Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 424: Vũ khí bí mật của tôi

Phượng hoàng đen đứng ngạo nghễ trên không trung, dạng rộng hai cánh. Đôi cánh chỉ vừa vung lên thì ngọn lửa màu đen liền bắt đầu bao phủ toàn bộ bầu trời, dường như đặt cả đất trời vào trong lò nướng.

Mặt ngoài của linh khí tầng trung kiếm Cửu Tinh Sương trong tay An Lâm bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt màu vàng.

"Phịch..."

Trường kiếm màu trắng như pha lê vỡ vụn.

Lưỡi kiếm vỡ vụn thành từng mảnh màu trắng như sương tuyết, như ánh sao.

Một luồng hơi thở của đạo huyền diệu bắt đầu khuếch tán ra bốn phía.

Sống chết thay phiên, hồi sinh từ cõi chết.

Phượng hoàng đen hình như cảm nhận được điều gì đó không đúng, lực lượng toàn thân bộc phát ra, hai cánh bổ nhào xuống mặt đất.

Ngọn lửa quanh thân của phượng hoàng đen rực cháy, từ trong miệng nó phun ra cả dòng sông lửa đen, vọt tới thanh phi kiếm ánh sao kia.

Phía trên bầu trời con phượng hoàng đen cao cao tại thượng nhìn thanh kiếm hội tụ từ muôn vàn vì sao kia, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Một giây trôi qua, thân thể của nó liền bị nhát kiếm kia chém đứt ra thành hai mảnh!

Một chiêu kiếm cực kỳ tinh hoa vừa phóng ra, một luồng ánh sáng lạnh thấu xương làm cho không gian cũng bắt đầu trở nên méo mó.

Trường kiếm ánh sao phá vỡ ngọn lửa đen thành hai nửa, hóa thành dãy ngân hà trên bầu trời, mang theo uy lực của đất trời hạ xuống!

An Lâm một tay chỉ về phía phượng hoàng đen trên bầu trời: "Táng Kiếm Cửu Tinh Sương. Hóa lưỡi đao thành sao, tế linh hồn người chết ngưng tụ thành sương, tiêu diệt thiên man!"

Chỉ nhìn thấy một vật thể màu đỏ hình giọt nước,

"Chết đi!"

Lửa đen tiêu tán, phượng hoàng đen máu văng đầy trời, cơ thể bị xé rách thành hai mảnh ầm ầm rơi xuống mặt đất.

Theo sau tiếng hét lớn của hắn, lưỡi kiếm màu trắng lơ lửng trong không trung bỗng nhiên biến thành vô vàn ngôi sao cực kỳ sáng chói, từ mặt đất bao phủ bởi khói đen phóng lên tận trời!

Lửa đen ngập trời bắt đầu hạ xuống, ẩn chứa uy lực thiêu đốt cả trời xanh, giống như một cái lưới khổng lồ bao phủ cả trời đất, căn bản không thể trốn đi đâu được.

"Xoạt!"

An Lâm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thi triển pháp thuật thu thập vật thể kia để vào trong nhẫn không gian!

Lửa đen vô tận từ trên trời rơi xuống, đột nhiên bị lực ngưng tụ sương của Táng Kiếm đông đặc lại, đâm vào nhau tạo thành một cái lỗ hỗng hình tròn khổng lồ. Ánh sao màu trắng dường như tụ họp lại thành hình dáng của một thanh trường kiếm, nhảy ra từ trong lỗ hỗng, chém về phía phượng hoàng đen.

Thứ tạo ra từ cơn bạo phát của đại BOSS tất nhiên là trang bị cực phẩm rồi, cất vào rồi nói sau!

Hắc Minh Nguyên Khí trên người An Lâm bắt đầu biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt hơi sững sờ.

Thân thể bị xé rách của phượng hoàng đen lơ lửng trong không trung

Lưỡi đao màu đỏ vạch ra một vệt sáng màu đỏ vượt xa hơn ngàn mét, trong đó ẩn chứa tất cả sức lực của đĩa Phong Phạt và sức lực bên trong cơ thể của Mạc Hải. Đòn tấn công này đủ để chẻ một ngọn núi lớn ra thành hai mảnh.

Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải cũng biết bây giờ đã đến thời khắc quyết định thắng thua rồi.

Lực lửa cực mạnh và nhát chém xé rách từng tầng của vỏ trứng, cuối cùng chạm vào cơ thể của Bạch Phượng Hoàng, một vệt máu màu trắng bắn tung tóe, khiến cho Phượng Hoàng rên rỉ thảm thiết.

Thực lực của Bạch Phượng Hoàng chỉ yếu hơn một bậc so với Hắc Phượng, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ. Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải dù đều đã sử dụng bảo bối bí mật, thực lực tuy là mạnh hơn những Hóa Thần hậu kỳ thông thường nhưng vẫn bị nó áp chế gắt gao.

Đó là Băng Hàn Nữ Đế đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời mây, đầu đội vương miện Thần Vực, người khoác đế bào Lam Sa, hai mắt ẩn chứa ánh sao Băng Toàn, uy nghiêm vô tận bao phủ đất trời, áp chế mạnh mẽ lên Bạch Phượng Hoàng.

Hắn nhìn về Bạch Phượng Hoàng ở phía xa xa. Cuộc chiến nơi đó vẫn còn đang trong thế giằng co.

"Cửu Thiên Huyền Sương, băng trảm vạn vật!"

Nữ Đế một tay chỉ về phía kiếm Hàn Sương, uy thế của thanh kiếm khổng lồ lần nữa tăng vọt, màu sắc dần biến thành màu xanh thẫm, không gian xung quanh đều bị nhiệt độ đáng sợ này ngưng kết.

Cô ấy đáp xuống làm cho bầu trời phấp phới tuyết bay, khiến cho mặt đất đóng tuyết trắng xóa.

An Lâm muốn qua đó trợ giúp họ, nhưng lại phát hiện bản thân đã không thể sử dụng bất kỳ sức lực nào nữa.

Thượng Quan Nghệ chân đạp hoa tuyết bay đến, trường kiếm hóa thành thanh kiếm Hàn Sương khổng lồ dài hơn trăm trượng, trong phút chốc phủ băng tuyết lên toàn bộ mặt đất trong phạm vi ngàn mét, lực cực hàn che phủ khắp mặt đất.

"Đây là một đòn tấn công cuối cùng!"

Ánh sáng hình giọt nước màu lam dưới cổ của Thượng Quan Nghệ rực sáng, phía sau đột nhiên hiện lên một hư ảnh vĩ đại màu lam.

Đĩa Phong Phạt của Mạc Hải đã nứt ra. Hắn tức giận quát lên một tiếng, bộc phát triệt để tất cả sức lực của đĩa Phong Phạt, trường đao như cầu vồng đỏ bắc ngang trời đất, tiếng phượng hót xông thẳng lên trời cao.

Lưỡi đao màu đỏ đánh trúng vỏ trứng, dư âm khiến cho mặt đất trong phạm vi vài trăm mét vỡ nát hòa tan.

Ầm ầm!

Hai cánh của Bạch Phượng Hoàng thu vào, tạo ra một vỏ trứng mờ ảo ở phạm vi bên ngoài.

Dáng người mảnh mai của Thượng Quan Nghệ đứng ngạo nghễ giữa mặt đất phủ đầy sương tuyết, miệng ngậm thiên lệnh, tay chỉ Bạch Phượng Hoàng.

kiếm Hàn Sương khổng lồ hóa thành một luồng sáng màu xanh thẫm, khí thế khủng khiếp bao bọc bên ngoài làm mặt đất nứt ra, vạn vật trên đường đều bị đông cứng và chặt đứt, thẳng tiến không lùi, không gì ngăn cản nổi.

Lửa thần của Bạch Phượng Hoàng lần nữa bị cầu vồng xanh phá vỡ, Bạch Phượng Hoàng với ánh mắt cao ngạo lần đầu tiên xuất hiện thần sắc tuyệt vọng. Kiếm bay tới, Bạch Hoàng rơi xuống.

Dòng máu màu trắng hòa lẫn với ngọn lửa văng tung tóe khắp mặt đất.

Phượng Hoàng hùng mạnh đã từng rất cao ngạo giờ đây bị chém thành hai mảnh, ầm ầm rơi xuống bùn đất.

"Thắng rồi sao?" Mạc Hải nhìn Phượng Hoàng rơi vào bùn đất, trên mặt hiện ra một vẻ mặt nhẹ nhõm.

Thượng Quan nghệ đeo kiếm sau lưng, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp như gió xuân: "Mạch sống của Phượng hoàng đã bị cắt đứt, không thể sống lại nữa đâu."

Cơ thể An Lâm hơi chao đảo một cái, đặt một té ngồi trên mặt đất, trên mặt nở một nụ cười: "Ha ha ha... Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng thắng rồi..."

"Bạch Hoàng, giúp tôi..."

Cột sángs màu vàng như lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua không gian, đâm thủng không gian, trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của Hắc Phượng!

Ầm ầm!!

Lúc này An Lâm đã há miệng ra, năng lượng khủng khiếp hội tụ trong miệng của hắn, sau đó tuôn trào ra ngoài!

Một câu nói này giống như ma chú, khiến Hắc Phượng ở phía xa tinh thần chấn động.

An Lâm cười nói: "Kiếm thứ ba!"

Hắc Phượng dừng chân lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Sắp chết đến nơi rồi còn muốn phô trương thanh thế à?"

Thân thể Hắc Phượng đang ngưng tụ, sau lưng lại có hai cánh màu trắng, dung hợp sức mạnh tinh hóa và thôn tính, một hợp thể mâu thuẫn giữa nguồn sống và sự hủy diệt ra đời trên thế gian này.

Hai con mắt của hắn một đen một trắng, như đất trời trong thời khắc giao ngày.

"Lũ sâu bọ, chắc là đang tuyệt vọng rồi phải?"

Khuôn mặt Hắc Phượng không biến sắc. Ông ta đi lên từ trong ngọn lửa, nhìn lướt qua Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải đã tiêu hao gần như toàn bộ sức lực, sau cùng dừng ánh mắt lại trên cơ thể An Lâm.

An Lâm cắn răng đứng trước mặt Hắc Phượng, kiếm Thắng Tà trong tay không ngừng kêu lên, dường như ý chí chiến đấu đang dâng trào.

Nhưng di chứng sau khi An Lâm sử dung Hắc Minh Nguyên Khí lại làm cho hắn ngay cả điều chuyển nguyên khí cũng không có cách nào thực hiện được.

Hắc Phượng cười mỉa mai: "Ha ha, cậu đã bị khô kiệt nguyên khí, ngay cả vũ khí cũng cầm không vững nữa, còn dùng cái gì để đấu với tôi?"

Hai tay ông ta khẽ giơ lên, ngọn lửa màu trắng lơ lửng trên tay trái, ngọn lửa màu đen lơ lửng trên tay phải, như Ma Thần chi phối sự sinh diệt, từng bước từng bước một đi về phía An Lâm.

An Lâm nhìn Hắc Phượng đang từng bước bước tới, đột nhiên nở nụ cười: "Ai nói nguyên khí khô kiệt thì không có cách nào dùng sức?"

Hai ngọn lửa đen trắng như song ngư tương sinh tương khắc, Phượng Hoàng niết bàn một lần nữa!

Hai ngọn lửa dung hợp vào nhau, biến mặt đất hóa thành biển lửa trắng đen, một sinh mệnh hoàn toàn mới đang hình thành.

Cùng thời điểm đó, thân thể của Bạch Phượng Hoàng bắt đầu hóa thành ngọn lửa màu trắng bay lên trời, sau đó bay về phía ngọn lửa màu đen!

An Lâm đưa mắt nhìn sang hai đoạn thân thể của Hắc Phượng, nơi đó có ngọn lửa màu đen đang hừng hực thiêu đốt.

Một âm thanh bỗng nhiên xuất hiện khiến đám người toàn thân run lên, ý lạnh xông lên đầu.

"Bạch Hoàng, mau tới đây..."

Tiếng ầm ầm kinh động đất trời vang lên!

Cột sáng màu vàng kéo dài hơn ngàn trượng, mặt đất trong phạm vi vài dặm cũng bị sóng xung kích đáng sợ kia chấn động đến vỡ vụn.

Tuyến đường mà cột lửa đi qua, không khí móp méo, thậm chí xuất hiện từng đường nứt nhỏ mịn như mạng nhện, tiêu tán ra khí tức hủy diệt và hỗn độn.

Hắc Phượng ngẩn ngơ nhìn lổ hỗng khổng lồ xuất hiện trên cơ thể, khóe miệng chảy ra máu tươi đen ngòm.

"Tại sao lại như vậy... Đây lại là chiêu thức gì?"

Thân thể của hắn không chống đỡ nổi nữa, nửa quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn An Lâm, gương mặt khó hiểu và hết sức hoảng sợ.

An Lâm vẫn bộ dạng lạnh lùng nhìn Hắc Phượng: "Đây là đòn tấn công chất béo vĩ đại, ông sẽ không biết đâu."

"Tiếp tục phục sinh à. Để tôi xem ông có thể sống lại bao nhiêu lần!"

"Ba kiếm của ông ngay cả giết tôi một lần cũng không được, tôi lại có thể một kiếm lấy một mạng của ông! Nếu ông lại tiếp tục phục sinh, sống lại một lần thì tôi sẽ giết ông một lần. Tôi vẫn còn kiếm thứ tư, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu. Để xem mạng của ông nhiều hay là kiếm của tôi nhiều!"

Giọng nói của An Lâm chấn động bên tai Hắc Phượng khiến ông ta dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.

"Quái vật..." Hắc Phượng cắn răng nói.

"Không sai, trong mắt ông cuối cùng tôi cũng từ loài sâu bọ tiến hóa thành quái vật rồi." An Lâm cười nói.

Hắn từng bước từng bước đi về phía Hắc Phượng, đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống Hắc Phượng đang ở dưới đất.

"Dù cho ông là Phượng Hoàng, cũng chỉ xứng đáng run rẩy dưới kiếm của tôi thôi."

An Lâm dùng một tay rạch một đường, kiếm ảnh màu đen xé rách không khí, đầu của Hắc Phượng cũng rơi xuống theo...

Một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện từ trong đầu của hắc Phượng, đột nhiên vọt tới ngực của An Lâm.

Tốc độ quá nhanh, An Lâm căn bản không kịp tránh né!

"Vèo!" Ánh sáng dụng nhập vào cơ thể An Lâm, sau đó tạo thành một trận âm thanh mãnh liệt trong khí hải của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận