Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1957: Gặp lại kính Chu Tước

Cổ Long Đế nhìn thấy một cảnh tượng cực kì khó tin.

Nhóm Chu Tước kiêu ngạo không coi trời ra gì này lại có thể hèn mọn hành lễ với một cô bé? Hơn nữa còn xưng là Chu Tước Nữ Đế? Khoan đã, tại sao nhìn cô bé này quen thế nhỉ?

"Tiểu Lan, em đến rồi đấy à?" An Lâm vui vẻ chào hỏi.

Tiểu Lan nhỏ nhìn thấy An Lâm cũng vui vẻ nói: "Vâng ạ, em đến xem các Chu Tước có học tập tốt không, nếu dám lạnh nhạt với cô giáo Cổ Long Đế thì nhất định em sẽ đánh chết chúng nó!"

Toàn thân chín con Chu Tước run lên, vội vàng cúi đầu cung kính nói: "Ngàn lần không dám! Nhất định chúng ta sẽ tuân theo ý chí của Chu Tước Nữ Đế đại nhân, học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước!"

Cổ Long Đế há to cái miệng nhỏ, ngây ngốc nhìn một màn trước mặt.

Tiểu Lan? Chu Tước Nữ Đế?

Không nghe lầm chứ?

Chuyện này là một chấn động quá lớn trong quan niệm tu tiên của cô, cô cần một chút thời gian.

Tiết học chân ý Phá Thiên tiếp tục diễn ra.

"Đúng ạ, nhưng xin cô hãy giữ bí mật về chuyện này nhé." Hứa Tiểu Lan thân thiết cười nói.

Sau một thời gian.

"Cô giáo Cổ Long Đế, chúng nó không mang đến phiền phức cho ngài chứ?" Hứa Tiểu Lan đi tới, giống như một thiếu nữ hoạt bát, mềm mại đáng yêu, cô cười khanh khách hỏi.

An Lâm có nhiều động vật nhỏ quá, đứa nào cũng có thể chơi với cô, có cún, có bướm, có khỉ, có thú tuyết, có sói nhỏ...

Cô ấy đã từng là một nữ tu chỉ có thể chui rúc trong vỏ rùa, bây giờ lại trở thành đế vương của Chu Tước nhất tộc? Có thể khiến cho một đám Chu Tước cảnh giới Hợp Đạo cung kính lễ phép với mình?

Tiểu Lan nhỏ đã chạy đi chơi với đám thú cưng của An Lâm rồi.

"Không... Không có..." Cổ Long Đế ngơ ngác nhìn Hứa Tiểu Lan, "Chuyện là, cô thật sự là Hứa Tiểu Lan sao? Cô trở thành Chu Tước thật rồi à?"

Cho dù chuyện này có khó tin như thế nào thì nó thật sự đang diễn ra ở trước mắt.

Sau khi nghe An Lâm kể chuyện vừa xảy ra, Tiểu Lan nhỏ chống eo nhỏ, đưa ngón tay ngọc ngà trắng nõn ra trách móc nhóm Chu Tước một trận, để bọn họ học được cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, nhóm Chu Tước không ngừng gật đầu đáp lại, ngoan ngoãn giống như những con gà con.

An Lâm khá là nhàn rỗi, mỗi ngày đều nghiên cứu thần khí mới lấy được.

Cổ Long Đế yên lặng gật đầu.

Tám món thần khí, cái nào cũng rất đặc biệt, đáng để nghiên cứu một lần.

Ham chơi là thiên tính của trẻ nhỏ, mặc dù Tiểu Lan nhỏ chính là Tiểu Lan chính cống, nhưng sau khi nhỏ đi thì cũng ít nhiều nhiễm phải thiên tính kia, luôn cảm thấy chơi với động vật nhỏ rất vui.

Tiểu Hồng là yên lặng nhất, rõ ràng đã là lão đại cảnh giới Hợp Đạo, nhưng vẫn lắc lư phơi nắng ở trên đỉnh núi Vọng Nguyệt, hát bài hát trẻ con, giống như mọi chuyện chưa có gì thay đổi vậy.

Còn nói là bình thường thôi, cả nhà ông đây cũng không đẻ ra được nhiều như vậy đâu!

Khóe miệng Tử Vi Đại Đế hơi co lại, mẹ nó, không nói chuyện tử tế được sao?

Ai cũng nói gương vỡ khó lành, nhưng Tử Vi Đại Đế thật sự đã sửa được kính Chu Tước, danh tiếng của đệ nhất luyện khí sư của Cửu Châu đúng là không phải nói chơi.

"Ha ha ha, đã lâu không gặp nha An Lâm đạo hữu, ta nghe Thiên Vũ nói cậu lại có thu hoạch lớn, chiến tích lớn hả?" Mái tóc bạc của Tử Vi Đại Đế bay phần phật, trên khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm có.

"Ọe... Sao An đại ngốc lại trở nên buồn nôn như vậy rồi?" Mặt kính của kính Chu Tước khẽ run.

Ngày hôm sau, một vị khách quen thuộc đến thăm Tứ Cửu tiên tông.

"Dù sao thì tôi cũng là cái kính đã chết một lần, lực lượng bản nguyên bị tổn thương không thể như trước được, điều này cũng khó mà tránh khỏi, bây giờ tôi còn sống đã là tốt lắm rồi." Kính Chu Tước cảm thán.

"Sao tôi cứ có cảm giác... có vẻ cô vẫn hơi uể oải vậy?"

An Lâm cảm ứng một lần, lại không nhịn được cau mày.

"Bình thường thôi, chỉ kiếm lời được mấy tỉ, cùng với mấy món thần khí và mấy viên thần đan thôi." An Lâm cười nhạt.

"Tiểu Tước Tước có nhớ tôi không?" An Lâm cười hỏi.

"An đại ngốc, sao mới chỉ không gặp một thời gian mà cậu lại mạnh lên rồi?" Giọng nói non nớt dễ nghe mang theo kinh ngạc của kính Chu Tước truyền tới.

An Lâm dịu dàng nói: "Trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cô thật tốt chứ."

Nhất định phải giả vờ kích thích người ta như vậy sao?

Hắn nhận lấy kính Chu Tước có khung kính đỏ thẫm với mặt kính sáng chói bóng loáng, giống như nhặt được bảo bối vậy.

An Lâm nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, lúc này mới biết ơn hành lễ: "Cảm ơn Tử Vi Đại Đế!"

Tử Vi Đại Đế không chịu được khi bị An Lâm chèn ép, vội vàng nói: "Tôi đã sửa xong kính Chu Tước giúp cậu rồi, về cơ bản cũng đã hoàn thiện mọi chức năng, nên đặc biệt mang đến cho cậu đây."

Sau đó nó lại tức giận nói: "Lần sau đừng có mà lấy tôi ra để chặn lực lượng của cấp bậc Sáng Thế nữa, đừng coi bà đây là kính vạn năng!!"

"À..." An Lâm hơi lúng túng và áy náy.

Tình hình lúc đó khẩn cấp, nào có nghĩ được nhiều như vậy đâu...

Nhưng mà quả thật kính Chu Tước đã giúp hắn rất nhiều trong chiến đấu, cũng giúp hắn nghịch chuyển càn khôn vào rất nhiều lúc quan trọng, không thể phủ nhận điều này được, đây cũng chính là lí do vì sao mà hắn lại mừng rỡ như vậy khi thấy kính Chu Tước có thể khôi phục lại như cũ.

"Lực lượng bản nguyên bị thiếu sót sao? Nếu như tôi đoán không nhầm thì lực lượng bản nguyên của cô hẳn là nguyên lực Chu Tước nhỉ?" An Lâm trầm ngâm chốc lát rồi nói.

"Đúng thế, tôi là đồ vật đặc biệt được thánh thú Chu Tước tạo ra, được lực lượng bản nguyên của cô ấy bồi dưỡng hơn mười ngàn năm mới ra đời, nguyên lực Chu Tước chính là sức mạnh lợi hại nhất tôn quý nhất trên thế giới này nha." Nói đến chuyện này, kính Chu Tước không nhịn được kiêu ngạo.

Bốp!

An Lâm bỗng đập một viên đá quý màu đỏ giống giọt nước lên mặt kính của kính Chu Tước.

"Gì đấy! An đại ngốc, cậu làm trò thô bạo gì đó?!"

Tử Vi Đại Đế đứng ở một bên trợn to hai mắt, rõ ràng ông cảm nhận được cấp bậc của kính Chu Tước nhảy vọt, hơn nữa còn nhảy vọt tận hai tầng chỉ trong mười phút ngắn ngủi.

Mặt kính của kính Chu Tước càng ngày càng sáng, khí tức cũng bắt đầu tăng vọt.

Nguyên lực Chu Tước đậm đà tinh khiết đến cực hạn cùng với giọt máu bản nguyên Chu Tước giống như dòng sông cuộn trào đổ vào mặt kính, sau đó lại như rơi vào trong một cái động không đáy, nó không ngừng cắn nuốt lực lượng này.

Kính Chu Tước và viên đá quý màu đỏ bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Kính Chu Tước: "Được!"

"Tiểu Tước Tước chính là tốt nhất!" An Lâm ra lệnh, "Tiểu Tước, hút nó đi."

"Cậu... Tại sao cậu lại có thứ này, đây chính là... chí bảo còn mạnh hơn bản thân tôi rất nhiều, sao cậu lại chịu đưa cho tôi ăn?" Kính Chu Tước kinh ngạc nói.

"Không, nó không quan trọng bằng cô." An Lâm nói thẳng.

Kính Chu Tước khẽ run lên.

"Coi như để bồi thường lần trước tự tiện lấy cô ra cản công kích của thiên thần đi, sao nào, cô có thích vật bồi thường cái này không?" An Lâm cười hỏi.

"Thích..." Giọng nói của kính Chu Tước dịu dàng hiếm thấy, "Tôi có cảm giác rằng khi hấp thu nó, tôi có thể lột xác đến một trình độ nhất định."

"Vậy thì hút đi, tôi rất mong chờ!" An Lâm gật đầu nói.

Viên đá quý hình giọt nước kia chính là một trong những vật quý giá có dao động còn kịch liệt hơn cả thần khí mà An Lâm phát hiện ra trong bảo khố Chu Tước, thậm chí độ quý giá của nó còn vượt qua cả thần khí.

Bảo vật này ẩn chứa nguyên lực Chu Tước to lớn cùng với giọt máu bản nguyên, không thể đo được giá trị của nó, hơn nữa khí tức của nó lại phù hợp với kính Chu Tước một cách kì lạ. An Lâm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định để cho kính Chu Tước hấp thụ nó, nói không chừng có thể lột xác thành cái gì đấy thú vị.

Tử Vi Đại Đế có chút đau lòng ôm đầu nhìn An Lâm phung phí: "Tài liệu tốt như thế, nếu mà để cho tôi, tôi có thể tạo ra được thần khí tốt nhất..."

"Sao nào, hút nó sẽ có ích cho cô đúng không?" An Lâm cười nói.

"A, thật... thoải mái!" Mặt kính Chu Tước khẽ run, vẫn không nhịn được mà rên rỉ.

Không chỉ như vậy, thậm chí còn có cả giọt máu bản nguyên Chu Tước nữa!!

Nó đã cảm nhận được nguyên lực Chu Tước đậm đà nhất từ trong viên đá quý màu đỏ này.

Kính Chu Tước đang muốn nổi giận, sau đó liền ngây người ra.

"Đây... Đây là..."

Ầm ầm...

Đột nhiên mây đen giăng đầy trên bầu trời.

Trời đất bỗng tối sầm xuống.

"Chuyện này..." An Lâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận