Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 663: Đàn em Huyết tộc trưởng thành rồi

Lâm An và Đề Na ra khỏi căn cứ đào tạo Tiên thổ, bây giờ ngoại trừ bảo vật đó ra, những cái còn lại phần nhiều là linh quả linh dược, không có bảo vật cấp tiên. Hắn không thu thập những linh vật đó, mà giữ linh vận của chúng lại, mong rằng những thứ kia sau khi được thời gian gột rửa, có thể lột xác thêm lần nữa.

Cảm giác mệt mỏi do thời gian tăng lên ập đến, sau khi An Lâm và Đề Na ra khỏi Tiên thổ, thì cũng rời khỏi thế giới Thần Kính.

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, An Lâm chậm rãi mở hai mắt, phát hiện mình đang nằm trên đầu tường thành, bốn bên còn khắc họa trận pháp phòng ngự, hừm, chắc hẳn là trở về điểm cố định rồi nhỉ?

Bóng dáng cô ái mặc áo màu xanh xinh đẹp ngồi trước hắn, tay nâng má nhìn về vùng đất màu đen vô tận phía xa, bàn tay nhỏ nhỏ trắng ngọc đang nhàm chán cuốn lấy những sợi tóc chơi đùa, dáng vẻ vẫn đẹp mắt như xưa.

An Lâm nhìn tới mê mẩn, một lúc lâu mới từ từ ngồi dậy.

Đề Na nằm bên cạnh đã ngủ say, động tác ngồi dậy của hắn lập tức bị Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan quay đầu nhìn An Lâm, cười nói: "Cuối cùng đã trở về rồi, cảm giác thực thể vào thế giới kia thế nào?"

An Lâm cười nói: "Cảm giác không tệ chút nào! Như lúc đi đến cổ vực Thái Sơ ấy, hơn nữa bởi vì có Tiểu Na, nên anh muốn làm gì thì làm. Đúng rồi, đợi đến khi cách truyền tống qua lại giữa hai thế giới của Đề Na giỏi hơn chút, có thể để cô ấy thử truyền tống các em vào trong đó, thế giới đó có đặc sắc rất riêng của nó!"

"Là mấy đàn em Huyết tộc anh vừa thu nhận á? Em cũng muốn gặp họ thử quá."...

Không lâu sau, mây dông bắt đầu tản đi.

"Bây giờ về cơ bản cũng đã không còn việc của chúng ta, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chúng ta chỉ cần giữ tường thành tới khi hết kì kiểm tra là được."

Cùng lúc này, ở trung tâm vùng đất Hắc Trạch, nơi họ không nhìn thấy, từng tia sét màu vàng mờ ảo xé rách chân trời giáng xuống đất, tiếng kêu rền vang giống như tiếng rồng đang gầm thét, vang vọng khắp đất trời.

"Hai ngày rưỡi."

"Chúc mừng!" Tháp Bá cũng bước lại, mở miệng chúc mừng.

"Được thôi, em chờ mong là ngày này có thể đến sớm một chút." Từ lâu Hứa Tiểu Lan đã muốn vào thế giới đó xem thử, một thế giới hoàn toàn mới, cô vẫn luôn thấy rất hứng thú.

Một người đàn ông tóc ngắn màu vàng, gương mặt thanh tú, thân hình ốm yếu đứng dậy từ trong tế đàn màu máu, trên mặt mang theo ý mừng không thể che giấu: "Máu của Thánh chủ quả nhiên có tác dụng, mình thật sự tránh được Huyết Ma kiếp rồi!"

"Ồ, thời gian kiểm tra cuối kỳ đã qua hơn nửa rồi."

"Đúng rồi, anh vào thế giới kia mấy ngày rồi?"

Hai người ở đầu tường câu được câu không nói chuyện, gió đêm thổi qua khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Mạch Luân cảm nhận được sức mạnh mênh mông dạt dào trong cơ thể mình, kích động nói: "Quả nhiên rất khác biệt, sinh mạng của tôi đã thăng hoa theo sự đột phá, chúng ta và những kẻ huyết tộc thấp kém kia không giống nhau!"

"Ừ...không biết bọn Tiểu Khả, Tiểu Mạch sao rồi nhỉ?"

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút!" Khả Khả Tư Đế khẽ mắng.

"Mạch Luân!" Khả Khả Tư Đế bước tới, mặt mang theo ý cười, cô chúc mừng hắn: "Chúc mừng anh độ kiếp thành công!"

Người đàn ông tóc vàng kia chính là Mạch Luân đã thành công độ kiếp đột phá đến Phản Hư trung kỳ.

"Chuyện này là vì cái chết của Minh Độc Tử, sau đó Lạp Đăng chạy đi trả thù cho Minh Độc Tử. Kết quả hắn gặp phải một con rồng đen và một thanh niên kì Hóa thần đang cưỡi một cục gạch đen trong thành Hoàng Tuyền." Khả Khả Tư Đế chậm rãi kể lại.

"Xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa đấy!" Khả Khả Tư Đế nhướng mày, cố ý ra vẻ thần bí: "Ám Vong Đại Đế và Thiên Hoàng Đại Đế của Thiên Đình đã đánh một trận ở vùng đất Hắc Trạch của chúng ta! Anh đoán thử xem chuyện này là do ai gây ra?"

"Sau đó, Lạp Đăng bị Thiên Hoàng Đại Đế truy sát khắp nơi, tuy thoát chết được, nhưng hắn cũng bị thương nặng, bị thương đến đạo căn, bây giờ đang bế quan trị thương đấy. Chúng ta có nên làm chuyện gì đó không?" Hai mắt của Khả Khả Tư Đế cười đến cong vuốt, cô đang nóng lòng muốn thử đây.

Nơi này ẩn chứa cơ duyên mà huyết tộc bình thường khó có thể tưởng tượng, chỉ có thánh tử mới có tư cách ở nơi này tu luyện hoặc là tìm kiếm cơ duyên. Mạch Luân cũng là ở nơi này tìm được cơ duyên cho mình, phối hợp với cơ thể đã từng được Thánh Huyết tinh lọc, nên mới có thể thành công đột phá.

"Đúng đấy, tuy hắn bị đã bị Thánh chủ dạy dỗ, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rất tức giận, nếu hai bên đã không chết không bỏ qua, thì một kẻ thù như gã càng giải quyết sớm chừng nào càng tốt!" Khả Khả Tư Đế đúng là một lòng lo lắng cho An Lâm, chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình.

Lúc này họ đang ở trong thánh địa của Huyết tộc, đó là thánh địa thật sự, là vùng đất nơi lão tổ Huyết tộc tu luyện đắc đạo.

"Được! Tôi sẽ cầm theo kiếm Chú Tinh Huyết!" Khả Khả Tư Đế gật đầu nói.

"Nếu đã như vậy, chúng ta cứ mượn cớ muốn ổn định sự phát triển của tông môn, rời khỏi thánh địa một thời gian, sau đó âm thầm đi tìm Thánh chủ?" Tháp Bá mở miệng nói.

Lúc này Mạch Luân lại lắc đầu nói: "Không vội, chỉ sợ đánh một được thằng con, sẽ kéo ông cha tới. Y Đăng Đại Đế rất yêu thương Lạp Đăng, nếu như Lạp Đăng bị giết, chắc chắn sẽ khiến Y Đăng nổi giận. Mà thực lực của Y Đăng Đại Đế thì quá đáng sợ nếu như chúng ta giỡn quá đà, bị phát hiện thì xem như xong rồi đó. Tôi nghĩ chuyện này chúng ta nên đi tìm Thánh chủ bàn cho kỹ rồi hãy quyết định!"

"Mấy ngày tôi bế quan đột phá, không xảy ra chuyện gì lớn chứ?" Mạch Luân cười ngại ngùng, hỏi.

"Thì ra là Thánh chủ đại nhân à, Thánh chủ uy vũ quá!" Lúc này thì Mạch Luân làm sao có thể không biết họ đang nói ai, mặt mày kích động cảm thản.

Có một con rồng đen đi theo, lại còn cưỡi cục gạch đen, chỉ mới kỳ Hóa thần đã đánh cho La Đăng lòi phân, người yêu nghiệt như vậy chỉ có Thánh chủ An Lâm nhà họ thôi.

"Cô nói nên làm gì là làm gì, đi thăm La Đăng hở?" Mắt Tháp Bá lóe lên, mở miệng thì thầm.

Mạch Luân hít một hơi thật sâu, trận chiến giữa các đại năng siêu cấp kì Hợp Đạo, có thể nói là trăm năm mới gặp một lần, chuyện này chắc chắn không hề nhỏ. Hắn chờ không kịp mở miệng nói: "Cô đừng lấp lửng nữa, nói mau, nói mau đi!"

Tuy rằng Mạch Luân nói Lạp Đăng rất thảm nhưng mặt lại hiện rõ nụ cười.

Lúc này Tháp Bá mới mở miệng nói: "Theo tin tức thám tử thành Hoàng Tuyền truyền về, cùng với những tin tức thu thập được sau đó, tình hình trận chiến rất thảm thiết. Lạp Đăng bị thanh niên lạ mặt kia đánh đến nỗi lòi phân, sau đó gào khóc, dáng vẻ cực kì thê lương. Chuyện này đã lan truyền khắp trong Huyết tộc, lần này hắn đúng nghĩa thân bại danh liệt luôn rồi..."

Mạch Luân nghe nói đến đây, hơi thở đã trở nên nặng nhọc hơn.

"Vậy tôi cũng cầm theo Tử Hồn Châu." Mạch Luân mở miệng nói.

"Tôi cũng sẽ cầm theo một giọt máu Huyết tổ." Tháp Bá mở miệng nói.

Ba người họ thân là Thánh Tử, mỗi người đều có những kỳ ngộ rất lớn ở thánh địa này.

Bây giờ bọn họ sẽ mang theo bảo vật của, đi theo Lâm An đánh một trận cho đã.

Vùng đất Hắc Trạch, núi Tử Tuyết.

Một trận pháp màu máu vô cùng khổng lồ trải dài hơn trăm dặm.

Có một người đàn ông đang ngồi giữa đại trận, huyết khí cuồn cuộn không ngừng hội tụ vào cơ thể hắn, chữa lành thương thế trong người hắn, nhưng sức mạnh đạo thần cực dược này lại giống như mụn độc ăn vào xương không ngừng ăn mòn cơ thể của hắn.

Theo tin tình báo mới nhất, người đàn ông cuối cùng cũng biết rõ rốt cuộc là ai khiến hắn rơi vào tình trạng này.

"An Lâm...tao nhất định sẽ giết mày!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận