Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1911: Thu được thắng lợi hoàn toàn

An Lâm đã từ bỏ việc truy kích Bắc Lạc Thiên Vương.

Tốc độ bỏ chạy của Bắc Lạc Thiên Vương quả thực quá nhanh, hắn căn bản không đuổi kịp được.

Thế nhưng, chắc chắn Bắc Lạc Thiên Vương cũng không chịu nổi được nữa rồi, nhìn hơi thở hồn hển của hắn ta và dáng vẻ phẫn nộ lúc rời đi liền biết được hắn vừa mới sử dụng bí pháp, phải trả một cái giá cực lớn, hơn nữa thời gian duy trì lại không được dài.

Nếu không thì chắc chắn hắn ta sẽ chạy tới đánh An Lâm rồi.

An Lâm nhìn Bắc Lạc Thiên Vương đang xa dần, hệ thống lại đột nhiên phát ra tiếng vang.

Hắn cảm thấy bất ngờ nhìn vào hệ thống, lại phát hiện rằng mình có một nhiệm vụ vừa được hoàn thành!

[Thuật pháp Siêu Thần Uy: Đánh một thần linh cảnh giới Sáng Thế đến tâm phục khẩu phục (Nhiệm vụ đã hoàn thành)]

Hiện giờ bắt đầu truyền thụ thuật Siêu Thần Uy.

Hứa Tiểu Lan mỉm cười chạy tới, đang chuẩn bị chúc mừng thì hai chân bỗng nhiên mềm nhũn...

Rất nhanh, rất nhanh thôi... phía trước còn có mầy nghìn vạn sinh linh đang xếp hàng, có nhiều truyền tống trận đến thế, rất nhanh sẽ đến lượt chính mình rồi.

Trong đầu An Lâm truyền đến những tiếng vù vù.

Cảnh tượng chiến đấu này đã hành hạ chúng nó suốt ba ngày ba đêm, mỗi một giây một phút đều đang nơm nớp lo sợ, sợ rằng một lúc nào đó thì tai ương này sẽ đột nhiên xuất hiện trên tinh cầu Thiên Vân của chúng nó.

Tâm phục khẩu phục là được rồi, ít nhất chuyện này cũng không mất mặt.

Nhưng rất nhanh, chúng nó đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến chúng nó cực kỳ khiếp sợ.

An Lâm: "..."

Mỗi một sinh linh của tinh vực đều vừa ngẩng đầu nhìn ngôi sao lấp lóe, vừa khẩn trương đứng xếp hàng.

Ầm ầm!

Bắc Lạc Thiên Vương ngoài miệng thì nói rất dữ nhưng thực tế cả tâm linh và thân thể đều khá là thành thật luôn.

Tinh cầu Thiên Vân, một số nhóm sinh linh xếp hàng dự định chạy trốn vẫn đang khẩn trương quan sát cuộc chiến tại ngôi sao cách vách. Tinh cầu Cương Sơn như viên ngọc nhỏ có màu xám bạc không ngừng phát ra những luồng năng lượng nổ tung hóa thành từng đốm lửa lấp lóe, tựa như ánh sáng đỏ không ngừng lập lòe của bom đạn nổ, lóe rồi chợt tắt, tắt lại lóe.

Một tên Long tộc tu vi cao thâm vận dụng tài hóng hớt thần thông của mình bắt được một ánh sáng màu xanh lam lóe lên, sau đó ngôi sao mới hoàn toàn biến thành hai nửa. Rất rõ ràng, tinh cầu Cương Sơn đã bị một lực lượng chẻ ra từ bên trong.

Uy thế vương giả chói lòa đột nhiên được khuếch tán rộng ra, bao phủ cả hành tinh.

Trên mặt nó ngập tràn vẻ khó tin, lẩm bẩm: "Đùa đấy ư... Bản chất của ngôi sao này chính là sắt thép đấy... Hơn nữa còn là sắt thép mật độ cực kỳ cao, một ngôi sao có lượng sắt thép lớn đến như vậy mà lại bị chém thành hai nửa?"

Hiện giờ đang là buổi tối, chúng nó lại có thể nhìn thấy vụ va chạm bên trên tinh cầu Cương Sơn rồi.

"Nứt ra rồi! Đậu xanh! Sao tinh cầu Cương Sơn lại biến thành hai nửa rồi thế này?!" Có một con quái một mắt bề ngoài giống bạch tuộc, hai mắt mở trừng trừng to như quả cầu lớn, lớn tiếng hét to.

"Ta phải mau chóng thông báo tin tức này cho Bách Tuyết và Xích Vũ!"

Nếu không phải còn có cường giả tộc Thanh Long đang duy trì trật tự thì hiện giờ tinh cầu Thiên Vân đã sớm trở nên lộn xộn nháo nhào rồi, nào có chuyện nhiều sinh linh chịu ngoan ngoãn xếp hàng chờ được truyền tống như thế này.

"Khiến ta phải thiêu đốt mất một nửa thần hồn... Đáng chết!" Bắc Lạc Thiên Vương tức giận đến độ toàn thân phát run.

Có thể nói tinh cầu Cương Sơn chính là tinh cầu rắn chắc nhất trong tinh vực xung quanh, thế mà vẫn bị cắt ra, nếu như cuộc chiến diễn ra trên tinh cầu Vân Tinh, sợ rằng có khi chỉ mới vài phút thì đã bị hai tên quái vật kia chơi cho nổ tung rồi...

Phải tìm một chỗ nào đó trốn đi mới được!

Rất nhiều sinh linh đều đang khiếp sợ, đang sợ hãi.

Bắc Lạc Thiên Vương đã suy nghĩ đến kế hoạch sống tạm bợ của chính mình.

Ngay cả một đệ tử hạch tâm còn đánh không lại, thì làm sao có thể đánh lại được Tứ Cửu tiên tông còn trâu bò hơn An Lâm cả vạn lần kia? Đối mặt với loại đạo thống vô địch này, hắn chỉ có thể tránh, tránh đến lúc đối phương rời khỏi tinh vực, hoặc trốn tránh đến khi nào đối phương hoàn toàn quên mất mình, một nghìn năm không được thì mười nghìn năm, mười nghìn năm không được thì trốn suốt một trăm một triệu nghìn năm.

Tuy Bắc Lạc Thiên Vương cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành nhận mệnh.

Xung quanh bắt đầu phát sinh bạo động.

Loại bí pháp này đã làm tổn thương đến đạo căn của hắn, bất kể về sau có tu dưỡng như thế nào cũng không thể hồi phục lại trạng thái vốn có, không chỉ có vậy, hiện giờ thân thể này của hắn còn đang bị trọng thương, không biết phải tẩm bổ bao nhiêu vạn năm thì mới có thể khôi phục hoàn toàn...

Một trận chiến này, Bắc Lạc Thiên Vương thua đến thê thảm, không chỉ thua thiệt về thân thể mà sau đó còn phải đối mặt với sự trả thù khủng khiếp của Tứ Cửu tiên tông khắp vũ trụ Côn Hư, vừa nghĩ đến cái tên quái vật khổng lồ kia, hắn liền cảm thấy bị một ngọn núi lớn đè ép.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

"Ha ha ha! Thắng rồi, cuối cùng cũng thắng rồi!!"

Bắc Lạc Thiên Vương cực kỳ khẩn trương nhìn về phía sau, phát hiện An Lâm thực sự không đuổi kịp hắn, lúc này mới thở dài một hơi, hồn lực bản nguyên thiêu đốt quanh thân bắt đầu tiêu tán, lộ ra linh thể cực kỳ tiều tụy của hắn, linh thể này khô quắt không còn chút ánh sáng, tựa như bộ xác khô không có nước, cực kỳ uể oải suy sụp.

Giờ phút này, ở vũ trụ bên ngoài hệ hằng tinh.

Cường giả Côn Cổ mạnh nhất tinh cầu Thiên Vân cao hứng xoay xoay thân rồng, lập tức sử dụng bùa truyền âm thông báo tin vui.

Ở khu vực gần tinh cầu Cương Sơn.

Hứa Tiểu Lan bị một luồng uy thế vương giả cực kỳ có tính áp bức khiến cho hai chân như nhũn ra.

Cô chính là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong của huyết mạch Chân Long và Chu Tước cao quý nhất, nhưng lại bị khí thế của An Lâm khiến cho phải cúi đầu, có thể thấy được khí thế của An Lâm đáng sợ đến mức độ nào.

An Lâm thấy khí thế của hắn trấn trụ cả cô gái áo xanh, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ áy náy: "Vừa mới quên mất chuyện thu hồi nó lại, anh xin lỗi, có đôi khi trâu bò quá cũng là một loại phiền não."

Hứa Tiểu Lan vốn dĩ định chúc mừng há to miệng, từ bỏ, cho An Lâm một cái liếc mắt.

Hứa Tiểu Lan nói: "Vừa nãy Bắc Lạc Thiên Vương trốn quá nhanh, em không ngăn được hắn ra, tiếc thật."

"Không sao, lần sau mà hắn còn dám xuất hiện, anh đảm bảo sẽ treo ngược hắn lên đánh." An Lâm thản nhiên nói.

Giọng điệu của câu nói này cực kỳ lạnh nhạt, cực kỳ đương nhiên, rõ ràng không chứa chút hung ác nào nhưng lại để lộ ra khí phách và sự ngạo nghễ không gì sánh kịp, tựa như một vị vương giả.

Dù sao Bắc Lạc Thiên Vương cũng là thần linh Sáng Thế, là một thần linh Sáng Thế tương đối lợi hại. An Lâm có thể không nắm chắc việc treo ngược hắn lên đánh, nhưng có thể làm được hay không là một chuyện, còn nói như thế nào lại là chuyện khác.

"Được rồi, ở trước mặt em thì không cần phải làm màu đâu, em biết An Lâm nhà em là thiên hạ đệ nhất mà." Hứa Tiểu Lan giả bộ tức giận nói.

"Đáng tiếc thật, tinh cầu Cương Sơn này bị hủy mất rồi..." An Lâm lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Anh còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ anh muốn đánh chủ ý lên cái tinh cầu này?" Hứa Tiểu Lan kinh ngạc.

"Đương nhiên, đây chính là một thứ vũ khí rất tuyệt đấy! Thế nhưng nhẫn không gian lại không có nhiều không gian đến vậy, có lẽ chỉ có Tiểu Na mới có thể thu được cái tinh cầu này." An Lâm vuốt cằm, dường như đang suy ngẫm gì đó.

Hai người chỉnh trang lại bản thân, trở về tinh cầu Thiên Vân.

Tinh cầu Thiên Vân.

Một đám sinh linh đang xếp hàng trước truyền tống trận khổng lồ nhìn thấy hai người quay lại, nháo nhào lộ ra vẻ mặt kính sợ, có kẻ thậm chí còn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

"Ha ha ha... An Lâm tiền bối, Hứa Tiểu Lan tiểu muội, chúc mừng hai người thành công đánh bại Bắc Lạc Thiên Vương, chuyện này rung động tâm hồn đến mức nào, vui vẻ phấn chấn đến độ nào, trận chiến này chắc chắn sẽ khiến hai người nổi danh khắp tinh vực!" Côn Cổ chạy tới, bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã đánh cho Bắc Lạc Thiên Vương phải chạy trốn, mà nhìn bề ngoài của họ còn có vẻ như không hề bị thương chút nào, chuyện này cũng hơi bị dọa người rồi, lần này tộc Thanh Long đã đưa ra một quyết định cực kỳ chính xác!

"Côn Cổ quá khen, việc này không nên chậm trễ, nhân lúc đang vui vẻ thế này, mau mau truyền tống tôi và Tiểu Lan đến lãnh địa của tộc Chu Tước đi!" An Lâm mỉm cười, nói.

Côn Cổ hoang mang mở trừng mắt, vui hay không vui thì có liên quan gì đến việc truyền tống hay không?

Ngài chính là thần linh Sáng Thế đánh bại Linh tộc đấy! Thu được thành tựu lớn đến như vậy mà không từ từ ở chỗ này làm màu một chút, hưởng thụ vinh quang tối cao một chút sao?

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Côn Cổ sẽ không nói ra, mà chỉ làm tốt bổn phận của mình, vận chuyển trận pháp truyền tống đã sớm được chuẩn bị xong.

Côn Cổ nghiêm túc nói: "Tiếp theo mời hai người đứng vào trung tâm truyền tống trận, tôi sẽ truyền tống hai người đến lãnh địa của tộc Chu Tước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận