Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 359: Đại Bạch vô cùng cảm động

Tên đầu trọc đứng trong góc tối cung kính mở miệng: "Hắc chủ, bọn họ đã trở về Oa giới an toàn rồi, chúng ta phải xử lý bảo vật còn lại của Thủ Dương Thiên Tiên thế nào đây?"

Hắc Linh Xà thờ ơ, khoát tay nói: "Cũng không còn thừa lại thứ gì tốt, linh thạch đem xung công, những vật khác thì đưa đến Oa giới hết đi, xúc tiến quan hệ với giới tu tiên."

"Vâng, tôi sẽ đi làm chuyện này." Tên đầu trọc gật đầu, chuẩn bị lui ra.

"À, đúng rồi, đừng quên mua dùm tôi một ít trứng vịt muối và trứng muối, nhớ tới cửa tiệm của lão Trần để mua đấy." Hắc Linh Xà gọi lại.

Tên đầu trọc nghe vậy liền sững sờ: "Nhưng mà... lão Trần đã chết rồi..."

"Cậu nói cái gì?" Hắc Linh Xà hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Không đúng, trong khoảng thời gian này cậu đâu có tới Oa giới, sao cậu lại biết ông ấy đã chết?"

Khóe miệng tên đầu trọc run rẩy: "Nhưng 'Trong khoảng thời gian này' chính là năm mươi năm đấy, năm đó lão Trần đã hơn sáu mươi tuổi rồi, lại không tu tiên, chắc chắn ông ấy không thể sống đến bây giờ..."

Hắc Linh Xà nghe vậy thì sa sút tinh thần, thời gian đã trôi qua lâu như vậy à?

Bên bờ Thiên Trì núi Trường Bạch.

Sau nửa ngày, cuối cùng Tử Dương Chiến Đế cũng buồn bã uất ức mở hai mắt ra.

Chàng trai đầu trọc nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ có thể đau khổ cười một tiếng.

Cô điểm lên vài huyệt vị trên kinh mạch của Tử Dương, năng lượng tinh túy thuần khiết chảy qua đầu ngón tay cô, không ngừng rót vào cơ thể Tử Dương.

"Ôi! Hắc chủ, tôi còn phải gửi những trang bị còn lại tới Thủ Dương mà!" Tên đầu trọc hướng về phía cửa hang hô to.

"Tử Dương tiền bối, ông mau học Bích Quỳnh tiền bối một ít phương pháp chuyển đổi năng lượng hình dáng đi, hiện tại Bích Quỳnh tiền bối đã đạt đến Kỳ Dục Linh rồi đó." Liễu Thiên Huyễn bắt đầu nói sang chuyện khác.

Cô nhìn ra khoảng không tối đen, trong lòng cảm thấy có chút xúc động, bất tri bất giác cô đã ở trong ngôi nhà này năm mươi năm sao? Không được, không được, cô sắp nổi mốc nổi meo luôn rồi...

Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi mơ thấy ác mộng, tôi thấy ông trời không tha cho tôi, một mực sai thiên lôi đánh tôi..."

Nhưng cửa hang không thèm trả lời hắn, thậm chí còn chậm rãi khép lại...

"Trước hết cậu cứ thay tôi giám sát đại lục Chiến Khí đi, tôi ra ngoài giải sầu một chút." Hắc Linh Xà khoát tay, sau đó kéo cửa hang màu đen ra, cũng không thèm quay đầu lại đã trực tiếp chui vào.

Trên gương mặt khuynh thành tuyệt sắc của Bích Quỳnh hiện lên vẻ đồng tình: "Tử Dương, là tôi hại anh, lúc đầu tôi chỉ muốn giúp anh thích ứng hoàn cảnh bên ngoài trước, sau đó mới dạy anh phương pháp chuyển biến năng lượng sinh mệnh."

Thế là trọng tâm chủ đề biến thành hắn phải làm thế nào mới có thể chuyển giao trách nhiệm.

Cái bệnh nói đi là đi này của Hắc Linh Xà, sợ là mãi mãi cũng không sửa được. Cô gái càng chững chạc, khi nổi loạn thì càng điên cuồng. Lần trước lúc đánh nhau với Đấu Chiến Thắng Phật, cô đã trực tiếp san bằng núi Bồ Đề của Phật quốc, không biết lần này cô sẽ khơi lên sóng gió gì nữa đây...

An Lâm thở dài một hơi, không có sức lực nằm xuống tấm nệm bay, sau đó hắn ung dung nhắm hai mắt lại cảm nhận nhiệt độ ấm áp dễ chịu.

"Đó chẳng qua chỉ là giấc mộng thôi." An Lâm mềm mỏng an ủi.

Tử Dương Chiến Đế cảm thấy đề nghị này rất hợp lý, việc khẩn cấp bây giờ là mau chóng gia tăng cảnh giới của mình, cố gắng thích ứng với thế giới mới này, sau đó trở thành Nguyên Đế của thế giới này!

An Minh Xuyên nghe vậy liền mỉm cười: "Thế nào, cha muốn ngồi ở đây nhìn con của mình một chút cũng không được sao?"

An Lâm nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi cạnh mình thì sắc mặt thay đổi: "Cha, sao cha lại trông chừng ở chỗ này vậy?"

"Tiểu Lan đã kể sơ sơ cho cha nghe những chuyện mà các con trải qua ở dị không gian, thế giới này thật sự quá rộng lớn, loại địa phương nào cũng có..." Vẻ mặt An Minh Xuyên có chút chờ mong.

Lúc tỉnh lại lần nữa, hắn chỉ nhìn thấy một trần nhà màu trắng.

An Minh Xuyên khó hiểu nhìn An Lâm, lúc con ông nói câu "đi cửa sau", nó không chỉ không có biểu cảm xấu hổ, ngược lại còn ra vẻ đắc ý tự hào, đây là tình huống gì vậy?

Có thể là do quá mệt mỏi nên hắn đã ngủ thiếp đi rồi.

"Cha..." Trái tim An Lâm run lên, không biết nên trả lời thế nào.

"Được rồi, việc đi đại lục Thái Sơ thì sau này hãy bàn, hiện tại còn quá sớm." An Minh Xuyên chăm chú nhìn An Lâm: "An Lâm, sau này con không cần liều mạng đi tìm cơ duyên thế đâu. Lỡ giống như lần này, vết thương nặng đến mức không thể xuống giường mấy ngày, dù cho mọi người không kể lại tình huống cụ thể cho cha nghe nhưng cha cũng biết lúc đó nguy hiểm cỡ nào. Con nói nhỡ con có bất trắc, một mình cha tu tiên thì còn có ý nghĩa gì..."

Chẳng lẽ người của Thiên Đình đều xem việc đi cửa sau là vinh quang sao?

"An Lâm, con tỉnh rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

An Lâm vui vẻ nói: "Cha, chờ cha đạt đến Kỳ Dục Linh, con sẽ dẫn cha đi đại lục Thái Sơ mở rộng tầm mắt, đại lục kia còn lớn hơn đại lục Chiến Khí nữa, có thể nói là vô biên vô hạn!"

"Hình như người ở chỗ chúng ta rất khó lên được Thiên Đình." An Minh Xuyên nhíu mày.

"Nếu chiếu theo thủ tục, gia nhập thế lực Thiên Đình là một trong các điều kiện tiên quyết. Nhưng không sao cả, chúng ta có thể đi cửa sau!" An Lâm sắt son thề thốt.

Hiện tại hắn đang ngủ trên giường, trong phòng còn bố trí một trận pháp trị liệu, cả phòng tràn ngập ánh sáng màu xanh nhạt, có lẽ tất cả các thành viên trong đội cũng đang nghỉ ngơi ở chỗ này.

An Lâm: "..."

"Hả, bây giờ đã là tám giờ rưỡi sáng rồi." An Minh Xuyên nhìn đồng hồ một cái, mở miệng trả lời.

An Lâm khó xử: "Ý của con không phải như vậy, hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, con chỉ muốn cha nghỉ ngơi sớm một chút thôi."

An Lâm hiếm khi về Trái Đất một lần, không ngờ đầu tiên là biến thành khối băng trước mặt cha mình, còn bây giờ lại bị thương nặng nằm liệt trên giường. Tình cảnh thế này, cũng khó trách An Minh Xuyên lo nghĩ nhiều.

Không khí im lặng đột nhiên bị tiếng mở cửa phá vỡ.

"Anh An, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, gâu!" Đại Bạch hưng phấn nhào về phía An Lâm.

"Ha ha, Đại Bạch, dạo gần đây thế nào?" An Lâm nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

"Như trước thôi, ngắm người đẹp, đọc sách báo, xem phim, gâu." Đại Bạch lè lưỡi nói.

An Lâm trợn trắng mắt: "Ba việc này thật ra cũng chỉ là một việc phải không?"

"Đúng là chỉ có anh An hiểu tôi. Gâu!" Đại Bạch vui vẻ nhìn An Lâm.

"Không nói chuyện này nữa, tôi cho cậu đồ tốt nè." An Lâm sờ nhẫn không gian, sau đó lấy ra một đôi găng tay màu lam có móng vuốt nhọn như đao, đưa cho Đại Bạch.

"Cái này gọi là Hỗn Nguyên Băng Thiên trảo, là linh khí đỉnh phong, nếu cậu chăm chút bồi dưỡng thì khả năng nó lột xác thành tiên khí là rất cao, nó còn có tác dụng gia tăng lực tấn công đối với thuật pháp hệ Kim và hệ Phong. Đồ tốt này, tôi sẽ tặng cho cậu!"

Đại Bạch mở to đôi mắt tròn xoe, nhận lấy linh khí với vẻ mặt không thể tin, sau khi cảm nhận được luồng sóng dao động mạnh mẽ của linh khí, nó mới hoàn toàn tin tưởng đây đúng thật là linh khí đỉnh phong!

"Hu hu hu... Anh An, không ngờ anh lại tặng lễ vật cho tôi..."

"Đây là lần đầu tiên anh tặng đồ cho tôi, tôi chưa bao giờ nhận được quà xịn như vậy! Trước giờ tôi cứ cho là mình được anh nuôi thả không à... Không ngờ, thật sự không ngờ... Tôi cảm động quá đi, gâu!"

Đại Bạch nói năng lộn xộn, kích động nhào đến chỗ An Lâm, điên cuồng liếm láp chủ nhân!

An Lâm không ngờ Đại Bạch dám leo lên người hắn ngay trước mặt cha hắn, hiện tại toàn thân hắn không có lực, không thể phản kháng, chỉ có thể nổi giận mắng: "Đại Bạch cậu bị đui à, sao lần này lại là lần đầu tiên tôi tặng quà cho cậu được chứ, trước kia ông đây đã đưa cho cậu biết bao nhiêu Xà Can Hoàng Đan, chẳng lẽ đều đã bị chó ăn hết rồi?"

"Đúng vậy, đều bị tôi ăn cả, gâu!" Đại Bạch kích động trả lời.

Nó ngồi trên eo An Lâm, hai chân chó ấn xuống cổ tay An Lâm, khẩn trương biểu đạt lòng cảm kích của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận