sớm muộn.

Tay áo bên trái của cô đã trống rỗng, máu tiên nhuộm đỏ áo quần nhưng lại hồn nhiên không biết gì.

Hai mươi phút, thật sự có thể thay đổi được điều gì sao?

Kết cục gần như đã xác định rõ ràng, nhưng mấy trăm vạn tu sĩ lại không hề có đào binh!

Hắn nhìn những đệ tử quen thuộc bao năm đã ngã xuống, vẻ mặt không vui không buồn, giống như cỗ máy vậy, không ngừng điều động phân chia lực lượng khắp nơi, hẳng qua đôi tay dường như hơi run rẩy.

Trước mặt trưởng lão Tử Tinh các Chu Du của Tứ Cửu tiên tông, mười mấy bộ thi thể của đệ tử tông môn, vẫn còn vài chục người vây quanh hắn liều chết chiến đấu hăng hái.

Chu Húc Trạch cùng Tư Đồ Phượng và bảy nguyên soái Thiên Nhân tộc đang giằng co, nhất thời khó có thể phân cao thấp.

Cả một đám người đỏ ngòm phóng tới tường thành, bóng dáng màu đen thân hình vặn vẹo chuyển động trên tường thành, như quần ma loạn vũ, đánh giết, cắn xé, kêu gào nhau nơi tường thành.

Mạc Hải một quyền nổ tung đầu một cảnh giới Hóa Thần của Huyết tộc. Huyết tộc cảnh giới Hóa Thần không còn đầu vẫn điên cuồng dang hai tay ra múa loạn, móng tay như đao, vạch mấy đường ở trên ngực hắn thành mấy vết máu khiến người nhìn giật mình.

Lam Yên vốn rất thích cười nhưng biểu cảm hôm nay lại rất lạnh lùng, người chuyển động theo kiếm tựa như một ngọn gió mạnh, mũi kiếm được quấn quanh bởi ngọn lửa Phá Hồn, trong nháy mắt đã chém chết mất người vặn vẹo của Hư Linh tộc.

Người trong cuộc chiến cố gắng không nghĩ đến phương diện này. Bởi vì họ biết một khi nghĩ theo hướng này thì kết quả ngoài tuyệt vọng ra thì không còn gì khác. Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là chiến đấu, vì giúp Nhân tộc ít đi mấy kẻ địch, chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

Ngả Đạt thấy Trường Sinh Đại Đế đã mệt đến mức sắp không chịu được nữa, vẫn cố gồng mình chống trụ đại trận.

"Đã hết giờ, nói cho ta biết, lựa chọn của các ngươi là gì?" Hai mắt Hắc Y Nhân Đại Đế nhìn chằm chằm Ngả Đạt, hỏi.

Rất nhanh đã trôi qua.

"Quyết định sao? Thật xin lỗi nhé, Kim Linh, Kim Yêu..." Ngả Đạt nắm chặt dao găm.

"Chị đang nói gì vậy, tỷ tỷ, đây cũng là lựa chọn của em mà." Kim Linh cười nói.

"Là Thánh tổ giúp chúng ta biết hướng đi lên của một chủng tộc, giúp chị hiểu được đạo về huyết chân chính. Cho dù người đó đã chết, chị cũng không phản bội." Kim Yêu cũng mở miệng nói.

Lần đầu tiên Hắc Y Nhân lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Từ chối? Bọn họ từ chối?

Giả vờ giả vịt suy nghĩ mười phút rồi từ chối?

Hắc Y Nhân tưởng rằng có thể lại thu nạp ba đại tướng, thấy ba người lại vì việc nghĩa không chùn bước, đánh về phía cô ta... Ba cột máu phóng lên trời, hư ảnh của cô gái màu vàng xuất hiện giữa không trung, trên đầu có vòng tròn máu, lòng bàn tay hướng xuống dưới, đánh mạnh về phía đầu Hắc Y Nhân!

Hắc Y Nhân duỗi bàn tay trắng nõn thon dài ra, vỗ lên trên trời cao, một chưởng đón lấy.

Bàn tay lớn màu vàng óng từ trên trời giáng xuống, đập mạnh về phía cự chưởng nhỏ bé, lại giống như chạm phải một vật rất cứng. Cự chưởng bị chấn động, miễn cưỡng dừng lại, sau đó bắt đầu vỡ tan từ chính giữa.

Cả người Hắc Y Nhân cũng bị ép rơi xuống mặt đất, tạo nên một trận gió năng lượng cực mạnh. Hơn vạn người Huyết tộc xung quanh không kịp né tránh, trực tiếp bị dư âm cuộc chiến nghiền nát thành thịt vụn.

Ngả Đạt, Kim Linh, Kim Yêu không nói hai lời, tiếp tục sử dụng trận pháp liên hợp, điều khiển hư ảnh trên trời cao đuổi theo Hắc Y Nhân dưới mặt đất...

Đại chiến tiến vào giai đoạn ác liệt, mỗi một giây đều có vô số sinh linh chết đi.

Tường thành của thành Nam Triều kéo dài hơn ngàn dặm đã có mấy trăm chỗ xuất hiện tình huống sụp đổ.

Máu tươi nhuộm đỏ tường thành, bầu không khí chết chóc bao trùm.

Một dải ngân hà từ đằng xa bay tới, lướt ngang qua trời cao tám trăm dặm!...

Tình hình chiến đấu đã bắt đầu nghiêng về một bên.

Mười phút sau, Ngả Đạt, Kim Linh, Kim Yêu bị Hắc Y Nhân đánh bại, tay áo đen kịt quấn chặt lấy thân thể ba cô gái, lực ép khủng khiếp khiến các cô không thể phát ra dù chỉ một chút sức mạnh.

"Các ngươi thua." Hắc Y Nhân thản nhiên nói, trên người cô ta có vài vết máu, bên trong xiêm áo màu mực cũng có vết cắt rạn nứt, da thịt trắng như tuyết lộ ra vài phần phong nhã.

"Kế tiếp chính là Trường Sinh Đại Đế, Chu Húc Trạch, Tư Đồ Phượng, sau đó sẽ là cả liên quân giới Cửu Châu, toàn bộ quân đội tuyến nam sẽ bị diệt, đây là số phận mà các ngươi không thể thay đổi." Hai mắt Hắc Y Nhân dần xuất hiện ý định giết người: "Vốn định tha cho các ngươi một mạng, nhưng xem ra, các ngươi đã ngu xuẩn mất khôn, vẫn nên đi chết đi."

Vừa dứt lời.

Bên ngoài bầu trời ở nơi cực xa.

Đột nhiên có một giọng nói dễ nghe lay động đất trời.

"Động vào người Cửu Châu ta."

"Dù xa cũng giết!"

Huyết tộc càng đánh càng hăng, lực sinh mệnh ương ngạnh đến đáng sợ. Hư Linh tộc quỷ dị khó lường, có bộ xương khô cười gằn quái dị, vẻ mặt dữ tợn tiếp tục quơ kiếm trong tay, thực lực khá cao thâm, thậm chí có thể điều khiển cả thi thể của tu sĩ liên quân giới Cửu Châu để chiến đấu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận