Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1145: Sau khi bị Hứa Tiểu Lan hấp thu

Chúa tể sấm sét của Long Lâm phương Tây, Zeus nổi tiếng một phương, bây giờ lại thành con cá trên thớt mặc người xâm lược, còn phải bị ép nằm một bên nhìn hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan liếc mắt đưa tình.

Hắn từng nghĩ mình sẽ nhận lấy một cái chết đầy bi tráng trên xa trường, cũng từng nghĩ mình sẽ tạo ra thiên uy huy hoàng nhất trên con đường cầu đạo này, sau khi buất khuất chống lại, cuối cùng sẽ ngã xuống trút hơi thở cuối cùng.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, kết cục của hắn lại là bị xem như một món quà.

Một món quà để một nhân loại lấy trao cho một nhân loại có dòng máu Long tộc khác nhằm lấy lòng cô ta.

Một món quà tẩm bổ An Lâm dành tặng cho Hứa Tiểu Lan...

"Tiểu Lan, anh giao con rồng này cho em xử lý đó, mau thăng cấp đi, để xem sau khi giết chết con rồng này em sẽ đạt được bao nhiêu sức mạnh nữa đây." An Lâm vô cùng hào phóng vung tay nói.

Hứa Tiểu Lan thấy hơi lo lắng, hỏi: "Em giết nó chết, có khi nào sức mạnh của rồng quá nhiều, cơ thể em hấp thu không nổi nên bị nổ tung ra không?"

Cô sợ mình bị Zeus tẩm bổ quá mà chết...

Ngao Tình Ngọc thì tỏ ra vô cùng hâm mộ nhìn Hứa Tiểu Lan: "An Lâm đúng là ra tay hào phóng quá đi mất, sinh mệnh của một cường giả Phản Hư hậu kì, mà hắn dễ dàng tặng cho người khác như vậy, chắc có lẽ... đây là tình yêu thật sự nhỉ?"

Còn về chuyện An Lâm không thể hấp thu sức mạnh của rồng ấy à? Lam sao có thể được! Ngao Tình Ngọc đã tự phủ định chuyện này, dù gì An Lâm cũng là hậu bối của Long tộc đặc biệt nào đó mà...

Zeus: "..."

Nhưng một thành tựu và cơ hội để nhận lấy sức mạnh của đại năng Phản Hư hậu kì như vậy, An Lâm lại chịu buông tay, trong mắt Ngao Tình Ngọc, An Lâm làm vậy vừa ngu ngốc vừa đáng để hắn hâm mộ.

Zeus: "???"

Hoá ra là Băng Sương Cự Long Trác Mã thấy tình hình không ổn, quyết định trực tiếp bỏ trốn cho lẹ.

Người Zeus run lên một cái, nghe Hứa Tiểu Lan nói, hắn thấy mình tìm được một cơ hội sống sót, vội vàng kích động nói: "Đúng đó đúng đó! Cô nhận ra vấn đề quan trọng nhất rồi đấy. Tôi là đại năng Phản Hư hậu kì đấy, còn cô chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hoá Thần mà thôi, cảnh giới và tu vi giữa hai ta khác nhau như trời với đất, làm sao cơ thể cô chứa nổi sức mạnh của tôi cơ chứ?"

"Hử? Đừng có mơ chạy thoát được!"

"Tôi vốn thì có hơi lo lắng đấy, nhưng bây giờ, tôi chắc chắn sẽ chứng minh cho ông thấy! Tôi không tin là bản thân tôi có thể hấp thụ được sức mạnh chu tước, vậy mà lại không hấp thu được chút sức mạnh nhỏ xíu này của ông!" Hứa Tiểu Lan nói một câu chắc nịch.

Cô gái áo xanh càng nghe mặt càng xụ xuống, cô lạnh lùng hỏi: "Ông đang khinh thường tôi đấy à?"

Mỗi một đại năng Phản Hư hậu kỳ ngã xuống, đều là một chuyến lớn chấn động thế giới. Trên cơ bản vào trong vực Thái Sơ Cổ Long giết được một đại năng Phản Hư hậu kì đứng đầu thế này, thì ba hoa chích choè suốt một trăm năm cũng không tính là quá đáng.

Con rồng tên Trác Mã nọ mở miệng ra kêu gọi các bạn của mình tới cứu, xong thì vội vàng bỏ chạy mất dạng.

Con rồng khổng lồ màu vàng thiệt muốn vươn tay tát cho mình một cái bốp.

Thiếu chút nữa thì Ngao Tình Ngọc đã bị Zeus và Trác Mã vây đánh tới chết, may mà An Lâm rất mạnh, nên hắn mới có thể lật ngược tình thế như vậy, dù vậy chuyện hắn suýt chết ở đây cũng là sự thật, mà đã vậy thì làm sao hắn có thể bỏ qua cho hai kẻ đó được chứ, thấy Trác Mã chạy, hắn lập tức đuổi theo ngay.

Ngao Tình Ngọc đột nhiên tức giận quát to một tiếng, lập tức ngự kiếm bay về một hướng nào đó.

"Gào!" Một tiếng rồng gầm linh hoạt kỳ ảo vang vọng khắp toàn bộ đất trời.

Vi tránh để đêm dài lắm mộng Hứa Tiểu Lan quyết định nhanh chóng giải quyết Zeus.

Bóng cả hai biến mất đằng cuối chân trời.

Hứa Tiểu Lan rút kiếm chém ngay vào đầu Zeus, nhưng lại bị phản lực khổng lồ đánh bay hẳn ra sau, kiếm Long Tước cũng bay khỏi tay cô.

Ngao Tình Ngọc hô to.

Nó còn chưa nói hết lời, con đau nhức từ thân thể truyền tới đã khiến Zeus phải kêu thảm thiết ra tiếng.

"Con rồng thối tha kia! Đừng có mơ chạy thoát được! Có can đảm thì đứng lại nhận lấy một kiếm này của tao nè!"

Hai mắt Zeus bùng lên vẻ ác độc, hắn gào thét thảm thiết.

"Không!"

Thánh hỏa và sấm sét bám vào trên thân kiếm Long Tước, khiến lưỡi kiếm trở nên mãnh mẽ và sắc bén khôn cùng, một kiếm này chém lên cổ con rồng vàng khổng lồ, rốt cuộc, lần này cũng chém đứt được thân thể kim cương bất hoại của Zeus.

Trác Mã vẫn tiếp tục thả ra những luồng năng lượng lạnh tới mức đóng băng không khí chung quanh để cản đường truy kích của Ngao Tình Ngọc.

"Cứng quá!" Lúc này cô mới biết, An Lâm đã đánh nhau với một kẻ địch mạnh thế nào, cho dù đã bị trấn áp hầu hết sức mạnh, người cũng bị thương rất nặng, nhưng cường độ thân thể của hắn vẫn mạnh tới đáng sợ.

Trong lòng Zeus lại dâng lên hy vọng mới: "Đừng có mà phí công phí sức nữa, thân thể này của tôi là kim cương bất hoại, ngay cả đại năng Phản Hư cũng không cách nào phá vỡ nó được. Các người màu thả tôi ra, tôi có thể lấy đạo tâm của mình thề, sau này..."

"Gào!"

An Lâm không không đuổi theo nữa làm gì, vì hắn đã đạt được mục đích của mình, đó là có thể tìm được Hứa Tiểu Lan.

Tiếng kim loại va vào bề mặt cứng rắn vang lên.

Keng, cách, xoẹt!

Cô rút kiếm Long Tước của mình ra, chém một kiếm vào ngay đầu con rồng khổng lồ màu vàng nọ!

Long uy màu vàng bị chạm vào điên cuồng tản ra ngoài, như một con thú dữ lâm vào tuyệt vọng phát ra tiếng kêu gào chấn động thiên địa, trong tiếng kêu gào ấy hiện rõ sự không cam.

Mái tóc đen như thác nước của Hứa Tiểu Lan bị long uy đáng sợ này hất tung, bay phấp phới.

Nhưng sắc mặt của cô thì vẫn cô cùng bình tĩnh, không hề hiện lên vẻ bối rối gì, đồng tử trong hai mắt cô dựng đứng lên, vòng ngoài biến thành màu vàng, cô đang dùng sức mạnh Chân Long trong máu mình để chống lại sức mạnh đang xâm nhập vào người cô.

"Gào!" Một tiếng rồng ngâm trong trẻo nhưng mang theo uy nghiêm khác thường vang lên.

An Lâm sửng sốt ngớ người ra một lúc, tiếng rồng ngâm này, dĩ nhiên là do Hứa Tiểu Lan kêu ra!

Mẹ tôi ơi! Hứa Tiểu Lan thế này là sắp hoá thành bé rồng dễ thương à?!

Trong lòng An Lâm khá là phức tạp.

Vào lúc này, thanh kiếm Long Tước của Hứa Tiểu Lan lại cắm sâu vào cổ của Zeus hơn, gần như tách đôi cổ và thân thể hắn ra.

Một kiếm chém rớt!

"Ưm, hừ..."

Đói chết là một câu chuyện đầy bi thương, nhưng ăn no quá rồi chết cũng là một câu chuyện cực kì đau lòng đấy!

Có lẽ đây chính là nỗi lo âu đầy hạnh phúc nhỉ, cảnh giới tăng lên là một chuyện tốt, nhưng nếu tăng lên quá nhanh, sức mạnh của rồng quá nhiều, cơ thể Hứa Tiểu Lan không chứa nổi, thì rõ ràng là chuyện xấu không thể xấu hơn.

"Cái này... cái này là bị no quá rồi á?" An Lâm lo lắng nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Lan, nhưng lại không thể giúp gì được cho cô, chỉ có thể đứng lo lắng suông mà thôi.

Mặt Hứa Tiểu Lan đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn tột cùng, hơi thở quanh người cô thì vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.

Khuôn mặt trắng nõn của cô hơi ửng hồ, trên người cũng bắt đầu toát lên long khí màu vàng.

Một sức mạnh vô hình dường như nhận được sự dẫn đường của quy luật trong trời đất, điên cuồng dũng mạnh tràn vào trong cơ thể Hứa Tiểu Lan, như một dòng sông vô cùng vô tận trút thẳng lên đầu Hứa Tiểu Lan.

Đó chính là sức mạnh của đại năng Phản Hư hậu kì đã lĩnh ngộ sức mạnh thần đạo, một khi sinh linh đã ngộ đạo ngã xuống, sức mạnh của rồng trong cơ thể sinh linh đó đáng sợ như thế nào, tu sĩ bình thường rất khó tưởng tượng ra được.

Lúc này Hứa Tiểu Lan đã ngồi xuống, vận chuyển toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình để chèn ép hấp thu từ từ sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình.

Tuy rằng An Lâm không hiểu được đường đi lối về trong chuyện này, nhưng hắn có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng của Hứa Tiểu Lan, đang dần thuần tuý hơn, khí tức trên người cô cũng trở nên dày đặc hơn.

Ngay lúc này sức mạnh huyết mạch trong người Hứa Tiểu Lan bùng nổ một cách toàn diện nhất.

An Lâm đứng im một bên, như thể mình đang đối mặt với một con rồng khổng lồ thời viễn cổ, cực kì hung ác.

Trong nhà người ta thì có cọp mẹ, còn trong nhà hắn ấy à, con mẹ nó có nguyên một con rồng cái từ thời viễn cổ kìa!

"Phù... phù..."

Hứa Tiểu Lan cố gắng hít ra thở vào nguyên khí, hơi thở của cô giống như một con rồng lớn, vô cùng dài lâu.

Zeus – vị chúa tể sấm sét của Long Lâm phương Tây, hôm nay, đã ngã xuống.

Mọi thứ quay trở về với im lặng, chỉ có máu tươi vẫn chảy dọc theo những cái vảy rồng dưới đất.

Tiếng kêu thảm thiết của Zeus cũng im bặt.

Máu tươi phun ra như suối.

Mặt đất tách ra, thân thể Zeus cũng thế.

Đường kiếm sắc lẻm nọ sau khi chém đứt đầu Zeus thì dư lực còn lại đâm xuống mặt đất tạo thành một cái khe sâu dài hơn mười thước.

Hứa Tiểu Lan đột nhiên phát ra một tiếng rên rĩ thật khẽ.

An Lâm chuyển mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, lúc này hắn mới phát hiện trán cô toát ra mồ hôi lạnh, hai bên trán còn hơi sưng đỏ lên!

"Cái này... cái này, chẳng lẽ sắp phát nổ thật à?" An Lâm hít vào ngụm khí lạnh.

Ngay lúc này, đột nhiên làn da trên trán Hứa Tiểu Lan nứt ra hai cái khe nhỏ.

Trong lòng An Lâm run lên.

Hắn còn chưa kịp làm gì, đột nhiên lại có biến hoá mới.

Có hai cái sừng rồng nhỏ xíu đang nhú ra khỏi trán Hứa Tiểu Lan!

An Lâm há to miệng, sợ hết cả hồn lắp bắp nói: "Nè... đó là sừng rồng hả? Tiểu Lan, cuối cùng thì em vẫn phải biến trở thành Tiểu Long Nhân à?"

Tiểu Lan vốn đã có một nửa dòng máu Chân Long, bây giờ có mọc thêm một cặp sừng rồng cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của An Lâm, Hứa Tiểu Lan đột nhiên vương bàn tay với những ngón tay dài nhỏ trắng muốt của mình ra, đập một phát thật mạnh lên cặp sừng rồng vừa nhú ra trên trán mình.

"Bốp!"

Cặp sừng nhỏ màu vàng lại bị đập chui vào trong.

Vầng trán trắng nõn của Hứa Tiểu Lan, lại bằng phẳng bóng loáng lại y như cũ.

"Đừng có mọc sừng ra, xấu chết được." Hứa Tiểu Lan lẩm bẩm.

An Lâm: "..."

Hoá ra còn có thể làm như vậy được à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận