Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1393: Tuyệt kỹ dỗ dành cô gái

Chụp ảnh vui đùa xong xuôi, mỗi người đều cẩn thận bảo quản ảnh lưu niệm của mình.

Trên đó có hồi ức của bọn họ, hồi ức về những con người và sự việc ở ngôi trường này.

Rất nhiều bạn học lấy được ảnh chụp ảnh cùng với An Lâm mà không nhịn được hoan hô liên tục.

Bạn học muốn chụp ảnh chung với An Lâm có nhiều lắm, không chịu nổi sự nhiệt tình của bọn họ, đành phải lấy lớp học làm đơn vị, từng lớp từng lớp đến chụp ảnh chung.

Cứ như vậy, ở mỗi một lớp học hắn đều lưu lại ấn ký của chính mình.

Mặt trời đã ngả về phía tây, An Lâm quay về lầu nhỏ quen thuộc.

"Người khổng lồ An Lâm, anh trở về rồi, tôi nhớ anh muốn chết!" Đề Na vô cùng vui vẻ bay về phía An Lâm, hai tay mở ra, phi về phía cổ của hắn ôm lại.

"Ôi! Tiểu Na, nhóc nhẹ chút!" An Lâm hơi không chịu được kiểu cách ôm này của Tiểu Na, lấy tay nắm lấy eo nhỏ của cô, đặt cô lên trên một bàn tay khác của mình.

"Chào đón chủ nhân trở về." Tiểu Cốt cũng thuận miệng nói.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại: "Các cô làm sao vậy, tôi làm sai gì sao?"

Hắn đi đến chỗ bông hoa hồng và bươm bướm đang phơi nắng trên bệ cửa sổ, hỏi: "Tôi đi ba tháng không về, các cô không có gì muốn nói sao?"

Tiểu Hồng: "Ha ha."

"Đừng vội, lát nữa tôi sẽ từ từ nói với nhóc."

An Lâm đột nhiên nhớ đến chuyện kia, kinh ngạc nói: "Mẹ nó, đã ba tháng rồi mà các cô vẫn còn nhớ rõ chuyện kia sao?"

Đề Na ngồi xổm trong lòng bàn tay của An Lâm, đôi tay trắng mịn như ngọc nắm lấy đầu ngón tay cái của An Lâm, vội vàng hỏi: "Người khổng lồ An Lâm, mấy tháng nay anh lén lút chạy đi đâu chơi vậy? Tại sao không mang tôi đi theo với? Đi chơi gì vậy, nói cho tôi biết đi?"

Tiểu Hồng không nói gì, tiếp tục quang hợp.

An Lâm chọc chọc khuôn mặt của Đề Na, cưng chiều nở nụ cười.

Đối với tất cả sự việc kỳ lạ và những gì không biết, cô đều vô cùng tò mò và ngóng trông, đây cũng chính là nguyên nhân mà cô thích đi khắp nơi cùng với An Lâm, cũng bởi vậy bây giờ cô rất vội vã muốn biết về các loại trò chơi.

An Lâm: "..., qua loa như vậy thôi sao?"

"Anh phải biết, con gái đều rất hay thù dai." Tiểu Cốt hừ hừ nói: "Đặc biệt là người nào đó sau khi làm sai, còn không dỗ dành người ta..."

"Chào đón chủ nhân." Tiểu Hồng nói.

An Lâm bối rối: "Cái này..."

"Có phải chủ nhân quên rồi hay không, ba tháng trước, anh giả vờ như sắp chết, lừa chúng tôi chuyện khiêu vũ?" Tiểu Cốt chậm rãi mở miệng nói.

"Ngài thật nhanh quên đó." Tiểu Hồng nũng nịu nói.

Trên mặt An Lâm hiện ra nụ cười thản nhiên, không biết dỗ dành cô gái sao? Đây đều không phải là chuyện, chỉ cần có tiền, sẽ không có chuyện không dỗ dành được cô gái!

"Ah! Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân vẫn là tốt nhất." Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng nói, miệng nhỏ hôn một cái vào mu bàn tay của An Lâm.

"Là như vậy, một tháng trước ở chỗ đó đột nhiên thiên địa đại đạo cộng hưởng, hình như có siêu cường giả Hợp Đạo ở nơi sâu trong thánh địa Cực Hàn, hơn nữa còn Hợp Đạo thành công, đồng thời không phải là đại năng Hợp Đạo siêu cấp bình thường, hình như còn mang theo đạo cảnh Phá Thiên khủng bố không hợp lẽ thường..."

"Đúng rồi!" Hai mắt của An Lâm sáng lên: "Tôi cho mọi người nhìn một bảo bối lớn!"

Trên mặt An Lâm hiện một dấu chấm hỏi, có phải Đại Bạch nói có gì đó không đúng không, vì cái gì lại bày ra bộ dạng hắn bị đội nón xanh vậy?

Ngay cả làm sao dỗ dành Tiểu Lan hắn còn không biết, vậy làm sao mà biết dỗ dành thú sủng đây?

"Vậy thôi, đi tìm chúng nó sau vậy." An Lâm khẽ thở dài một hơi.

"Thánh đại Cực Hàn đã trở thành Thiên Địa, có lực lượng ngăn cản bùa Truyền Âm. Gâu!" Đại Bạch lại nói.

Hắn gọi bằng bùa Truyền Âm cho Tiểu Thiên, kết quả bị một lực lượng kỳ dị ngăn cản.

Nói xong, nhẫn không gian của hắn sáng lên, lấy đồ vật từ bên trong ra: "Tiểu Hồng, đây là tiên đan Kim Diệu Thần Dương tôi cho nhóc, ẩn chứa lực lượng thái dương vô cùng đậm đặc! Tiểu Cốt, đây là Hoang Cổ Vạn Độc Thích tôi cho cô, là tiên khí cấp trung, phối hợp với phấn độc của cô sẽ mang lại hiệu quả rất tuyệt."

"Chính vì vậy, hoàn cảnh ở khu vực đó xảy ra biến hóa quỷ dị, không chỉ ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn, còn sinh ra sinh linh chịu rét vô cùng kỳ lạ. Anh An, anh suy nghĩ một chút, khu vực có đột biến kỳ lạ như thế này, có phải sẽ vô cùng dễ dàng sinh ra trân bảo hiếm có không? Gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

An Lâm khẽ gật đầu, sau đó cau mày nói: "Nếu như có thể sinh ra sinh linh kỳ lạ, như vậy cũng có thể sinh ra bảo vật kỳ lạ. Nhưng tôi cảm thấy, Tiểu Thiên đến nơi đó, chỉ sợ là vì muốn gặp lão đại mang theo ý nghĩa Phá Thiên kia?"

Đại Bạch tỏ vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Anh An, tôi cũng cảm thấy là như vậy, anh nhất định phải nghĩ thoáng một chút, kỳ thật Tiểu Thiên vẫn là của anh... Gâu!"

"Chủ nhân vạn tuế!" Tiểu Cốt vui tươi hớn hở.

"Đi thánh địa Cực Hàn tầm bảo sao?" An Lâm có chút không hiểu: "Cái nơi kia đến chim còn không ỉa, có thể có bảo tàng gì chứ, không phải Tuyết Nữ đều không chờ nổi nữa rồi sao?"

"Nó với Tiểu Lang đi đến thánh địa Cực Hàn tầm bảo rồi, gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

"Đúng rồi, Tiểu Thiên đâu rồi?" An Lâm nhìn xung quanh một chút, không thấy được Tuyết Trảm Thiên chuyên nịnh hót, cảm thấy không quen.

Hắn đưa mắt nhìn tiểu tinh linh đang ngồi trên bờ vai mình, cười nói: "Bây giờ, chúng ta xử lý chuyện của Tiểu Na trước, tặng cho Tiểu Na một món quà!"

"Ôi chao, ai, ôi, tôi cũng có quà sao? Quà gì vậy!?" Hai con ngươi màu xanh bích như ngọc quý của Tiểu Na phát ra ánh sáng lóng lánh, biểu lộ ra chờ mong vô cùng.

"Một hạt giống."

Nhẫn không gian của An Lâm lóe sáng, một hạt hình tròn trong suốt sáng long lanh xuất hiện ở trên không trung. Nhất thời, vạn vật yên tĩnh, trời đất tối sầm lại, dường như thế gian chỉ còn lại một hạt tròn nhỏ này thôi.

Đề Na trợn to đôi mắt, ngơ ngác nhìn hạt giống ở trước mặt.

Tiểu Hồng, Tiểu Cốt, Đại Bạch, cũng đưa mắt nhìn về phía hạt giống, vẻ mặt lộ ra khiếp sợ.

Coi như người không hiểu chuyện, cũng biết được hạt giống trước mắt này vô cùng siêu phàm, độ quý giá của nó không nói đến tiên khí, coi như thần khí cũng khó có thể với đến!!!

"Người khổng lồ An Lâm, đây là cái gì vậy? Cái này quá quý giá..." Đề Na mặt đỏ tim run, không dám nhận hạt giống này.

"Cái này gọi là hạt giống trái tim của thế giới, hạt giống ẩn chứa sinh cơ của thế giới do Thiên Đạo sinh ra, uy năng khó lường, nhưng tôi biết, nó có công hiệu phát triển hoặc chữa trị trái tim của thế giới. Vì vậy, chỉ có nhóc mới có thể sử dụng vật này! Cất lại đi." An Lâm đưa hạt giống cho Đề Na.

Đề Na cẩn thận từng li từng tí nhận hạt giống, nâng ở trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn anh, người khổng lồ An Lâm, cảm ơn anh đã đưa cho tôi bảo vật trân quý nhất này!"

"Tôi chính là chủ nhân của nhóc, tất nhiên có chuyện tốt sẽ nghĩ đến nhóc rồi." Nụ cười của An Lâm ấm áp, vuốt vuốt đầu của tiểu tinh linh.

Đại Bạch mở rộng miệng chó, An Lâm cũng là chủ nhân của nó, tại sao nó không thấy An Lâm có biểu hiện gì chứ? Chẳng lẽ là bởi vì nói không giả ngây thơ sao?

Bây giờ trong mấy sủng vật, hình như có nó là không nhận được quà?

An Lâm cười nói: "Đi thôi, nhanh đến thế giới Thần Kính gieo hạt giống này xuống đi."

"Người khổng lồ An Lâm cũng phải đi cùng!" An Lâm nắm lấy lỗ tai của An Lâm nói.

"Được được được..." An Lâm mỉm cười.

"Tôi cũng muốn đi, tôi còn chưa đi đến thế giới của Tiểu Na bao giờ đâu, gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

"Được đó, bây giờ ngoài chủ nhân ra tôi có thể di chuyển được những sinh linh khác!" Đề Na cười hì hì mở miệng nói: "Tiểu Hồng, Tiểu Cốt, các cô đi cùng đi."

Tiểu Hồng nhìn tia nắng cuối cùng đã nấp sau rặng mây, nũng nịu nói: "Được đó, đến thăm thế giới của Tiểu Na một chút đi."

"Tôi cũng rất chờ mong." Tiểu Cốt cũng giương cánh bay đến bên cạnh Tiểu Na.
Bạn cần đăng nhập để bình luận