Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1558: Xúc động chết tiệt này

Bổ đao?

Trên vòm trời, Phượng Hoàng bị Thiên Thần Lâm Ngọc vỗ mấy lần, suýt nữa bị đánh cho tàn phế run rẩy toàn thân.

Nó nhìn Thiên Thần Lâm Ngọc dưới mặt đất, trong mắt đột nhiên hiện lên sự khoái cảm khi có thể trả thù.

Đánh chó mù đường, là việc mà những con thú dữ thích làm nhất, coi như là Phượng Hoàng kiêu ngạo cũng không ngoại lệ, đặc biệt là khi trước đó cái con chó này còn bắt nạt nó!

"Ừm!" Phượng Hoàng khoái trá tiếp nhận đề nghị của An Lâm, mở rộng hai cánh, chợt vung về phía Thiên Thần Lâm Ngọc dưới mặt đất, vô tận thần hỏa màu đỏ như đại dương mênh mông phủ xuống mặt đất, gầm thét sôi trào, đốt hết mọi thứ.

Bổ đao, đương nhiên là bổ đến mức triệt triệt để để.

Đốt cháy Thiên Thần Lâm Ngọc tới mức ngay cả tro bụi cũng không thừa, mới là cách làm tốt nhất!

Thần hỏa phủ xuống, đủ để đốt hết thảy sinh linh thành khói xanh trong nháy mắt, càng đừng nói là một Thiên Thần Lâm Ngọc không biết là chết hay sống.

Ba vị đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong, đã trải qua trận chiến đấu dài dằng dặc, đã mỏi mệt kiệt lực.

Thiên Thần Kiều Tư nhìn Nam Thiên môn ở đàng xa, hít sâu một hơi.

"Cẩn thận hắn thả ra thần hoàn thứ chín." Hắc Linh Xà cũng cẩn thận nhắc nhở.

Đối mặt với ba người đột kích tới.

Phượng Hoàng bị Thiên Thần Kiều Tư đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn.

Răng rắc... thần hoàn hắc ám trên đầu, hiện đầy vết nứt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một cái chàng trai toàn thân chồng chất vết thương, hơi thở cực độ uể oải đã đi tới phía trước Lâm Ngọc, vỗ một tay, đánh tan thần hỏa trải khắp đất trời thành mây khói.

Đang muốn vận dụng chiêu thức cuối cùng,thì một đôi tay trắng thuần, nắm chặt lấy chân của hắn.

"Chỉ bằng ngươi, bảo vệ được cô ta?" Thiên Đế lao đến, "Vừa lúc bắt luôn cả đôi đi."

"Đừng mơ tổn thương đến cô ấy thêm nữa!" Thiên Thần Kiều Tư nhàn nhạt lên tiếng, "Ta sẽ không nữa để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn cô ấy."

Thiên Thần Kiều Tư bị thương nặng, rơi vào thế yếu, bọn họ đã bắt được cơ hội cạn tàu ráo máng, nhưng vẫn không cách nào hoàn thành một kích trí mạng kia. Bọn họ đều biết rõ không thể lại tiếp tục như thế, nhất định phải mau chóng tiêu diệt Thiên Thần Kiều Tư, nếu không chiến cuộc lại biến đổi, tất cả mọi người bọn họ đều sẽ không chịu được nữa!

Trên vòm trời màu đỏ.

"Chúng ta tốc chiến tốc thắng." Bạch Linh Xà cũng lên tiếng.

Xoáy nước màu sắc hắc ám đột nhiên xuất hiện.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy được hai tròng mắt hắc ám trống rỗng của Thiên Thần Lâm Ngọc.

Ầm!

Vô cùng vô tận hắc ám hiện lên với hình tròn trùng kích khuếch tán.

Song cô vẫn không thèm nhìn tới, giống như nhìn thấy một đám ruồi nhặng, vung tay lên phẩy một cái.

Vẻ mặt của Thiên Thần Lâm Ngọc đờ đẫn, lung la lung lay đi tới phía An Lâm, trong miệng còn rủ rỉ đôi lời kỳ quái: "Ngô chủ là hắc ám, hiển nhiên là không sợ hãi tất cả những thứ thuộc về quang minh..."

Thiên Thần Lâm Ngọc chìm trong thần quang màu đen, lại lung la lung lay mà đứng dậy, con ngươi đen ngòm nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan dưới mặt đất, quỷ dị cười một tiếng.

Thiên Thần Kiều Tư yên lặng đứng ở một bên, mặt lộ vẻ đau thương nhìn về phía Thiên Thần Lâm Ngọc.

Ngay sau đó, một đạo thần quang màu đen hình trụ ẩn chứa lực lượng cực kì khủng bố rơi xuống mặt đất!

Bây giờ An Lâm và Hứa Tiểu Lan, giống như là con cá trên thớt, căn bản là không còn sức để phản kháng phản kháng.

Hứa Tiểu Lan ôm An Lâm, muốn chạy trốn thật xa, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện, rằng ngay cả sức lực để ôm An Lâm đứng lên cô cũng không còn...

Hình như Thiên Thần Lâm Ngọc đã thích ứng với trạng thái này, cô bắt đầu xông về phía An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Ba người Thiên Đế, Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà liên thủ tấn công tới.

Bất kể Thiên Thần Lâm Ngọc đang nói cái gì, An Lâm hắn đã bị cái bà điên này làm cho sợ hãi ròi.

Hắn tự cho rằng mình là Tiểu Cường (con gián) đánh không chết, gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần dám đánh dám liều mạng, thì nhất định sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích, gặp dữ hóa lành. Nhưng hôm nay, chiến đấu cùng Thiên Thần Lâm Ngọc, hắn mới biết được người nào mới thật sự là Tiểu Cường, trái tim đã nổ hai lần rồi, Thiên Đạo Nhất Chỉ cũng trúng, thế mà Lâm Ngọc vẫn có thể đứng lên!

Rốt cuộc thì cái ả này có thể chết được không vậy???

Ầm!

Sau một hồi va chạm kịch liệt, ba vị cường giả giơ tay nhấc chân đều có thể rung chuyển một vùng lãnh thổ đã trực tiếp bị đánh bay.

Rầm rầm rầm!

Thiên Đế, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, đều cảm nhận được một luồng lực lượng chí cao, dường như muốn nuốt chửng và tiêu diệt hết thảy, dường như muốn quy tất cả sự tồn tại về với hư vô.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Nhìn Thiên Thần Lâm Ngọc càng ngày càng tới gần, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều lo âu không dứt.

Sắc trời càng đỏ sậm hơn, kéo dài bóng dáng của Thiên Thần Lâm Ngọc, tựa như hắc ám tuyệt vọng đang tới gần, còn mang theo sự giết chóc và hủy diệt.

Phượng Hoàng kêu lên một tiếng, Niết Bàn Phần Thiên Viêm giáng xuống từ trên trời.

Thiên Thần Lâm Ngọc vừa nhấc một tay, màn chắn hộ thể hắc ám lập tức ngưng tụ trên đỉnh đầu, đem ngăn cách công kích hỏa diễm kim sắc đang đến gần ở bên ngoài.

Lúc này, công kích của Thiên Đế, Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà cũng phủ xuống.

Hình như Thiên Thần Lâm Ngọc có phần phiền não, trực tiếp vỗ vào hư không phía xa, cũng chính là chỗ của An Lâm và Hứa Tiểu Lan!

Một cự chưởng màu đen ngưng tụ trong nháy mắt, rơi xuống từ trên vòm trời, mang theo uy thế lớn lao. Nếu như một chưởng này thật sự rơi xuống, nói không chừng An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng sẽ bị bóp thành thịt vụn!

"Hộ giá! Hộ giá! Mau bảo vệ phía sau!" An Lâm nuốt một viên tiên đan, rốt cuộc cũng có sức để lớn tiếng nói chuyện, nước mắt đều sắp rớt xuống.

"Tiểu... Tiểu Tước Nữ?" An Lâm vừa mừng vừa sợ kinh ngạc hô to.

Váy áo rực rỡ bồng bềnh, khuôn cằm đầy đặn, khuôn mặt trái xoan vừa mập mạp vừa tinh xảo đến không thể soi mói, một đôi mắt to trong suốt động lòng người, còn có mái tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái đáng yêu... Rõ ràng là dù có nhìn theo góc độ nào thì dung mạo của cô gái này vẫn cực kỳ xinh đẹp thu hút.

Lúc này An Lâm mới có cơ hội ngẩng đầu, nhìn về phía ân nhân cứu mạng của hắn.

Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã tránh thoát công kích như vũ bão của Thiên Thần Lâm Ngọc!

Cự chưởng màu đen rơi xuống đất, tạo thành một cái ấn bàn tay khổng lồ trên mặt đất.

An Lâm ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của cô gái, định cúi đầu hôn xuống.

Thế rồi phía trước hai người, đột nhiên xuất hiện một cái bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều, chộp bàn tay to về phía hai người một cái, tựa như diều hâu bắt gà con, nhấc hai người lên.

"Mẹ kiếp!" Nụ hôn của An Lâm bị cắt đứt, sợ hết hồn.

"Mẹ kiếp cái gì, đến lúc nào rồi mà còn muốn phát thức ăn cho chó hả, hành động này của anh trong mắt Thiên Thần Lâm Ngọc là đang đổ thêm dầu vào lửa đấy, có biết không hả?" Một cái giọng nói lanh lảnh uyển chuyển, thoáng như tiếng trời vang lên bên tai.

Lúc này, An Lâm phát hiện thắt lưng mình đã bị một cái cánh tay nhỏ nhắn vòng quanh nhấc lên.

Hứa Tiểu Lan cũng bị một cánh tay khác ôm lấy.

Sức lực truyền đến.

Hai người bị mang bay đi khỏi chỗ này với tốc độ cực nhanh.

Ầm!

"Tiểu Lan, anh yêu em."

An Lâm ôm cô gái trong lòng, đưa ra lời từ biệt cuối cùng.

Cự chưởng đã rơi xuống, bao trùm lấy hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Bị người ta khoe ân ái thôi mà, có cần phải phản ứng kịch liệt như thế không?

Đây là căm thù đến mức nào chứ?

Đám người Thiên Đế, Bạch Linh Xà, Hắc Linh Xà đều ngẩn ngơ thẫn thờ, hiển nhiên là không nghĩ tới cho dù Thiên Thần Lâm Ngọc ở trong tình huống có nhiều cường giả giáp công ở nhiều mặt, thì cô ta vẫn nhắm đầu mâu ngay phía An Lâm.

"Anh nói nữa xem, tôi liền ném anh xuống đất ngay lập tức!" Tiểu Tước Nữ cáu giận nói.

Cô vốn còn đang định giữ vững lập trường của mình, len lén ở một bên ăn dưa, tuyệt đối không nhúng tay vào. Nhưng vừa nhìn thấy An Lâm sắp bị chụp chết, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được phải ra tay!

Quỷ thần xui khiến, đầu óc trống rỗng, không chút nghĩ ngợi, liền làm ra cái quyết định này.

Cái sự xúc động chết tiệt này!

Bây giờ Tiểu Tước Nữ đang rất táo bạo!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận