Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 567: Đại cứu tinh An Lâm

Hà Tiên Cô cầm một nhánh hoa sen, không ngừng lùi ra sau, hơi nước màu hồng nhạt hình thành một con đường cố định.

Hư Không thú bị hơi nước màu hồng nhạt bao phủ, nó nhúc nhích thân thể khổng lồ của mình, muốn xua tan mớ hơi nước màu hồng nhạt đó.

Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, con Hư Không thú bất chợ mở miệng ra, bóng tối đen kịt vô tận cấu thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, như có thể cắn nuốt hết mọi thứ, hút cả bốn người đang cố chạy đi trở về.

Dòng khí điên cuồng bắt đầu bùng lên, hư không dần uốn khúc vặn vẹo, vạn vật trên thế gian đều đổ dồn vào lốc xoáy như cái phiễu trên miệng con Hư Không thú.

Hình như bốn người nọ đã có chuẩn bị từ trước, một hoà thường trong số đó, đâm tiền trường của mình về phía con Hư Không thú, bốn cái chuông vàng ẩn chứ ý tưởng tự tại tản ra sức mạnh trời đất, trùm lên Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần và hai hoà thượng khác, ngăn cách họ khỏi lực hút kia.

Lúc này sắc mặt của Tiêu Trạch cũng thay đổi, cậu la to lên: "Kông hay rồi, cái này không chỉ là cắn nuốt hư không thôi, mà còn ẩn chứa cả sức mạnh thay đổi thế giới! Mọi người phải cẩn thận đó!"

Cậu đứng khựng lại, một hư ảnh Hắc Lông bao phủ toàn bộ đám người An Lâm.

Ngay sau đó, sông trăng đảo ngược, đất trời sụp đổ, không gian biến ảo.

Cậu cau mày nói: "Rất có thể chúng ta đã bị Hư Không thú nuốt vào trong cơ thể nó, ngoài không gian trong phạm vi ba trăm dặm, thì là thế giới hư vô, dù có chạy trốn thế nào, cũng không thể tìm thấy được điểm cuối. Chúng ta chỉ có thể chờ tới khi Hư Không thú cắn nuốt không gian một lần nữa, mượn dùng lối đi không gian của Hư Không thú, để thoát khỏi nơi này thôi."

Tiêu Trạch lắc đầu: "Chắc phải còn cách khác nữa, nhưng theo những gì con biết thì chỉ có cách này thôi."

"Tiểu Tiêu, làm sao bây giờ?" An Lâm vội vàng hỏi.

Quỷ mới biết con Hư Không thú này lúc nào mới cắn nuốt không gian lần nữa! Bị cái không gian này đè ép như vậy, sợ là không lâu nữa họ sẽ biến thành thịt nát hết!

Hắn vội vàng nhìn về phía đám người Hà Tiên Cô, phát hiện chuông vàng của họ đã rạn nứt, hoà thượng vừa sử dụng chuông vàng đã bị một sức mạnh đáng sợ đánh sâu vào, sắc mặt tái nhợt, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Thân thể con cá voi này chỉ chừng vài trăm mét, nhưng khí thức của nó lại cực kì đáng sợ, như thể toàn thân nó đều được cấu thành từ những vật chất đen tối hỗn nhất vậy, làm người ta chỉ liếc nhìn nó một cái thôi đã không rét mà run.

Tất thảy sinh linh trong phạm vi ba trăm dặm đều bị một sức mạnh hư không huyền diệu bao phủ, lập tức biến mất.

Ầm ầm!

Đám người Hà Tiên Cô lập tức sử dụng thêm các phép thuật phòng ngự khác, nhưng đối diện với sự đè ép vô cùng vô tận của không gian, sớm muộn gì họ cũng không chống đỡ nổi.

An Lâm còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy mình đứng trên một vùng đất màu xám, ngay sau đó sức ép không gian đáng sợ giáng xuống, may mà họ được hư ảnh của Hắc Lông che chở, nếu không vừa xuất hiện họ đã bị sức ép không gian này đè bẹp.

Người An Lâm, hơi lung lay một lên cái, sắc mặt trắng bệch, thử hỏi lại: "Không còn cách nào khác nữa à?"

"Hồn hư không? Đó là thứ gì vậy?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Tiêu Trạch nhìn thoáng mảnh đại lục màu xám này, một vài dị thú vô duyên vô cớ bị cuốn vào nơi này, đã bị sức ép không gian đè thành thịt nát, tinh hoa sinh mệnh của chúng bắt đầu chảy ra thấm vào hư không.

"Đó là một nguyên thể hỗn độn sinh ra trong cơ thể của thú Hư Không, nó tương đương với một thể năng lượng khác của Hư Không thú, chỉ khi Hư Không thú cắn nuốt một số lượng sinh linh có sức mạnh cao cường đủ nhiều, sau đó tiêu hoá để chuyển hoá các sinh linh này thành năng thượng, thì mới có thể sinh ra thứ này, nhưng tỉ lệ này rất nhỉ. Thần khí Cổ Tổ của nhà họ Tiêu được tạo ra từ hồn hư không, nó cực kì mạnh, mạnh tới đáng sợ..."

Không gian đột nhiên rung lên, ngay sau đó một con cá voi toàn thân tối đen, hai mắt toả ra ánh sáng vàng xuất hiện.

"Hửm... Đó là hồn hư không à? Không ngờ trong cơ thể con Hư Không thú này lại có cả thứ này!" Hai mắt Tiêu Trạch sáng rỡ, mặt hiện lên vẻ phấn khởi hiếm thấy.

Ầm rầm! Con cá voi lấy thân thể mình làm vũ khí đâm va vào người hoà thượng,

Hòa thượng biến sắc, thiền trượng trong tay chỉ kiệp tung ra một sợi day vàng thô to về phía tàn ảnh.

Đoá hoa sen trong tay Hà Tiên Cô toả ra ánh sáng chói mắt, hoa sen màu trắng biến thành khổng lồ bao lấy Thường Tàng đang bị thương lại, giúp hắn chữa trị vết thương.

Vèo!

Cá voi nhìn thấy cả ba người liên hợp lại bày ra trận pháp phòng ngự, thân thể tối đen của nó tản ra khí tức huỷ diệt càng thêm đáng sợ, nó hoá thành một đường màu đen, lao nhanh vào phía trận pháp, sau đó tông mạnh một cái.

Lúc này con cá voi màu đen đang nhìn chằm chằm đám người Hà Tiên Cô, trong mắt chứa đầy sự tức giận, hiển nhiên nó vẫn còn nhớ chuyện mình tự nhiên bị tấn công.

Cá voi bắt đầu bơi lùi ra xa, lắc lắc đầu, hoá thành một đường đen, mang theo khí thế khồng lồ, va mạnh vào trận pháp.

Cá voi va vào trận pháp, tạo thành một sóng năng lượng khổng lồ, làm mặt đất trong phạm vi hơn mười dặm đều rạn nước lõm xuống, trận pháp chớp lên liên hồi, ba người trong trận pháp đều thấy tức ngực muốn phun máu

Ầm ầm!

Phần đuôi của nó đột nhiên quẫy thật mạnh, người nó lập tức hoá thành một tàn ảnh màu đen, nháy mắt va vào một hoà thượng trong số đó, hoà thượng đó chính là người đã dùng thiền trượng chọc vào mắt nó!

Chỉ một đòn đã đánh cho Thường Tàng vốn đã tới Phản Hư trung kì bị thương nặng, Hồn Hư Không này có sức mạnh quá đáng sợ, sắc mặt đám người Hà Tiên Cô đều trở nên nghiêm túc.

"Hà Tiên Cô, Thường Hòa, con cá voi này có thực lực quá cao cường, chúng ta không đánh thẳng nổi nó đâu. Chi bằng chúng ta tạm thời liên hợp bày ra trận pháp phòng ngự để kéo dài thời gian, chờ tới lần sau khi Hư Không thú mở miệng cắn nuốt không gian rồi mới nghĩ cách ra ngoài." Dạ Du Thần mở miệng nói.

Ba người ăn ý tản ra đứng ở những vị trí khác nhau, một kim phật khổng lồ nửa trong suốt bao phủ lấy họ, kim phật ngồi trên một đài sen rắn chắc, ngay sau đó những sợi xích màu đen xuất hiện quấn quanh kim phật, sức mạnh của Khoá Niết Bàn cô động không gian lại, tạo thành một lớp lá chắn không thể phá vỡ.

Nhưng mà, chỉ một thoáng sức mạnh huỷ diệt của bóng đen kia đã đập nát dây vàng, ngay sau đó trực tiếp va vào người hoà thượng.

Nhưng con cá voi kia có tốc độ nhanh như quỷ mị, chỉ một lát nó đã lẩn ra thật xa, tránh thoát được đòn tấn công của hoà thượng.

"Thường Tàng!" Một hòa thượng khác, đánh một chưởng thật mạnh về phía con cá voi, bàn tay màu vàng mang theo Phật uy khổng lồ đánh về phía con cá voi, nơi nó đi qua, mọi vật đều trở thành bột phấn.

Sức mạnh khổng lồ khiến người hoà thượng cong lại, những đường vân máu xuất hiện đầy trên da, như thể hắn bị chém vô số sát, máu tươi phun ra như mua!

Ầm ầm...

Trận pháp lại chớp lên một cái nữa, Hà Tiên Cô có thực lực yếu nhất, miệng đã thấm ra máu.

Sắc mặt cả ba đều vô cùng nặng nề, họ biết, hơn nửa là họ phải ngã xuống ở đây rồi.

Con cá voi cứ liên tục va chạm, nếu Hư Không thú ở bên ngoài ngừng việc cắn nuốt mọi thứ, vậy chuyện họ ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.

Sau lần thứ ba bị va vào, người Thường Hoà của Phật quốc cũng hơi lung lay, hắn sắp không giữ nổi nữa rồi.

Con cá voi nhỏ toàn thân tối đen kia vẫn tràn trề sức sống, hai mắt nó hiện lên vẻ tham lam, lùi ra sau một chút, một lần nữa tích trữ khí thế, cuối cùng nọ kéo ra một đường màu đen ngay giữa không trung, ngay sau đó va mạnh vào trận pháp.

Ngay chớp mắt này, một mũi kiếm bằng máu đâm xuyên qua không gian, đâm thẳng về phía con cá voi!

Con cá voi uốn người tạo thành một đường gấp khúc giữa không trung, nó dùng thân pháp vô cùng kì lạ, tránh thoát đòn tấn công đột nhiên xuất hiện kia.

Là ai?!

Sắc mặt ba người Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần, Thường Hòa đều hiện rõ vẻ vui sướng, không ngờ vào lúc này còn có người phe mình chạy tới giúp họ, đáy lòng vốn đã tuyệt vọng của họ, lại dấy lên ngọn lửa hy vọng.

Nhưng mà, khi họ chuyển tầm mắt nhìn về phía ngọn nguồn của đòn tấn công, thì nụ cười trên gương mặt cả ba đều đông lại cứng ngắc.

"Huyết, Huyết tộc?" Thường Hòa nhìn thấy ba đại năng kì Phản Hư tóc vàng mắt đỏ xông tới trước nhất, người lạnh ngắt.

Mặt Hà Tiên Cô và Dạ Du Thần đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, họ không ngờ kẻ vừa ra tay giúp họ lại là người của thế lực đối địch, đám Huyết tộc này không phải tới bỏ đá xuống giếng à?

Ngay sau đó, tầm mắt của Hà Tiên Cô dừng lại trên người một thanh niên gương mặt sáng sủa, đôi mắt xinh đẹp của của cô trừng to, vô cùng khiếp sợ : "Dạ Du Thần, anh nhìn thử người nọ xem, trong quen mắt quá!"

"Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó chắc là An Lâm nhỉ..." Dạ Du Thần nhếch miệng, hiển nhiên gặp được một tu sĩ kỳ Hoá Thần ở đây, khiến hắn cảm thấy vô cùng vớ vẩn, quan trọng hơn là tu sĩ kia còn dẫn theo một đám Huyết tộc chạy về phía họ, cảm giác này lại càng thêm khó tả.

"Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần tiền bối, toàn là người một nhà thôi, đừng lo lắng, tôi tới cứu hai vị đây!" An Lâm đứng đằng xa vẫy tay với hai người.

Hà Tiên Cô và Dạ Du Thần nghe hắn câu này đều khá ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một cảm giác rất khó tả, cả hai đều ngẩn ra, là ngẩn ra toàn diện luôn ấy.

Đại quân này thật sự tới cứu họ sao? Đó rõ ràng là ba đại năng của Huyết tộc cơ mà!

Nhưng mà, nhìn An Lâm như đang được đoàn người nọ vây ở trung tâm, trông không như bị uy hiếp, mà càng như là hắn giữ một vị trí hết sức quan trọng trong đoàn người đó.

Cho nên bây giờ là... An Lâm muốn tới cứu họ? An Lâm là cứu tinh của họ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận