Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 364: Khu di tích này tôi bao thầu hết

"Ực ực" An Lâm không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.

Cô gái toàn thân mặc váy trắng đang đứng trước mặt, dáng người cao gầy, làn da mịn màng, đôi mắt sáng ngời đang nhìn An Lâm, trên mặt nở nụ cười không rõ ý tứ.

"Này, Bạch Lăng, đã lâu không gặp."

Khóe miệng An Lâm nhoẻn lên, làm ra vẻ tươi cười, chủ động mở miệng chào hỏi.

Cô gái này chính là hóa thân thủ lĩnh của sở nghiên cứu, cũng là người năm đó đã đá nhóm người An Lâm ra khỏi sở nghiên cứu một cách thô bạo.

"Cậu đang làm gì thế?" Bạch Lăng cười như không cười hỏi.

An Lâm cũng đã toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng suy nghĩ rồi nhanh chóng quay người lại, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi ở bên ngoài có học được một phương pháp giúp bảo dưỡng những tạo vật khoa học kỹ thuật này, nên muốn ở đây thử một chút..."

Hàng lông mày thon nhỏ của Bạch Lăng nhướn lên: "Cậu xem tôi là kẻ ngốc sao?"

"Nhưng lần này cậu đến chắc hẳn là vì muốn thu hoạch truyền thừa đúng không? Tôi cũng không làm khó dễ cậu, nếu cậu có thể thông qua toàn bộ các thử thách với tỉ lệ sống sót thấp hơn 20% trong di tích này, tạo vật máy móc cùng thông tin truyền thừa tất cả đều thuộc về cậu!" Bạch Lăng lần nữa mở miệng nói.

Trong lòng Bạch Lăng cũng đã âm thầm tính toán. Từ sau khi nhóm người An Lâm rời đi, hai năm đó lại có một nhóm tu sĩ đến di tích, kết quả mới qua được một tthử thách thì cả đoàn đã bị tiêu diệt, khiến cho cô vô cùng thất vọng.

Bạch Lăng vuốt vuốt ấn đường: "Món nợ hai tạo vật máy móc huyết mạch trước đây, tôi còn chưa tìm cậu để tính toán cho rõ ràng đây..."

Tạo vật máy móc đều có sức chiến đấu mạnh mẽ! Còn tin tức truyền thừa, không chỉ là tri thức, mà còn là linh thạch óng ánh! Cho dù chỉ có được một nửa thông tin truyền thừa cũng đủ khiến An Lâm phất lên trong nháy mắt, nếu như hơn như thế nữa thì... Khà khà khà...

Khóe miệng Bạch Lăng có chút co giật. Hai năm không gặp, cái tên này sao lại ngày càng không biết xấu hổ như vậy?

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Ha ha, trong từ điển cuộc đời của tôi, vĩnh viễn không có hai từ lùi bước và cầu xin tha thứ này!"

"Chị Bạch, tôi chỉ muốn..."

Đối tượng truyền thừa tốt như An Lâm là vô cùng hiếm gặp, mấy ngàn năm sau cũng không chắc sẽ lại xuất hiện. Nếu như vậy chi bằng cho hắn một cơ hội, xem hắn có số mệnh vượt qua để thu hoạch được phần cơ duyên lớn này hay không.

"Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để công nghệ cao của Tử Tinh được phát dương quang đai, cô hãy cho tôi nhé ... Hay là, chị Bạch muốn ra điều kiện gì với tôi?" An Lâm tiếp tục giả vờ ngây thơ nói.

An Lâm không cãi chày cãi cối nữa mà mở to đôi mắt rưng rưng nhìn cô gái trước mặt, nét mặt thể hiện sự chân thành và cầu xin.

Ánh mắt An Lâm sáng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn: "Được, một lời đã định!"

"Vậy thì tốt. Chúc cậu may mắn!" Bạch Lăng hóa thành những điểm sáng nhỏ, dần dần biến mất tại chỗ.

An Lâm nghe xong lời này thì lùi về sau hai bước.

An Lâm nhìn Bạch Lăng dần biến mất, rồi lại quay đầu nhìn qua chỗ những người máy gundam kia, khắc họa đến một nửa trận đồ, nuốt nước miếng một cái.

"Tiếp theo tôi sẽ điều chỉnh sáu mươi bốn vị trí mật thất trong bát quái của di tích, sau khi cậu bước vào thử thách sẽ đi từ dễ đến khó, chỉ có thể tiến tới, không thể lui lại đâu đấy. Đương nhiên, nếu cậu ở bên trong bị dọa đến mức đi cũng không được, khóc lóc cầu xin tôi thả cậu ra ngoài, nể tình cảm bạn bè trong quá khứ giữa hai ta, tôi cũng có thể phá lệ mà tha cho cậu một mạng, biết không?" Bạch Lăng khẽ nháy đôi mắt xinh đẹp với An Lâm một cái, mang theo bộ dạng nũng nịu cười nói.

Trừ khi thật sự đáng sợ đến chết. Hắn âm thầm bổ sung ở trong lòng.

Hắn dẫn theo Đại Bạch tiến vào bên trong một lối đi tối mịt, không ngừng đi thẳng về phía trước, cuối đường là một cánh cổng bằng kim loại màu đen.

Nghe được câu này, trong lòng Đại Bạch mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gái váy trắng này tuy là dung mạo xinh đẹp, nhưng khí thế mạnh mẽ đến hoàn toàn không giống như người cần được giải cứu. Không chỉ có vậy, cô gái kia còn mang đến cho nó một cảm giác nguy hiểm.

Tiếp theo sau âm thanh đó, hồ nước màu lục bỗng nhiên xuất hiện từng cơn gợn sóng.

Đại Bạch lạnh lùng nhìn An Lâm với một bộ dạng bị lừa gạt mở miệng nói: "Công chúa mà cậu nói, chính là chị Bạch kia à? Gâu!"

"Grừ!" Quái vật hình người màu xanh nắm chặt hai tay, từ hồ nước xanh phóng lên tận trời cao, hóa thành một con mãng xà xanh, mang theo khí tức ăn mòn kịch độc rồi dốc hết sức mạnh lao về phía An Lâm.

Hắn kìm nén nỗi khát khao chiếm đoạt trong lòng mình lại, nhìn về phía Đại Bạch: "Chúng ta đi, đi cứu công chúa xinh đẹp ra ngoài!"

Đúng lúc này, mười nhát đao màu lam xé rách màn sương độc, chém về phía thân thể của con quái vật hình người.

Mãng xà lao tới vị trí cũ của hắn với khí thế dữ dội, nổ tung rền vang thành vô số sương độc.

An Lâm giậm mạnh bước chân, cả người biến mất tại chỗ.

"Không phải, đương nhiên không phải cô ấy. Cô ấy là mụ phù thủy đã giam cầm công chúa!" An Lâm nghiêm túc trả lời.

Chỉ thấy một con quái vật hình người, cái đầu có vòi, toàn thân xanh biếc từ từ ngoi lên khỏi mặt nước. Nó nhe ra hàm răng nanh bén nhọn, chậm rãi phun ra khí tức ăn mòn đen kịt.

"Quả nhiên là một nhân vật phản diện, một bộ dạng của đại ma vương, gâu!" Đại Bạch dựng cái đuôi lên, hai tay nó đeo Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo, uy phong lẫm liệt mở miệng nói.

"Đại ma vương Pôcôllô." An Lâm khẽ gật đầu, "Đáng tiếc là Tiểu Sửu không có ở đây."

Sau khi An Lâm nói xong câu đó, cảm giác hơi lạnh sống lưng, nhịn không được rùng mình một cái.

"Xác nhận." Sau khi An Lâm nghe xong lời giới thiệu, thản nhiên mở miệng nói.

"Chào mừng đến với thử thách độc dược của cuộc thi. Theo thống kê dựa trên những người tham gia thử thách trước đây, tỉ lệ sống sót của thử thách này là 12%. Nếu thuận lợi thông qua sẽ đạt được truyền thừa mệnh cơ. Bây giờ có thể bắt đầu thử thách rồi chứ?" Giọng nói của Bạch Lăng không chứa chút sắc thái tình cảm nào, còn có chút máy móc bỗng nhiên truyền đến.

Hắn dùng sức đẩy cánh cửa kia ra, phát hiện bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn, ở trung tâm có một hồ nước màu lục, đang không ngừng bốc lên bọt khí, mùi vị ăn mòn tràn ngập toàn bộ không gian.

Tốc độ của con quái vật hình người màu xanh này cũng rất nhanh, cơ thể xông ra khỏi hồ nước như đạn pháo, vặn vẹođể né tránh đòn tấn công của mười nhát đao kia.

"Xích Thần Tiễn!"

Một đợt sóng khí nóng rực ập tới, chỉ thấy An Lâm không biết từ lúc nào đã tiến đến phía sau lưng của con quái vật xanh hình người kia, Hỏa Vũ màu đỏ ngưng tụ thành một mũi tên ẩn chứa sức mạnh của lửa cực kỳ khủng khiếp, "vù" một tiếng bắn nhanh ra.

Xích Thần Tiễn vẽ ra một đường quỹ tích màu đỏ với nhiệt độ vô cùng cao, đâm xuyên qua ngực con quái vật xanh hình người kia.

Con quái vật xanh hình người nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người đánh một quyền về phía An Lâm. Trong lúc cánh tay nó đang chuyển động, nắm tay xuất hiện một ảo ảnh đầu lâu màu xanh ngọc bích, cắn xé về phía An Lâm.

"Dám so quyền thủ với tao à?"

An Lâm không chút tức giận mà tặng cho nó một cú Thôi Sơn Quyền. Cú đấm khổng lồ mang theo ánh sáng màu vàng va chạm với đầu lâu màu xanh ngọc bích, năng lượng điên cuồng bùng phát bao phủ khắp bốn phía.

Ngay lúc này, Đại Bạch cũng đã nhào về phía con quái vật hình người màu xanh, tay dùng móng vuốt Hỗn Nguyên Băng Thiên Trảo đập xuống đầu của con quái vật kia.

Tất cả đều diễn ra quá nhanh, những đòn tấn công của An Lâm và Đại Bạch phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ. Con quái vật xanh hình người kia hoàn toàn không kịp né tránh móng vuốt của Đại Bạch.

Nhát đao màu lam lóe lên một cái rồi biến mất, ngay sau đó liền thấy thân thể con quái vật xanh kia giống như mỡ bò vậy, bị nhát đao phanh thành mấy khúc...

"Xì xì..."

Dòng máu màu xanh lục bắn tung tóe, An Lâm và Đại Bạch đều tỏ vẻ khinh khỉnh, nhanh chóng lùi về phía sau.

"Chúc mừng các cậu, thử thách độc dược thông qua!"

Bạch Lăng trên người mặc váy trắng, lại xuất hiện ở ngay trước mặt An Lâm.

An Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu: "Đây chính là thử thách với tỉ lệ sống sót 12% sao? Cũng chả có gì đặc biệt."

Bạch Lăng lườm An Lâm: "..., cậu ra vẻ với tôi như thế, cảm thấy rất thú vị sao?"

"Tôi hỏi cô một câu, phía sau còn có bao nhiêu cửa ải vậy?" An Lâm hiếu kỳ nói.

"Ha ha, không nói cho cậu biết ..." Bạch Lăng cười thần bí: "Nhưng đằng sau còn có bất ngờ lớn hơn đấy."

"À, đúng rồi, những truyền thừa đó tôi sẽ giữ lấy giúp cậu trước, chờ cậu chinh phục toàn bộ di tích này, tôi sẽ đưa lại cho cậu. Nếu không may cậu chết trong quá trình tham gia thử thách thì chẳng phải tôi sẽ lãng phí công sức rồi sao." Bạch Lăng tiếp tục nói.

"Được rồi, tôi còn không thèm để ý tới những truyền thừa đó của cô đấy." An Lâm khoát tay áo, đi về phía cánh cửa lớn tiếp theo.

Bạch Lăng nghe được câu nói này, trong lòng tức giận: "Cậu...!"

Cô ấy tức giận đến nghiến răng, nhìn bóng lưng đang tiến về phía trước của chàng trai kia, nhưng lại thấy hắn không quay đầu lại nên trực tiếp bắt đầu tiến đến thử thách thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận