Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2127: Thiên Thần Sinh Mệnh tức giận

Đại lục Thái Sơ, trung tâm biển Bạch Quỳnh.

Một gốc cây đại thụ cao đến mức xuyên thủng bầu trời, lá cây rậm rạp đang kêu vang sào sạt.

Nữ thần Sinh Mệnh ngồi ở trên một nhánh cây vươn ra, nhìn mặt trời mọc lên từ phía Đông, hé miệng cười một tiếng: "Mặt trời đã dâng lên, cuộc chiến đấu này cũng nên dừng lại rồi."

"Thiên Thần Đại Địa bỏ mình, Thiên Thần Hắc Ám trở về Thiên Đạo, còn có kết cục nào tốt đẹp hơn sao?"

Cô gái dùng ngón tay ngọc ôm lấy gương mặt, mái tóc dài đen mượt óng ả, hai tròng mắt màu da cam đón ánh hào quang bình minh vô cùng rực rỡ cuốn hút lòng người, khuôn mặt lộ vẻ mong đợi nói: "Chỉ cần trận chiến này kết thúc, kế hoạch kế tiếp của chúng ta, có thể thi hành một cách hoàn mỹ rồi!"

Trên bầu trời, một khuôn mặt tái nhợt bắt đầu xuất hiện.

"Chúng ta thật sự không cần đi hỗ trợ ư? An Lâm rất không đơn giản."

"Ha ha ha... lợi hại thì thế nào, không thấy được hắn chiến đấu với Thiên Thần Đại Địa đã đến mức sơn cùng thủy tận sao? Tiên Vũ qua đó chỉ là để thu hoạch tính mạng của hắn mà thôi." Thân thể thon dài linh lung của nữ thần Sinh Mệnh thoáng dựa vào thân cây, vẻ mặt thích ý nói:

"Cho dù An Lâm còn có thể tế hiến sinh mệnh bộc phát lượng, thì kiểu gì cũng đã dùng ở lúc chiến đấu với bản thể của Thiên Thần Đại Địa rồi! Đây đã là cực hạn của quyền hành Hắc Ám, cho dù Tiên Vũ không đối phó được với hắn, thì vẫn có thể chạy về mật báo cho chúng ta, tới lúc đó chúng ta lại động cũng không muộn."

Cho An Lâm rải máu mà thôi.

"Chuyện này cũng không thể chỉ nghe theo lời của hắn được." Thiên Thần Thiên Không vẫn lo lắng như cũ.

Thật ra thì hắn vẫn muốn ra chiến trường, nhưng nghĩ tới bọn họ từng nói, rằng không tham gia lần chiến đấu này, nếu như nuốt lời thì uy nghiêm và chữ tín của thiên thần quyền hành chí cao sẽ không còn, đành phải tạm châm trước vậy.

Gương mặt có mái tóc trắng xoá trên bầu trời suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Lỡ đâu Thiên Thần Hắc Ám còn có lá bài ẩn khiến sức sống và lực lượng tăng vọt thì sao?"

Kế tiếp chỉ cần đợi gặt hái thành quả.

"Lui một vạn bước mà nói, cho dù An Lâm vẫn là chiến lực đỉnh phong, Tiên Vũ cũng không sợ hắn. Đừng quên, hắn là được quá ngươi và ta, còn có Đại Địa, Quang Minh, tứ đại quyền hành chí cao công nhận, là tồn tại vĩ đại có thể thuần thục sử dụng tứ đại quyền hành chí cao."

Tiên Vũ sao có thể thua được?

"Không phải là Thiên Thần Hải Dương đã nói hắn dùng hết rồi sao?" Thiên Thần Sinh Mệnh nói.

"Ý nghĩa tồn tại của An Lâm, chỉ là đá thử kiếm của Tiên Vũ, không hơn."

Thiên Thần Thiên Không suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý.

"Có chút không đúng!"

"Chẳng lẽ hắn sẽ gạt chúng ta? Đừng quên, hắn chính là đồng minh của chúng ta, giết chết Thiên Thần Đại Địa thì hắn chỉ còn một mình, hắn không đứng chung một chỗ với chúng ta, thì còn có thể đứng chung một chỗ với ai?" Thiên Thần Sinh Mệnh rất là xem thường cái nỗi lo lắng của Thiên Thần Thiên Không.

"Phạm vi dò xét lĩnh vựt thiên không của ta lại bị ngăn cản nữa rồi!"

Mọi chuyện phải xem tình thế, đứng từ xa sắp đặt bố cục là được, không cần đích thân ra tay giải quyết tất cả.

Nhưng trong lúc bất chợt, sắc mặt Thiên Thần Thiên Không phát sinh biến hóa.

"Không phải là Đại Dương, Đại Dương ở ở ngoài phạm vi che đậy... Lại càng không là Quang Minh..."

"Thiên Thần Thuật, Thiên Không Chi Đồng!"

Đang lúc này, một trận đau đớn tê tâm liệt phế, đột nhiên bộc phát ra từ bên trong thân thể của cô.

"Không thể nào, không có chuyện gì hắn dùng năng lực này để làm gì? Hắn còn ước gì chúng ta để hắn giết chết An Lâm cơ mà!" Thiên Thần Thiên Không bác bỏ cái suy đoán này đầu tiên.

Cô để lại cho Tiên Vũ sinh mệnh bổn nguyên, cái lá bài ẩn bảo mệnh kia, bị cắn nuốt triệt để!!!

Thiên Thần Sinh Mệnh thoáng cau mày, suy đoán nói: "Có phải là Tiên Vũ lợi dụng lực lượng của ngươi, sáng tạo một cái không gian không?"

Thiên Thần Sinh Mệnh vừa bi thống vừa mơ màng, cô không thể tin được đây là sự thật.

Chính là một người cường đại như vậy, làm sao có thể mới vừa ra đời không tới một ngày đã bị giết chết?

Tiên Vũ chính là kiệt tác cao nhất của cô, vừa ra đời lập tức có chiến lực vô địch, không chỉ có thể linh hoạt vận dụng nhiều loại quyền hành chí cao, thậm chí còn có thể đem hấp thu quyền hành chí cao cho mình dùng, tư chất tu hành và ngộ tính đều cực cao, tiềm lực phát triển cực kì khủng bố, có thể nói là cô mới thấy lần đầu, còn có được sinh mệnh bổn nguyên và luân hồi bổn nguyên, khả năng bị đánh chết là cực thấp.

Gương mặt xinh đẹp của Thiên Thần Sinh Mệnh lập tức trở nên nghiêm trọng: "Tồn tại có thể che đậy dò xét của ngươi, ở trên thế giới này cũng không nhiều lắm nhỉ?"

"A...!!!" Cô đau đến mức cong thân thể, một cái tay nắm chặt vị trí trái tim, nỗi đau đớn kia thực sự quá kịch liệt, làm cho cô không nhịn được phải thấp giọng kêu đau.

"Sinh Mệnh? Ngươi làm sao vậy?" Thiên Thần Thiên Không bị liên tiếp dị biến khiến cho có phần sợ thần.

"Tiên Vũ... Tiên Vũ của ta... " Thân thể Thiên Thần Sinh Mệnh run rẩy, vừa là đau đớn, vừa là tức giận, bởi vì trong lòng cô hiểu được, cái đau đớn này chứng tỏ cái gì.

Một đôi mắt kim sắc vô cùng khổng lồ, xuất hiện ở trung tâm chiến trường, ngưng mắt nhìn cảnh tượng phía dưới, kết quả đập vào mắt là một mảnh đen nhánh, giống như bị thứ gì che đôi mắt.

Nữ thần Sinh Mệnh bỗng dưng đứng lên, định chạy về phía chiến trường.

Giọng điệu của Thiên Thần Thiên Không đã trở nên kích động lên.

"Hắc Ám... Tuyệt đối là Thiên Thần Hắc Ám làm!"

"Điều này sao có thể là thật chứ..."

"Tiên Vũ sao có thể bị An Lâm giết chết được?"

"Không nói đến chiến lực vô địch của Tiên Vũ, chỉ riêng khả năng luân hồi không chết của hắn, sẽ không ai có thể giết được hắn, coi như là ta cũng không thể... làm sao An Lâm có thể làm được chuyện này..."

"Không, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, giả dối, hết thảy đều là giả dối!"

Thiên Thần Sinh Mệnh còn đang hoài nghi, lúc này Thiên Thần Thiên Không đã kinh hãi hô lên.

"Màn chắn giải trừ..."

"Quả nhiên là hắn, quả nhiên là An Lâm!!!"

Thân thể của Thiên Thần Sinh Mệnh thoáng lắc lư, cố giữ vững thân thể, ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Tiên Vũ đâu rồi? Tiên Vũ hắn thế nào rồi?"

"Hiện trường chỉ còn dấu vất chiến đấu kịch liệt, chứ không thấy ai nữa." Thiên Thần Thiên Không nói.

Sắc mặt Thiên Thần Sinh Mệnh tái nhợt, cô biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

An Lâm giết Tiên Vũ mà không sót một cọng lông, cắn nuốt cực kỳ sạch sẽ...

"An Lâm... Ta thề không đội trời chung với ngươi!!! " Thiên Thần Sinh Mệnh nổi giận, cả vòm trời và mặt đất đều chấn động kịch liệt, lửa giận của thiên thần chí cao lan tràn khắp thiên địa!

"Ta muốn đi giết hắn!!! " Thiên Thần Sinh Mệnh cả giận nói.

"Không cần đi. " Thiên Thần Thiên Không nói.

Thiên Thần Sinh Mệnh bộc phát ra sát ý cực kỳ kinh người, vỗ lên cây Thế Giới, lấy ra một cây kim lóe ra vô số thần quang từ bên trong.

"Bởi vì..."

"Hắn đã chủ động bay tới phía chúng ta rồi..."

Trên mặt Thiên Thần Thiên Không có vẻ nghiêm trọng.

Thiên Thần Sinh Mệnh: "..."

Tình huống gì thế này?

Chủ động bay tới?

Chắc chắn là An Lâm biết Thiên Thần Sinh Mệnh và Thiên Thần Thiên Không ở trên cây Thế Giới, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn lựa chọn bay tới, điều này chứng tỏ điều gì?

Chẳng lẽ là hắn tin rằng mình có chiến thắng Sinh Nệnh và Bầu Trời, hai đại thiên thần chí cao liên thủ?

"Buồn cười, tên này càng lúc càng không biết trời cao đất rộng, thật sự cho là giết Đại Địa và Tiên Vũ, thì là vô địch? Vừa lúc, ta cũng muốn báo thù thay Tiên Vũ của ta!"

"Tại sao? " Thiên Thần Sinh Mệnh nghi ngờ nhìn lên cái đầu khổng lồ trên bầu trời xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận