Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 377: Yếu Nhĩ Khốc

An Lâm nhìn vào ô vuông mà mũi kim chỉ vào, mây mù dần tản ra, lộ ra tên công pháp.

Hắn nhìn tên công pháp trên mặt, há to miệng, vẻ mặt không thể nào tin được.

"Vù!"

Pháp thuật của hệ thống hóa thành một vệt sáng, hòa vào thân thể của An Lâm.

[Pháp thuật Yếu Nhĩ Khốc: Pháp thuật tấn công vào tâm trạng, người bị tấn công sẽ rơi vào trong cảm giác bi thương không thể nào kiềm chế được, nếu người bị làm phép có cảnh giới mạnh hơn thì sẽ có năng lực chống cự nhất định.

Chú ý: Một ngày chỉ có thể dùng một lần, không có tác dụng với Kỳ Hợp Đạo.]

"Cái này..." An Lâm đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên nói gì mới tốt.

Trên thế gian này cũng có loại pháp thuật với tên gọi kỳ quái như thế này sao?

Ngay sau đó, chẳng biết vì sao, nó chợt nhớ tới cảnh tượng đi đến kỹ viện với cha rồi bị mẹ đánh tơi bời, nhớ tới lời nói trước khi chia tay của Thanh Hoa, nhớ tới sự tuyệt vọng khi lấy được truyền thừa chế tạo thức ăn cho chó, nhớ tới sự thê lương khi chiếc lá mùa thu rời khỏi cây mẹ rồi bị chôn vùi xuống mặt đất...

Con mắt của An Lâm bừng sáng, cảm thấy như đã phát hiện ra một đại lục mới.

"Đại Bạch, đã bao lâu rồi cậu không khóc hả?" An Lâm hiếu kỳ nói.

Đại Bạch "Gâu" một tiếng rồi gào khóc lên.

An Lâm liếc mắt nhìn chú chó to bên cạnh một cái, trên mặt hiện ra ý cười kỳ dị.

Năng lực này thật thần kỳ!!

Khiến người khác khóc không phải rất đơn giản sao, trực tiếp đi đánh hắn một trận cho hắn khóc không được à!

Quá trình khởi động của pháp thuật Yếu Nhĩ Khốc này đúng là thần không biết quỷ không hay, ngay cả sự dao động của nguyên khí cũng không có, mà trực tiếp tác động lên tâm trạng của Đại Bạch.

Cả người Đại Bạch run lên, lui về sau hai bước: "Anh An, anh nhìn cái gì?"

"Anh An, anh làm sao vậy, gâu?" Đại Bạch thấy vẻ mặt An Lâm khác thường, liền mở miệng hỏi.

Tất cả tình cảm đều bùng nổ dữ dội, như trận hồng thủy làm vỡ đê, nước chảy cuồn cuộn không dứt.

Đại Bạch vừa lau nước mắt, vừa nhìn An Lâm bằng đôi mắt to ngấn nước, đâu còn chút dáng vẻ uy nghiêm nào.

"Đường đường là một chú chó thần, đương nhiên không dễ rơi lệ, kể từ lúc chui ra từ trong bụng mẹ, tôi chưa từng khóc một lần nào!" Đại Bạch ngẩng đầu lên, cười với giọng điệu vô cùng ngạo nghễ, uy phong lẫm liệt.

"Ừm, không phải là lấy đi mất lần đầu của cậu nên khóc thành như này chứ?" An Lâm vuốt ve đầu Đại Bạch với vẻ mặt dịu dàng.

Hơn nữa khoảng cách thời gian từ lúc khởi phát đến lúc sinh ra hiệu quả của pháp thuật rất ngắn, gần như là trong chớp mắt!

"Anh An, hu hu hu... Rốt cuộc anh đã làm gì tôi vậy, hu hu hu..."

An Lâm lại có thể ra tay với cả chính thú cưng của mình sao?

An Lâm lấy mất lần đầu của Đại Bạch?

An Lâm cũng có chút áy náy nào về việc lấy đi lần khóc đầu tiên của Đại Bạch. Hắn không ngờ rằng sức mạnh của thuật Yếu Nhĩ Khốc lại mạnh mẽ như vậy, rõ ràng cảnh giới của Đại Bạch tương đồng với hắn, thế mà Đại Bạch lại bị pháp thuật của hắn làm cho khóc mười mấy phút mà không hiểu tại sao.

Túi áo của An Lâm khẽ rung lên, rồi lại yên lặng.

Tiểu Hồng trong túi áo nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: Lần đầu tiên của Đại Bạch chỉ trị giá một viên tiên đan sao? Hừ, nếu là tôi thì ít nhất phải ba viên!

"Anh An, anh... anh quá đáng lắm rồi, tôi đã làm sai điều gì? Hu hu hu... Đồ xấu xa! Gâu!" Đại Bạch cảm thấy thật đau khổ, thật sự rất muốn khóc. Sau khi nghe lời nói của An Lâm, nó lại nhớ lại những hành động thô bạo mà An Lâm đã từng đối xử với mình, trong lòng không khỏi đau buồn, càng khóc dữ hơn...

Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác túi áo đang tỏa nhiệt, đành phải ngưng cơn thịnh nộ.

An Lâm nghe thấy lời nói được voi đòi tiên của Đại Bạch, khóe miệng liền co rúm lại, vung lên nắm đấm định dạy dỗ Đại Bạch một trận.

Xí xí xí! Lộn rồi, nếu chủ nhân thật sự làm loại chuyện cầm thú này, tôi nhất định sẽ thiêu chết hắn! Để ánh mặt trời rửa sạch sự tà ác của chủ nhân!

Tiểu Hồng ở bên trong vừa tỉnh ngủ, nghe thấy cuộc đối thoại khó nghe của một người một chó, sợ đến mức nhanh chóng nhắm hai mắt lại, ngay cả khúc ca nó vẫn luôn hát mỗi khi tỉnh giấc cũng không dám hát, chỉ sợ ảnh hưởng đến chủ nhân.

"Đại Bạch, xin lỗi, bây giờ cậu khóc mười mấy phút, sau này tôi sẽ khiến cho cậu cười gấp mười lần, tôi sẽ khiến cho cậu hạnh phúc!" An Lâm nhận lỗi.

Tiểu Hồng trong túi áo thở phào nhẹ nhõm, xem ra chủ nhân không phải loại đàn ông cặn bã xong việc không chịu trách nhiệm.

Đại Bạch vỗ vào chân rồi kháng nghị lại: "Không được, đoạt mất lần đầu tiên của tôi, anh phải bồi thường cho tôi một viên tiên đan! Gâu!"

Chuyện này... chuyện này đúng là đáng sợ, ngay cả chó cũng không buông tha!!

Đại Bạch khóc mười mấy phút, lúc này mới ngăn lại ý nghĩ tiếp tục khóc.

Càng tưởng tượng tiếp, Tiểu Hồng càng cảm thấy đáng sợ, run lẩy bẩy trong túi, không khỏi nảy sinh ra cảm xúc lo lắng sâu sắc đối với tương lai của mình.

Từ người đến động vật, từ động vật lại tới thực vật?

"Ớ, Tiểu Hồng, nhóc làm sao vậy?" Hắn lôi Tiểu Hồng ra, hỏi với vẻ quan tâm.

Vậy mà đóa hoa hồng nhỏ này không có bất kỳ phản ứng gì, không động đậy.

An Lâm chớp chớp mắt, đụng vào cánh hoa màu đỏ, thấy không có phản ứng gì nên lại để vào trong túi áo.

Vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Vừa nãy túi tỏa nhiệt là ảo giác ư?

Trong túi áo, Tiểu Hồng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.

Cuối cùng An Lâm vẫn khuất phục trước sự lạm dụng uy quyền của Đại Bạch, đồng ý sau khi trở lại Thiên Đình, sẽ đưa cho Đại Bạch một viên tiên đan bát phẩm, coi như là lời tạ lỗi khi làm Đại Bạch rơi xuống những giọt nước mắt quý giá như trân châu.

Vốn dĩ, An Lâm định đánh cho Đại Bạch một trận, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Thế nhưng không lâu sau hắn lại đau khổ phát hiện ra, di chứng khi sử dụng nguyên khí Hắc Minh vẫn còn, sức lực cả người hắn đã suy kiệt, căn bản là không đủ sức mạnh để đấu lại một chưởng của Đại Bạch. Nể tình sau này còn phải cưỡi Đại Bạch, hắn đành phải bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu của Đại Bạch.

Do thời gian cấp bách, thời gian gặp mặt thiếu nữ Lâm Quân Quân cũng bị dời lại.

Cứ như vậy, Đại Bạch đưa An Lâm bay trở về Thiên Đình.

Trở về đại học Liên Hiệp Tu Tiên, rất nhiều bạn bè chạy tới tò mò hỏi thăm về những chuyện mà hắn đã trải qua trong mười ngày vừa rồi.

An Lâm nói sơ lược với họ tình hình khi xông vào di tích, không nói tỉ mỉ chuyện phòng nghiên cứu Tử Tinh đã chuyển đi, dù saothì hắn cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân cũng đã leo lên núi Vọng Nguyệt, trong lòng có chút mong đợi.

Đại Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Sửu cũng hiếm khi yên lặng đứng ở trong gác xép chờ An Lâm.

Hắn cảm nhận một chút tinh khí sung mãn của bản thân, vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng.

Buổi trưa, An Lâm vận hành Thủ Dương Chân Long Quyết, đánh vào vách núi cao lớn gây ra âm thanh ầm vang liên hồi, âm thanh này đã gây chấn động toàn bộ dãy núi.

Chạng vạng, An Lâm dùng pháp thuật Ngưng Không, ngưng kết đám mây lớn màu vàng xung quanh trường học lại, sau đó thong thả nằm trên đám mây cùng với Hứa Tiểu Lan, tán ngẫu về những chuyện lý thú ở trường học, hoặc những khó khăn khi tu hành.

Ban đêm, An Lâm chìm vào trong bóng tối, sau đó từ từ nhảy sang một không gian khác, giống như ma quỷ.

Lúc không có chuyện gì làm thì bôi dầu nhờn cho Đạt Nhất và Đạt Nhị, để bảo đảm kiến thức chuyên môn của mình không bị bỏ quên.

Ngay cả thuật Yếu Nhĩ Khốc, hắn cũng đang nỗ lực nâng cao độ thuần thục. Khiến sâu bọ khóc, khiến tiểu hồ ly khóc, khiến chim chóc khóc, ngay cả Tiểu Hồng cũng bị hắn ra tay.

Một ngày kia, Tiểu Hồng ở trạng thái một bông hoa hồng nhỏ cũng khóc đến mức ướt hết cả bệ cửa sổ.

Kết quả sáng ngày thứ hai, An Lâm phát hiện tóc của mình đã bị đốt rụi, cuối cùng hắn đành phải chạy đến Đâu Suất Cung cầu xin Doãn Hỉ luyện chế một viên đan dược mọc tóc.

Thời gian trôi qua, nửa tháng sau, An Lâm đã thông hiểu những năng lực mới thu được.

Sáng sớm, An Lâm đã tỉnh dậy, trong mắt có ánh sáng sáng rực.

Sáng sớm, An Lâm hóa thành mây mù màu trắng, bay tới đến núi Vọng Nguyệt, ngồi thiền trong sương và nắng sớm.

Công Pháp Hóa Vụ Tiên Hành, Thủ Dương Chân Long Quyết, Truyền Thừa Ngưng Không, Truyền Thừa Cơ Giới Công Trình Học, Ảnh Ma Truyền Thừa, thuật Yếu Nhĩ Khốc, bỗng chốc có thêm thật nhiều công pháp phải thử nghiệm, nói ra chỉ sợ không có ai tin.

Sau đó chính là thời gian tĩnh dưỡng nghỉ ngơi và nỗ lực nắm giữ truyền thừa thu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận