Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1952: Tiểu Hồng độ kiếp

Tứ Cửu tiên tông.

Đại điện tông chủ rộng đến mười dặm.

Bên trong linh hương thoang thoảng, sương khói mập mờ.

Một cô gái mặc đạo bào bó sát người, dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp, khua chiếc dao găm trong tay, chém ra những tia sáng sắc lạnh, giống như hàng ngàn hạt mưa bụi, kéo dài bất tận, không vật nào thoát khỏi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.

"Diệp Linh đại sư tỷ, chị vẫn còn đứng ngây trong đại điện đại điện tông chủ sao?" Tiêu Trạch đạp cửa xông vào, nhìn thấy cô gái đang liên tục vung vẩy dao găm, hơi ngẩn ra một chút rồi nói.

"Không phải là đứng ngây ở đây mà là đang luyện công." Diệp Linh sửa lại với vẻ mặt không biểu cảm.

"Vâng vâng vâng, chị có vai vế lớn, chị nói gì cũng đúng." Tiêu Trạch cười hì hì nói.

Làm sao quay về đề tài ban đầu đây.

Tiêu Trạch gãi đầu, không biết nên nói gì.

"Tôi không có lo lắng cho sự phụ." Diệp Linh vung vẩy dao găm trong tay, vạch ra vài đường ánh sáng bạc sắc nhọn trên không trung, nghiêm túc nói, " Tôi đang luyện thuật ám sát trong đại điện tông chủ, không được sao?"

"Để bọn hắn chăm chỉ nghiên cứu Minh Thiểm Tuyệt Sát thuật của ta đi, bây giờ bổn sư tỷ không rảnh." Diệp Linh tựa vào bên cạnh cái ghế của tông chủ, đôi mắt đẹp đẽ trắng đen rõ ràng, ngơ ngác nhìn lưỡi dao đang chuyển động như thủy ngân, phản chiếu gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.

Diệp Linh nhếch cặp lông mày thanh tú lên, hỏi: "Lời này của cậu là có ý gì, chẳng lẽ tôi lo lắng sự an nguy của sư phụ là sai sao?"

Tiêu Trạch cũng nguyện ý đón nhận tình hình này.

Diệp Linh hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, khẽ hừ một tiếng.

Hắn không biết nên khuyên đối phương thế nào, cô gái nhỏ Diệp Linh này cứ lo lắng không yên cho sư phụ, điểm này khiến hắn rất không hiểu. Sư phụ trâu bò đến oán trời trách đất như vậy, không phải là vẫn vui vẻ nhảy nhót đấy sao. Thậm chí hắn có một loại trực giác, dù cho cả thể giới này có sụp đổ thì sư phụ vẫn có thể sống thật tốt.

Tiêu Trạch vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, chị cũng đừng kích động, em chỉ muốn bảo chị không cần lo lắng. Sư phụ mới biến mất một tháng mà thôi, người chẳng qua là ở trong bí cảnh nào đó, còn có sư mẫu bên cạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chị cứ yên tâm đi."

Tiêu Trạch đi đến một bên, ngồi xuống, gật gù đắc ý nói: "Xét về nỗi nhớ nhung đến sư phụ, em không theo kịp chị rồi..."

"Các đệ tử ở dưới đều nói, đã khoảng một tháng chị không dạy bọn họ thuật ám sát..." Tiêu Trạch mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

"Đúng rồi, chuyện Tiểu Hồng độ kiếp, giờ sao rồi?" Diệp Linh đột nhiên hỏi.

Tiêu Trạch: "..."

Tiêu Trạch hơi ngẩn người, đây là lần đầu tiên trong một tháng qua, Diệp Linh chủ động hỏi thăm đến chuyện của người khác.

Bây giờ là giai đoạn bình ổn của cuộc chiến giữa Thiên Nhân tộc và liên quân Cửu Châu, không có cuộc chiến quy mô lớn, những cuộc xung đột thăm dò quy mô nhỏ thì không dứt, giống như thế lực hai phe đang đợi một điều gì đó.

An Nhật Thiên không trấn giữ ở tông môn, hắn luôn cảm thấy hơi bất an, như hôm nay Nhân Tộc trở nên yếu thế, vừa đúng với ý của hắn.

Đồng cỏ lớn bên ngoài Tứ Cửu tiên tông.

Khuôn mặt Diệp Linh đỏ lên, làm bộ muốn đánh: "Là không luyện công nữa!!"

Quả thật Tiểu Hồng có suy nghĩ này, hoặc là biến thành mặt trời, hoặc là liền trở về với sự bao bọc của mặt trời.

Diệp Linh đột nhiên quay về chỗ ngồi của tông chủ chém 'vù vù vù' vài nhát kiếm trên không trung, lúc này mới nở rộ lúm đồng tiền nói "Đi thôi, chúng ta đi cổ vũ cho Tiểu Hồng!"

Không có cách nào, mỗi ngày phơi nắng, hát ca, sẽ có thể nhanh chóng tăng cảnh giới lên, thậm chí được coi là cá chép tuyệt thế có thể bước vào cảnh giới Hợp Đạo trong truyền thuyết, các đệ tử trong tông môn không ai là không hâm mộ trông ngóng.

"Bây giờ công tác chuẩn bị đã làm xong rồi, địa điểm độ kiếp đã bố trí ở đồng cỏ lớn bên ngoài tông môn. Bạch Lăng đã làm xong các hạng mục phòng hộ, thậm chí ngay cả việc sau khi độ kiếp thất bại phải bảo vệ tính mạng Tiểu Hồng thế nào, cũng đã chuẩn bị xong rồi." Tiêu Trạch nói.

Đám bạn cũ Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành, Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn, Lâm Quân Quân đến rồi.

Hiện tại cá chép tuyệt thế của Tứ Cửu tiên tông sắp độ kiếp rồi, phàm là đệ tử không phải đi đóng giữ ở tiền tuyến thì đều chạy tới sân bãi độ kiếp để hưởng ké vận khí, hi vọng Tiểu Hồng có thể cho bọn họ cũng dính một chút hào quang.

Những đệ tử này đã là thiên tài của đại lục Thái Sơ, nhưng ở trước mặt Tiểu Hồng, thật sự hoàn toàn không đáng chú ý, không thể so sánh được! Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là mỗi lần tới gần lúc đột phá hoặc độ kiếp, lặng lẽ nhắc đi nhắc lại một câu "Tiểu Hồng phù hộ, ca ngợi thái dương"!

"Ây? Không đợi An Lâm tông chủ nữa hả?" Tiêu Trạch sửng sốt một chút.

Đương nhiên, Bạch Lăng có đủ các phương tiện khoa học kỹ thuật, có thể kéo dài hơi tàn cho Tiểu Hồng sau khi độ kiếp thất bại, còn về phần có thể kéo dài được bao lâu cũng không biết.

Giờ phút này, các đệ tử trưởng lão cùng các Các chủ đứng đầy bên ngoài đại trận độ kiếp.

Tiểu Hồng chính là linh vật rất được mọi người yêu thích ở Tứ Cửu tiên tông.

"Đúng đúng đúng, không luyện công nữa hả!" Tiêu Trạch vội vàng nhảy ra, cười làm lành nói.

Hoặc là thành công đi ra được đại đạo thiên địa thừa nhận, hoặc là hương tan ngọc nát.

Cô chính là Tiểu Hồng của Tứ Cửu tiên tông, đại năng Phản Hư đỉnh phong, sau khi tận mắt chứng kiến An Lâm nuốt mặt trời đã giác ngộ, bây giờ cuối cùng bước đến bước cuối cùng.

Một đóa hoa hồng nhỏ đang đung đưa theo gió, đón lấy ánh mặt trời rạng rỡ, yểu điệu hát lên khúc ca dao nghe rất êm tai: "Mặt trời đang chiếu rọi, hoa nhỏ cười với tôi..."

Các đệ tử, Tiêu Đồ, Tiêu Trạch, Diệp Linh cũng đã lẳng lặng đến bên cạnh.

Đoàn sủng vật Đại Bạch, Tuyết Trảm Thiên, Tiểu Cốt, Tiểu Sửu đã vào vị trí của mình.

Tiểu Hồng chính là sủng vật đầu tiên của An Lâm, ở vị trí đại tỷ, bây giờ cũng là người đầu tiên bước vào Hợp Đạo, không thể gọi là không mạnh được.

Đám người hầu, Tiểu Lang, Mạch Luân, Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá cũng đã tới.

Lần độ kiếp này là chuyện vô cùng quan trọng của Tứ Cửu tiên tông, dù là cường giả đang có nhiệm vụ bên ngoài, cũng nhao nhao chạy tới hộ pháp cho nó.

Tiểu Hồng vẫn đang ca hát.

Mọi người thì đang lặng lẽ lắng nghe.

Một khúc ca dừng lại.

Trời đất đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đại Bạch vốn đang nhìn Tiểu Hồng, sau đó thì bị ánh sáng cực mạnh chói mù đôi mắt chó hợp kim Titan của nó.

Bầu trời phun trào dữ dội, ánh sáng màu vàng kim phủ kín vô tận.

Ầm ầm...

Ánh sáng vàng càng ngày càng chói mắt, thậm chí sau cùng còn không thể nhìn thấy.

Tiểu Hồng đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng vàng.

Xoẹt!!

"Vậy cũng phải xem đó là ai, loại cá ướp muối như Tiểu Hồng, anh cảm thấy không chắc, nó không thể nào Hợp Đạo." Đông Phương Tráng Thực đối với chuyện này lại rất có lòng tin.

"Tiểu Hồng cố lên!!"

"Cá chép đỏ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là giỏi nhất!!"

"Tiểu Hồng trưởng lão, thiên hạ vô địch!"

Các đệ tử của Tứ Cửu tiên tông bắt đầu hò hét điên cuồng.

Lúc này, âm thanh yểu điệu lại vang lên lần nữa.

"Ta ca ngợi mặt trời, hướng về mặt trời."

"Nhưng thứ ta hướng đến, cũng không phải là nhiệt độ của nó..."

"Mà chính là..."

Đông Phương Mộng Khiết kéo lấy cánh tay Đông Phương Tráng Thực, có chút lo lắng nói: "Có thể thành công không? Tôi nghe nói Phản Hư đỉnh phong độ kiếp Hợp Đạo có xác xuất thành công không cao..."

"Sắp bắt đầu Hợp Đạo rồi." Đông Phương Tráng Thực đột nhiên cất tiếng nói.

Rõ ràng là trời đang nắng chói chang, trong chớp mắt xung quanh lại trở nên đen tối.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mọi người thấy Tiểu Hồng rõ ràng là thân thể màu đỏ, lại giống như ẩn chứa thứ ánh sáng, nhiệt độ và năng lượng tuyệt đối.

Trong bụi cỏ xanh mướt xuất hiện một điểm đỏ.

Gió mát lướt nhẹ qua, mang theo làn sóng xanh chập chùng của đồng cỏ.

"Tiểu Hồng đâu, bông hoa Tiểu Hồng đâu? Gâu!!"

Đại Bạch đeo kính bảo hộ, nhìn về phía vị trí Tiểu Hồng nhưng không thấy Tiểu Hồng đâu.

Không chỉ có mình nó mơ hồ, tất cả mọi người ở đây đều nhìn nhau. Bọn họ phát hiện, Tiểu Hồng thật sự biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Ngay cả đám người Tiêu Trạch, Tiêu Đồ có tu vi đỉnh cấp cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

Không chỉ có thân thể của Tiểu Hồng, ngay cả khí tức của Tiểu Hồng, cũng đều biến mất hoàn toàn.

"Gặp quỷ sao?" Tôn Vũ Lạc lẩm bẩm nói.

Hiện trường chìm trong mờ mịt trầm lặng.

Tiểu Hồng đi đâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận