Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1494: Thật sự không chơi nữa

"Tử Tinh..." Cổ Long Đế lẩm bẩm mở miệng nói.

Cô rốt cục đã hiểu, cô gái trước mặt này, rất có thể đã kế thừa cơ mật nòng cốt của Tử Tinh.

Nói cách khác, bây giờ cô đang ra oai trước mặt lão tổ Phá Thiên sao?

"Phù..." Cổ Long Đế không nhịn được mà phun ra ngoài một ụm máu.

"Chủ nhân!" Lạp Phỉ Nhĩ cũng không ngồi yên nữa, trực tiếp xuất hiện trước mặt Cổ Long Đế, triển khai thuật chữa trị và thuật cứu tâm.

"Cái máy móc này của em cũng vừa đưa vào sử dụng, hình như uy lực hơi lớn..." Mặt Bạch Lăng có chút áy náy, yên lặng cất đại pháo đi.

Cổ Long Đế hít vào một ngụm khí lạnh, uy lực chỉ hơi lớn?

Em nói quả pháo này có thể phá trời tôi cũng tin!!

Bạch Lăng yên lặng thu hồi đại pháo, sau đó mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn Cổ Long Đế.

"Khụ khụ... sinh viên... Bạch Lăng, thuật Phá Thiên của em thiên phú đứng đầu, bây giờ trình độ đã rất cao, tôi cũng không có gì để dạy em nữa, hy vọng em có thể không ngừng cố gắng, ngày càng phát huy."

Bạch Lăng trợn tròn mắt: "Được thôi, chỗ mà quỹ tích đại pháo của tôi nhắm chính là nơi không người không có công trình kiến trúc, cùng lắm là giúp anh sửa chữa tường vây một chút..."

Cô giáo này tất nhiên cũng có cảm giác thân bại danh liệt.

"Càng là người con gái dịu dàng dễ thân, thì khi hung ác càng đáng sợ, gâu!" Đại Bạch nghiêm túc nói.

An Lâm lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, thầm nghĩ Bạch Lăng quả nhiên vẫn thật sự nguy hiểm!

Không chỉ có Cổ Long Đế và Lạp Phỉ Nhĩ lộ vẻ mặt khiếp sợ, cho dù là đám người Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành của đội bạn cũng không kiềm chế được mà run lẩy bẩy...

Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức kinh hãi.

An Lâm đứng dậy, cả giận nói: "Bạch Lăng, ngay cả tông môn của tôi cô cũng cho nổ luôn rồi, đền tiền!"

"Chị Bạch vẫn đáng sợ như trước đây..." Tô Thiển Vân nhẹ nhàng nói.

Khóe miệng Cổ Long Đế khẽ co giật, thầm nghĩ ngài ra vẻ xong rồi thì về đi, tôi thật sự không có mặt mũi đánh giá ngài!!

Bạch Lăng vô cùng tao nhã mà thi lễ một cái rồi lùi về phía sau.

Cổ Long Đế nghe thấy vậy suýt chút nữa lại phun một ngụm máu ra ngoài, hóa ra vừa rồi tránh chỗ hiểm của cô, là vì tránh chỗ quan trọng của tông môn?

Sự giúp đỡ của Cổ Long Đế đối với cô là rất lớn, mức độ khoa học kỹ thuật vốn có của phe Phá Thiên ở Tử Tinh cũng đã làm ra một số cải tiến vô cùng then chốt, bởi vậy cô đã thu hoạch được rất nhiều.

Lời nói này hiểu ngầm là Bạch Lăng đã thành nghề hả!

"Cảm ơn sự chỉ bảo của Cổ Long Đế tiền bối."

"Học viên kế tiếp, ai lên?" Cổ Long Đế mở miệng hỏi.

Làm sao có thể lùi bước ở chỗ này?

Trong lòng Cổ Long Đế hơi thả lỏng, cô biết Đề Na ở một bộ tộc tinh linh cực kỳ hiếm thấy, nhưng chuyện này cũng không hề đại diện rằng Đề Na cũng có cảm ngộ với đạo Phá Thiên, ngược lại có thể rất tồi tệ. Bởi vì tinh linh là chủng tộc cực kỳ yêu quý tự nhiên và sinh mạng, nói họ thuận trời càng chính xác, không có bất kỳ quan hệ gì với Phá Thiên.

Cô mạnh mẽ ổn định lại tinh thần, trong lòng tự an ủi chính mình, thân phận của Bạch Lăng đặc biệt, cho nên mới đáng sợ như vậy, những sinh viên tiếp theo nói thế nào đi nữa cũng có thể kháng trụ...

Đề Na đứng thẳng giữa không trung, nhắm hai con mắt lại, đôi tay trắng nõn xinh xắn chắp phía trước ngực, đôi cánh vàng nửa trong suốt rung nhè nhẹ, có thần quang chảy phía bên ngoài.

Vết thương của Cổ Long Đế thật không dễ dàng mới được Lạp Phỉ Nhĩ chữa trị, đã trì hoãn thêm một chút, nhìn mấy sinh viên còn lại, trong lòng có chút hoảng sợ không tên.

Khí tức của Đề Na đột nhiên lúc ẩn lúc hiện, cho dù là An Lâm, cũng bắt đầu suy đoán không ra đối với cô, giống như cô vốn không tồn tại trên thế gian này, lại giống như cô đã siêu thoát đến một chiều không gian khác...

Đường cong màu vàng được phác họa trên cái trán tinh xảo, tạo thành thần phù.

Vù...

Nhưng cô là giáo viên! là Thiên tử thứ tư của hệ Phá Thiên!

"Cổ Long Đế tiền bối, em lên." Đề Na cười nói một cách ngọt ngào.

"Lên đi." Cổ Long Đế hít sâu một hơi.

Lạp Phỉ Nhĩ bước liên tục nhẹ nhàng, lùi về phía mép sân luyện võ, cô nhìn thấy dáng vẻ ấy của Cổ Long Đế, chẳng biết vì sao, cảm thấy đau lòng...

Nếu như bị người khác biết, bản thân mình lại bị học sinh mới dạy mười ngày đánh cho đến mức ngay cả năng lực kiểm tra cũng không dám tiếp tục kiểm tra, vậy còn không bị người khác cười chết sao?

Nhìn dáng vẻ của nó đáng yêu như vậy, có lẽ cũng không đáng sợ...

Cổ Long Đế giương mắt nhìn lên, một tinh linh mặc áo xanh dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp bay ra.

"Em lên." Một âm thanh lanh lảnh dễ nghe vang lên.

Cổ Long Đế trừng lớn hai con mắt, một luồng dự cảm không ổn đột nhiên xông lên đầu.

Lúc này, song chưởng khi Đề Na chắp tay trước ngực chậm rãi tách ra, ở giữa thậm chí còn có một khối cầu hỗn độn vặn vẹo, nó không có hình dáng cố định, sâu thẳm như ngôi sao đã tắt, lại chói mắt như mặt trời, ánh sáng và bóng tối hỗn hợp hòa vào nhau, vừa ẩn chứa sự hồi sinh vừa phóng ra sức mạnh hủy diệt.

Nó cứ dần dần phân hoá như vậy, sau đó phát triển biến hóa về hướng hủy diệt.

"Đây là cái thứ gì vậy?" Mí mắt của Cổ Long Đế giật giật, trong lòng bỗng nhiên rùng mình.

Cô phát hiện không chỉ có Bạch Lăng cho cô một cảm giác không thể hiểu, ngay cả tinh linh trước mặt, giờ khắc thi triển pháp thuật này, cũng đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cô, đó là một loại sức mạnh cô chưa bao giờ tiếp xúc!

"Từ khi cô dạy em pháp thuật Phá Thiên, em vẫn cải thiện chiêu thức này ở trong thế giới Thần Kính... Dù sao, ở thế giới đó em không gì là không làm được..." Đề Na lộ ra nụ cười nóng lòng muốn thử, vô cùng đáng yêu mà rung động lòng người, rồi lại giống như Tiểu Ma Nữ tìm kiếm sự kích thích.

Cô chậm rãi đẩy quả cầu ánh sáng cầm trong tay về phía Cổ Long Đế.

"Mình chính là "trời", nghiên cứu làm sao có thể giết chết mình, có vẻ như cũng có chút tinh thông..."

"Đi thôi, quả cầu ánh sáng Phá Thiên hỗn độn."

"Phù phù..." Cổ Long Đế trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất, thở hồng hộc, trên mặt mang vẻ sống sót sau tai nạn, lệ rơi đầy mặt nói: "Không chơi nữa, thật sự không chơi nữa, thật là đáng sợ..."

"Pháp thuật của em bị ngăn lại rồi..." Đề Na lau lau mồ hôi trên đầu, trên mặt có vẻ tiếc nuối, không thể chiến thắng vì người khổng lồ An Lâm, cô có chút thất vọng.

Quả cầu ánh sáng rốt cuộc cũng bị pháp thuật Thiên Đạo làm cho hao mòn ở thời khắc cuối cùng.

Một phút sau...

Cổ Long Đế còn đang liều mạng chống đỡ, lúc này cái đấu với nhau chính là nghị lực!

Nhưng ngay cả như vậy, quả cầu kia vẫn chậm rãi xâm nhập vào pháp thuật Phá Thiên của cô, mặc dù càng ngày càng nhỏ, nhưng sự nguy hiểm lại không hạ thấp chút nào, Thiên Đạo Tuyệt Luân Hồi cũng không chặn được một quả cầu ánh sáng Phá Thiên hỗn độn...

Lớp màng phòng ngự tuyệt đối ngăn cách bên ngoài Thiên Địa Luân Hồi hình thành xung quanh cơ thể cô.

Cổ Long Đế rơi vào một không gian kỳ dị, từ trong tầm mắt của đám người An Lâm mà nhìn, không gian chỗ Cổ Long Đế dường như mất đi sắc thái, đã biến thành trắng đen.

Đây là màu sắc khởi nguồn của vũ trụ, không là đen, có là trắng, trắng đen là nguyên thủy.

Quả cầu ánh sáng Phá Thiên hỗn độn của Đề Na đánh vào Thiên Đạo Tuyệt Luân Hồi của Cổ Long Đế.

Không có ánh lửa va chạm mãnh liệt, chỉ là quả cầu ánh sáng liên tục thâm nhập ăn mòn lớp màng phòng ngự, nhưng tình cảnh này lại làm cho gương mặt Cổ Long Đế hiện lên vẻ sợ hãi, dường như quả cầu ánh sáng một khi xâm lấn hoàn toàn vào không gian của cô, vậy thì chính là thời điểm kết thúc và hủy diệt đến.

"A a a..!!"

Cổ Long Đế kêu to, điên cuồng thôi thúc sức mạnh của bản thân.

"Chủ nhân!" Lạp Phỉ Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Long Đế liều mạng dồn hết sức lực như vậy, không nhịn được mà muốn chạy tới giúp đỡ.

"Đừng tới đây, nguy hiểm!" Cổ Long Đế lớn tiếng nói, đồng thời kéo chân ý Phá Thiên lên đến đỉnh cao, giống như có toàn bộ Long tộc đứng ở sau lưng cô, liên tục cho cô sức mạnh!

Vù...

"Phá Thiên Lục Thức, Thiên Đạo Tuyệt Luân Hồi!" Cổ Long Đế hét lớn một tiếng, sức mạnh cả người phóng ra mọi mặt, hai tay nắm lấy hư không, một chưởng về phía trời, một chưởng về phía đất, trung gian là Huyền Cực Càn Khôn.

Gần như không chần chờ chút nào, Cổ Long Đế đã dùng pháp thuật hệ Phá Thiên đứng trên tất cả.

Sự rùng mình vô tận bao phủ toàn thân Cổ Long Đế!!

Quả cầu ánh sáng hỗn độn, cứ như vậy bay về phía Cổ Long Đế...

Đề Na khẽ mở miệng, như lời nói từ trên trời vọng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận