Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1061: Cô gái chiến hạm hợp thể giữa chiến hạm và người

Đòn công kích ẩn chứa thần lực vô cùng mạnh mẽ, đủ để phá vỡ phòng ngự thân thể Chiến Thần của An Lâm.

Rầm rầm uỳnh uỳnh...

Ở phía trước, chiến hạm Tinh Hỏa, một vùng sao sáng nổ tung, năng lượng màu xanh nhạt tàn sát bừa bãi, khiến cho nước ở dưới đáy biển đều bị phân giải thành không khí.

Vũ Tinh Giả nhìn An Lâm đang bị tinh thần nuốt trọn, miệng khẽ nhếch lên: "Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, còn chưa biết hình thức địa ngục là cái gì à? Nó có thể giúp tôi phát huy sức mạnh lúc còn sống của mình trong thời gian ngăn đấy...Xem đi, đây là kết cục của việc khinh thường tôi."

"Uỳnh uỳnh!" Năng lượng tinh quang màu lam bỗng nhiên bị vỡ ra một lỗ thủng lớn, một bóng người trắng nhuốm đầy máu lấy tốc độ cực kì nhanh phóng vọt tới.

Vũ Tinh Giả nheo mắt: "Sao nhảy!"

Kiếm Thắng Tà của An Lâm được gió bám vào trên thân, thuận thế chém một nhát! Đường kiếm sắc bén đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thanh kiếm xé nước tạo ra một quỹ tích chân không đen sẫm dưới đáy biển.

Bóng người Vũ Tinh Giả giống như sao băng lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Nhiệt độ vô cùng kinh khủng, khiến cho nước biển hơn mười dặm bắt đầu sôi trào.

Cây quạt trên người Vũ Tinh Giả vung lên: "Lãnh tinh!"

An Lâm cảm giác như bản thân bị một tát tát thẳng vào mặt, cái tát đó mạnh mẽ như dời núi lấp biển, thân thể An Lâm như đạn pháo, bay ngược về phía sau.

Tiếng cười của Vũ Tinh Giả trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Để tôi thỏa mãn nguyện vọng của cậu."

Bộp bộp!

Rõ ràng là hỏa diễm và hàn băng kết hợp với nhau khắc chế hắn.

Đường kiếm sắc bén của An Lâm chém vào khoảng không, lúc này một cây quạt màu xanh điểm xuyết sao trời màu đỏlấy tốc độ vô cùng nhanh đánh về phía An Lâm.

Một năng lượng tinh thần màu xanh nhạt xuyên qua không khí, với tốc độ so với sao băng còn nhanh hơn, những nơi nó đi qua đều bị đóng băng lại cả.

Không gian dường như bị ép tới vỡ tan.

Vũ Tinh Giả trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh An Lâm, không chút lưu tình dùng cánh quạt đập vào đầu An Lâm.

An Lâm lui về phía sau nhìn ngôi sao lửa bất ngờ tập kích mình, nhịn không được nói: "Ở đáy biển dùng ngôi sao hoả diễm, cô điên rồi sao? Không phải nên dùng năng lượng của nước mới đúng à?"

An Lâm biết nếu mình đỡ chiêu băng hỏa này, thân thể tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

"Lửa sao trời!" Vũ Tinh Giả lắc eo một cái, cánh tay ngọc mềm mại lại lần nữa điều khiển quạt, gia nhập thần lực tinh thần của biển cả vào trong cánh quạt, ngay lập tức xuất hiện một ngôi sao có sức mạnh tinh thần nóng rực đủ thiêu đốt vạn vật.

Đường lui của An Lâm đã bị ngăn cản, không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục lấy cục gạch hợp kim ra chắn trước người, đồng thời ngưng tụ áo giáp thần hỏa thánh hoả.

Cho dù từ cự ly cách xa, nhưng An Lâm vẫn phát hiện hành động của mình cũng có thay đổi, đã chậm hơn rất nhiều.

Vũ Tinh Giả tuy đồng thời dùng hai tinh thần lực ngược hẳn nhau, lại có thể khiến chúng kết hợp vô cùng hoàn mỹ, không chỉ trung hòa được hai nguồn năng lượng, mà còn giúp cho chúng tăng cường lẫn nhau, làm ngôi sao hoả diễm nóng hơn và lãnh tinh càng lạnh hơn!

"Thật không ngờ đó, dưới đòn công kích của tôi mà cậu có thể sống lâu như vậy..." Trong mắt của Vũ Tinh Giả lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cái đuôi vẫn không dừng lại, vỗ về khoảng không phía trước, nhắm về phía An Lâm.

Năng lượng hủy diệt, đánh thẳng vào áo giáp hỏa diễm của An Lâm, khiến cho áp giáp nổ tung.

"Chết đi!" Một giọng nói lạnh lùng trong ngần vang lên.

Nước biển mười ngàn mét xung quanh quanh đều bị đóng băng.

Nhưng mà, Vũ Tinh Giả chưa kịp lộ ra nụ cười chiến thắng, thân thể bị cắt thành ba khúc của An Lâm, tựa như một loại dung dịch dung nhập vào biển sâu.

"Ầm ầm ầm!"

Nguyên khí Hắc Minh!

Trong lúc bất ngờ, không gian rơi vào hố đen vô tận.

Con ngươi của Vũ Tinh Giả hơi co lại: "Thủy phân thân?"

Hai nguồn năng lực mạnh mẽ tấn công viên gạch, nhưng chỉ có một năng lực bùng nổ có thể xuyên qua viên gạch, đánh vào người của An Lâm. Dù sao lực tấn công này cũng có phạm vi lớn, viên gạch không thể hoàn toàn bảo vệ được An Lâm.

Vũ Tinh Giả biết, An Lâm đã là nỏ mạnh hết đà..

Vũ Tinh Giả ra tay vô cùng dứt khoát, hai cây quạt duyên dáng như đang nhảy múa.

Cây quạt vốn màu nhạt đột nhiên biến thành màu đỏ sẫm như máu, đạo thần ẩn chứa ý chí đoạn tuyệt sinh cơ dán lên cây quạt, một một lưỡi liềm ngăn cách kéo ra hai đường quỹ tích cái chết, muốn chém cô thể An Lâm làm ba khúc.

An Lâm lại lần nữa chịu tấn công, mặc dù năng lượng bị suy yếu không ít, nhưng sức nóng kinh khủng và cái lạnh đông đá đồng thời ăn mòn, cũng đủ để khiến nội tạng hắn bị thương, khóe miệng rịn ra tia máu.

Vũ Tinh Giả thấy trạng thái này của An Lâm, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, thân hình nhanh chóng nhích lại gần hắn hơn, hai cây quạt lại bắn ra ánh sáng thần đạo, muốn cho An Lâm một kích cuối cùng.

Thân thể hắn có vết cháy đen và thương tổn do hàn băng để lại, tóc bị đốt cho xoắn lại hết, thậm chí còn vươn vãi vụn băng, hiển nhiêu một chiêu băng hỏa phối hợp này đã khiến cho An Lâm chịu không nổi.

An lâm đứng yên tại chỗ, thở hổn hển dữ dội.

Ảnh Hổ!

Thực lực của An Lâm đột nhiên tăng vọt, trên tay cầm kiếm Thắng Tà trong lúc Vũ Tinh Giả chưa kịp đề phòng đã ra tay chém xuống, một nhát kiếm thẳng tay mà hắn đã tính toán kỹ càng từ trước!

Vũ Tinh Giả dù muốn đỡ đòn hay né tránh, cũng đã không kịp nữa rồi.

Ầm ầm!

Kiếm Thắng Tà chém vào da thịt trắng như tuyết của Vũ Tinh Giả, tạo ra một lỗ thủng lớn, từ vị trí xương quai xanh lan tràn tới phần eo. Nếu không phải Vũ Tinh Giả đã kịp dùng sức mạnh thần đạo chống đỡ lại, thì có lẽ cô sẽ bị thanh kiếm này chém thành hai nửa!

Vũ Tinh Giả đau đớn hừ khẽ một tiếng, thân thể vội vã rút lui, máu tươi văng ra từ vết thương của cô hoà vào trong nước biển.

Trời đất khôi phục ánh sáng.

An Lâm tiếp tục thừa thắng xông lên, vung mạnh kiếm Thắng Tà.

Chiến Thần lục kiếm, Bách Kiếm!

Dường như trong nháy mắt, chín mươi chín thanh kiếm màu trắng đã được hình thành.

Cho dù là trong biển sâu, kiếm khí cũng vô cùng mạnh mẽ, trong trạng thái đã tích trữ năng lực đầy đủ chỉ đợi bộc phát, nó có thể làm biển phân cách thành một vùng chân không.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Chín mươi chín chuôi thiên kiếm đánh về phía Vũ Tinh Giả.

Vũ Tinh Giả cắn chặt hàm răng, nhanh chóng vung hai cây quạt về phía đống kiếm, ngăn cảm thế tiến công của An Lâm.

Phi kiếm sắc bén mạnh mẽ, va chạm tạo thành vụ nổ, kích động dòng nước, khiến cho đáy biến biến thành một vùng cực kì nguy hiểm.

Sau khi Vũ Tinh Giả vô cùng vất vả chống đỡ hết chín mươi chín nhát kiếm. Kiếm Thắng Tà tự biến thành nhát kiếm thứ một trăm, tạo ra dòng nước đen sẫm, phân cách không gian mờ mịt, mang theo đường kiếm vô cùng sắc bén ngay lập tức chém lên người Vũ Tinh Giả.

Ánh sáng màu trắng của thanh kiếm chiếu sâu xuống mấy ngàn mét, như không có gì có thể ngăn cản được uy thế của nó.

Cả người Vũ Tinh Giả bị thanh kiếm đẩy đi, trực tiếp đánh vào bên trong chiến hạm, làm cho tường ốp bạch kim vững chắc nứt toác.

An Lâm nhìn thân thể Vũ Tinh Giả bị chém bay vào chiến hạm, thở phào một hơi, đang muốn tiếp tục truy kích, đột nhiên có tiếng nổ vô cùng lớn truyền tới.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng kéo dài, giống như muốn truyền khắp toàn bộ đất trời.

Dưới phần đáy chiến hạm không thể dùng mắt thường quan sát, vào lúc này lại xuất hiện ánh sáng kì lạ.

"Cậu nhóc, tôi thừa nhận cậu có năng lực đó, nhưng mà cũng chỉ kéo dài được đến lúc này thôi. Tôi đã hòa thành một thể với chiến hạm này, giờ thứ cậu phải đối mặt, chính là sức mạnh của cả chiến hạm Tinh Hỏa này.

Giọng nói của Vũ Tinh Giả truyền tới, trong giọng nói mang theo vẻ kiên quyết và điên cuồng.

An Lâm nghe thấy thế vẻ mặt khiếp sợ nhìn chiến hạm vô cùng lớn trước mặt: "Hòa thành một thể với chiến hạm? Cô coi cô là cô gái chiến hạm à?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận