Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 337: Phát hiện khu mộ

"Hửm, mọi người nhìn kìa, đó là thứ gì vậy?"

Liễu Thiên Huyễn chỉ vào một cái bóng đen cách đó mấy chục thước, mặt đầy ngạc nhiên hỏi.

Mọi người lập tức nhìn sang hướng cô chỉ, quả nhiên thấy một bóng đen đang di chuyển.

Chẳng lẽ là sự sống còn tồn tại nào đó? Trong vòng trong của Cổ Vực Mãng Hoang, ngoại trừ người đá như một ngọn núi khổng lồ kia, họ chưa từng nhìn thấy bất kì sinh mệnh nào cả, chẳng ngờ ở đây cũng còn những sự sống khác tồn tại.

"Nào! Chúng ta mau qua đó xem thử đi!" An Lâm lập tức điều khiển cục gạch đen bay về phía bóng đen.

Bóng đen nọ hình như cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu chạy trốn.

Nhưng tốc độ của nó làm sao sánh bằng tốc độ bay của đám người An Lâm, chẳng mấy chốc nó đã bị đuổi theo.

Lại gần quan sát, mọi người mới nhìn rõ hình dáng của cái bóng đen nọ, hoá ra đó là một con chuột hình thể cực kì to lớn!

Tử Dương Chiến Đế chau mày: "Không đúng, đống tuyết đó có vấn đề!"

An Lâm bay qua màn tuyết, khẽ chạm vào đống màu trắng nọ, không ngờ hắn không hề cảm nhận được sự rét lạnh mà chỉ có một xúc cảm rất lạ, cứ như thể tay hắn vừa chạm vào không khí vậy.

Cứ thế, mọi người đuổi theo con chuột khổng lồ nọ suốt một quãng đường dài, chợt thấy con chuột lao đầu vào đống tuyết động, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của họ.

Lúc này đám người An Lâm mới nhìn thấy được chỗ kì lạ, con chuột chui vào đống tuyết cực kì dày, nhưng khi tuyết đọng chung quanh khu vực đó bị cuốn tung lên hết, thì bên dưới đóc chỉ có một đống màu trắng trông như bông vải.

"Gần đây không có bất kì hang động nào, chuột gặp được nguy hiểm, sẽ theo bản năng chạy về ổ của mình, tôi thật muốn biết, rốt cục đó là nơi nào lại có thể nuôi sống được con chuột to thế này." Hiên Viên Thành cũng cười nói.

"Ha ha, xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi, đó là một thông đạo không gian!"

Con chuột này dài chắc phải hơn chục thước, màu lông đen thùi, đuôi lại đỏ tươi như nhuốm máu, cặp mắt to tròn linh động không ngừng xoay chuyển, thường thường quay ra sau nhìn đám tu sĩ đang đuổi theo mình, ngay sau đó lại quắp đuôi tăng tốc liều mạng bỏ chạy.

Hắn ngẫm nghĩ lát, lấy ra một viên linh thạch, ném vào đống màu trắng nọ.

Một con chuột hình thể khổng lồ như vậy, muốn sống giữa vùng băng tuyết mù mịt thế này, chẳng lẽ chỉ dựa vào việc quang hợp thôi à, chắc chắn có gì đó mà họ không biết.

"Chúng ta đừng bắt nó, cứ để nó chạy đi rồi chúng ta đuổi theo, xem thử xem nó chạy về đâu." An Lâm kích động nói.

Hắn vung tay lên, một cơn gió lốc thổi quét qua, cuốn tuyết động dưới đất tung bay đầy trời.

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người Tử Dương Chiến Đế.

"Sao thế được..." An Lâm chớp đôi mắt, sao con chuột này lại đột nhiên đâm đầu vào tuyết, chẳng lẽ nó là chuột đất?

Tử Dương Chiến Đế nheo mắt lại, lùi ra sau hai bước, nói: "Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?"

Linh thạch bị ném vào đóng màu trắng nọ thì như rơi vào tầng bông, từ từ chìm xuống, sau đó biến mất hẳn.

Hai mắt An Lâm sáng rực, kích động mở miệng nói.

Đám người An Lâm chờ mong nhìn đống màu trắng đang nhô ra giữa nền tuyết nọ, chờ đợi hồi âm.

Tử Dương nhăn mặt cứ như mình sắp hy sinh, rồi thả người nhảy vào trong!

Hồ Quán cũng hơi lo lắng nói: "Hay là thông đạo không gian này chỉ có thể truyền tống một chiều?"

Khóe miệng Tử Dương Chiến Đế run rẩy, trong lòng có cả ngàn chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy đôi mắt loé lên của con rắn xanh, ông lại nuốt ngược trở vào bụng.

Mọi người nhìn nhau một lúc, sắc mặt kiên định gật đầu đồng ý, sau đó lần lượt nhảy lên cục gạch đen của An Lâm, An Lâm điều khiển cục gạch đen bay vào đống màu trắng nọ.

An Lâm hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Ừm... Chúng tôi cần một người dẫn đường cực mạnh, tôi cảm thấy tiền bối Tử Dương là chọn lựa thích hợp nhất."

Mùi vị của sự sống phả vào mặt họ, chờ khi mọi người lấy lại tinh thần, họ phát hiện mình đã đứng trên mặt cỏ, kế bên là một thông đạo truyền tống trông như một cục bông.

Rừng cây, hoa tươi, mặt cỏ, suối mát...

Theo sự thay đổi của tầm nhìn, nền tuyết trắng xoá hoá thành một vùng đất trù phú phủ kín màu xanh của cây cỏ.

"Được rồi! Xem như ông đây làm anh hùng một lần!"

"Cũng rất có thể, nhưng nếu con chuột lúc nãy chạy ra đây được, tức là phải có một lối ra, nhưng lối ra này có lẽ khác với lối vào." Hiên Viên Thành nghiêm túc suy nghĩ.

"Không thì chúng ta cứ xuống đó đi, nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể lo được cho nhau." An Lâm biến cục gạch đen to lên, nói với các đội viên.

Ôm thành một đống, càng dễ xử lý những nguy hiểm sắp gặp phải. Dù gì bên dưới có thể tồn tại mối nguy hiểm có thể hạ gục cả Chiến Đế lận, cho dù có cẩn thận thế nào cũng thấy chưa đủ.

Đống màu trắng không vang lên bất cứ tiếng động gì, bóng người của Tử Dương cũng đã biến mất tăm.

An Lâm nhịn hết nổi: "Chắc không phải tiền bối Tử Dương đã bị đánh gục rồi đó chứ?"

Ba phút đồng hồ sau, đóng màu trắng vẫn vô cùng yên tĩnh.

Một phút đồng hồ sau, đóng màu trắng vẫn không phát ra bất kì tiếng động gì.

An Lâm cất cục gạch màu đen vào, ngạc nhiên nhìn chung quanh.

"Nơi đây đâu có khác gì là thế ngoại đào nguyên..." Điền Linh Linh trợn tròn hai mắt nhìn chung quanh, mở miệng cảm thán.

Dù là cây cổ thụ sừng sững một phương hay cây hoa đào núp bóng ven sông, đều tràn ngập mùi vị của sự sống, cho người ta cảm giác vô cùng bất ngờ.

Gió mát thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng phà vào mặt, những cánh hoa hồng phấn múa may bay theo gió, hít một hơi thật sâu, thân thể cũng thấy vui sướng thoải mái hơn hẳn.

"Tiền bối Tử Dương chạy đi đâu rồi nhỉ?"

An Lâm nhìn khung cảnh yên bình chung quanh, không giống nơi có ẩn chứa nguy hiểm, vậy Tử Dương đi đâu rồi? Chắc không phải bị chuột tha đi rồi đó chứ?

Mọi người cũng khó hiểu nhìn thử chung quanh, ngay sau đó tầm mắt không hẹn mà cùng hội tụ lại bên một gốc đại thụ với tán lá rộng lớn.

Chỗ đó có một người đang nằm dưới đất, miệng sùi bọt mép, trong tay còn nắm một thứ trái cây lạ đã được ăn hơn nửa.

An Lâm ngẩng đầu nhìn cái cây, trên cây còn treo lủng lẳng tám quả khác, đang toả ra ánh sáng đỏ lấp lánh.

Cứ như vậy, Tử Dương Chiến Đế lập thêm một lời thề với Thiên Đạo, rằng một khi phát hiện được báu vật, phải nộp lên cho đám người An Lâm trước.

Khoé miệng An Lâm run rẩy: "Ông mau lập thêm một lời thề với Thiên Đạo cho tôi!"

Mợ nó ông ta đang làm nũng à?

Các đội viên: "..."

Ông tỏ vẻ xấu hổ nhìn các đội viên, ngẫm nghĩ một lúc, đưa nửa tiên quả mình ăn còn lại cho mọi người: "Xin lỗi mọi người, chuyện này là lỗi của tôi, tiên quả này cũng còn hơn nữa, tôi nộp lại cho các vị nhé!"

Tử Dương Chiến Đế đứng dậy, sắc mặt tuy còn hơi tái nhợt, nhưng rõ ràng đã không còn đáng lo.

An Lâm xoa xoa trán, nhức đầu nói: "Được rồi, cứu ông ta trước đã, cùng lắm thì bảo ông ta thề lời thề với Thiên Đạo thêm lần nữa."

Bạch Linh Xà cười tủm tỉm nói với Bích Quỳnh: "Tiểu Thanh, chuyện trị liệu chiến khí này phiền chị nh."

Bích Quỳnh Nữ Đế: "..."

Cô lắc đầu bất đắc dĩ vươn tay để ra sau lưng Tử Dương Chiến Đế, ánh sáng màu xanh bắt đầu nở rộ trong tay cô.

Mười phút sau, ánh sáng biến mất.

Bích Quỳnh hóa thành con rắn xanh trườn lại lên người Bạch Linh Xà.

An Lâm thật hâm mộ Bạch Linh Xà, thú sủng mạnh mẽ dịu dàng săn sóc lại còn xinh đẹp thế này mới là thứ hắn đang thiếu này!

Hắn không khỏi nhớ tới Tiểu Hồng, cô nhóc này ngày nào cũng chỉ biết quang hợp, rảnh rỗi lại cất tiếng hát kinh dị của mình vào mỗi sáng, đánh thức giấc ngủ của chủ nhân, còn không thì cũng là nói móc phê phán chủ nhân...

Hiaz, so thú sủng thế này, đúng là tức chết người ta mà!

Bích Quỳnh Nữ Đế lại nhìn sang Bạch Linh Xà, Bạch Linh Xà lại nhìn sang An Lâm.

Người Tử Dương Chiến Đế còn đang run rẩy, năng lượng trong cơ thể của hắn vô cùng hỗn loại, hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bích Quỳnh Nữ Đế.

"Ồ, đây là một loại tiên quả cấp ba chứa đựng viêm lực và nguyên khí rất dày đặc, viêm lực khổng lồ là thứ hấp dẫn Tử Dương, nhưng nguyên khí dày đặc bên trong... Với hắn mà nói chính là độc được!" Nói xong, cả Bích Quỳnh cũng không nhịn được cười, đôi mắt xinh đẹp của cô liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, nói tiếp, "Nóng nảy không ăn được đậu hủ nóng, giờ nguyên khí trong tiên quả đang va chạm với chiến khi trong người anh, cảm giác này chắc thích lắm nhỉ?"

Con rắn xanh nhỏ biến thành dáng vẻ của con người, nhẹ nhàng bước thật nhanh, nháy mắt đã phóng lên đỉnh cây, cầm lấy một tiên quả trong tay, cẩn thận cảm ứng dao động trong đó.

Tử Dương Chiến Đế: "..."

Hắn xem như đã biết chuyện gì xảy ra rồi, chỉ biết dở khóc dở cười đi tới trước mặt Tử Dương, vỗ khuôn mặt đang nhăn nhó khó chịu của Tử Dương, cười nói: "Người ta hay nói người chết vì tiền tài, chim chết vì ăn uống, dù ông có muốn chiếm riêng mớ tiên quả này, cũng đừng nên xúc động vậy chứ, ít nhất cũng nên kiểm tra xem nó có độc không rồi hãy ăn."

Tiên quả còn hơn nửa lúc nãy xem như phúc lợi cho Tử Dương, không ai muốn ăn nước miếng của ông ta cả!

Đám người An Lâm hái sạch tám tiên quả còn lại, gom lại để trên đất.

Tiên quả cấp ba, Ngưng Dương Quả, có công hiệu giúp khuếch trương khí hải, tăng cường viêm lực.

Làm sao chia đây? Bích Quỳnh và Tử Dương không cần thì thôi, nhưng họ còn tới mười người lận đó.

Đúng lúc này, Đường Tây Môn xung phong nhận việc, lấy ra một cái bàn xoay tròn có khoản mười cái ô trống, ghi số thứ tự lên trên đó, mỗi số thứ tự đối ứng với một đội viên, tiếp đó sẽ quay tám điểm sáng.

"Xin mọi người đừng nghi ngờ, cái bàn tròn này của tôi cực kì công bằng!"

Như sợ mọi người không tin mình, Đường Tây Môn lúc quay bàn tròn lại cường điệu thêm một lần nữa.

Kết quả đi ra, quả đúng là cực kì công bằng, bởi vì Đường Tây Môn quay không trúng gì cả...

Mẹ nó! Ông đây dính phải cái vận xui gì thế này?

Đường Tây Môn khóc nấc nhìn kết quả quay bàn tròn, không nói được một câu nào.

Một người khác cũng không lấy được là Hiên Viên Thành, nhưng người ta rất bình tĩnh, tỏ vẻ được thì là may mắn, không thì là do xui xẻo.

An Lâm cầm phần tiên quả của mình lên, đương trường bỏ vào miệng ăn cho đã thèm.

Cảm nhận nguyên khí và viêm lực hùng hậu đang lan tràn trong cơ thể, hắn hạnh phúc nheo mắt lại.

"Tiền bối Tử Dương, ông thấy rõ chưa, đây mới là tư thế ăn tiên quả chính xác nhé."

Hắn ăn xong tiên quả, còn không quên chém một đao, khiến Tử Dương nghẹn một búng máu, thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Chia tiên quả xong, mọi người tiếp tục đi dạo trong vùng đất này.

Không lâu sâu, họ phát hiện được một động phủ.

Ngoài động phủ treo một tấm bảng hiệu, rất tự nhiên hào phóng, chữ viết trên đó khá thoải mái trong sáng, không quá mạnh mẽ cố làm ra vẻ.

Trên tấm bảng hiệu đó viết "Thủ Dương Thiên Tiên chi mộ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận